“ m Dương Quỷ Ảnh Trảo!”
Ở một diễn biến khác, khí tức toàn thân Viêm Ma tỏa ra mạnh mẽ, hắn ta đang giao đấu với một vị hoàng tử, hai ngọn lửa khác thường một âm một dương đang dần hóa thành những móng vuốt quỷ, cào về phía đối phương.
Nhưng mà ánh mắt của đối phương trở nên lạnh lùng, hắn ta khẽ vẽ ngón tay một cái, một thanh kiếm đột nhiên biến ra, lộp cộp lộp cộp, thanh kiếm đó đánh vỡ hết toàn bộ móng vuốt quỷ.
Tiếp theo đó, thanh kiếm đó bay về phía trước, xoẹt một cái, nó xuyên ngang lòng ngực của Viêm Ma, trong chốc lát, Viêm Ma ói ra một ngụm máu tươi, hắn ta đã ngã ra đất, gương mặt hắn ta bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
“Viêm Ma!”
Đồng tử của Võ Thanh Thu khẽ co rút lại, hắn ta lúc bấy giờ cũng đang chiến đấu, hắn ta hét lớn một tiếng. Cũng chính vào lúc này, tên Bách Lí Cảnh Cương đó đột nhiên bay đến trước mặt hắn ta, một cú đấm nổ tung làm chấn động đất trời, nhanh chóng đấm vào người Võ Thanh Thu: “Bây giờ ngươi đang đánh nhau với bổn hoàng tử mà vẫn còn tâm trạng quan tâm tới sự an toàn của người khác hay sao?”
Bốp!
Cơ thể sắt thép đó, trừ Diệp Lân ra, trong thế hệ ở người trẻ ở khắp năm châu người có sức mạnh xác thịt mạnh nhất đã đấm lên người Võ Thanh Thu, khiến người hắn ta tan nát như bột giấy.
Mà cái nắm đấm không ai địch nổi đó lại đấm lên ngực của Võ Thanh Thu, đột nhiên nghe thấy tiếng gãy vỡ lốp cốp, xương ngực của hắn ta đã vỡ tan tành rồi. Hệt như một con diều đứt dây, Võ Thanh Thu rơi thẳng xuống đất, hắn ta không ngừng nôn ra những ngụm máu tươi, gương mặt của hắn ta cũng trở nên trắng bệch.
Không chỉ có mỗi mình bọn họ, giờ này khắc này, chín vị hoàng tử lao đến mọi người như một bầy sói đang săn mồi, gần như chỉ trong tích tắc, họ đã hoàn toàn đánh bại tất cả những người xuất chúng ở tứ châu rồi, chỉ trong thời gian chưa đến vài nhịp thở, những người đó đều sắp bị giết chết cả rồi.
Chỉ trong khoảng thời gian đó mà tất cả mọi người đã bị đánh bại vô cùng thảm hại, họ ngã lăn trên mặt đất, họ không còn sức chiến đấu nữa.
Sức mạnh to lớn của mười vị hoàng tử của Bách Lí gia chấn động ngũ châu, không ai có thể địch nổi!
Bịch bịch!
Mộ Dung Tuyết bất giác quỳ xuống mặt đất, khóe miệng nàng ta có chút máu tươi, nàng ta cau mày đưa mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy một thảm máu, tất cả mọi người đều đã thất bại dưới uy lực của mười vị hoàng tử rồi. Cho dù là Diệp Lân hay u Dương Trường Thanh, những người mạnh nhất trong số bọn họ, lúc này cũng đang thoi thóp thở, tuyệt vọng nhìn về bóng lưng của người đó, tuy rằng trong mắt họ tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng mà họ cũng chỉ đành chịu mà thôi.
Xong rồi!
Mộ Dung Tuyết khẽ khép hờ mắt lại, trong lòng nàng ta âm thầm thấy đau khổ, nàng ta chỉ đành bất lực lắc đầu. Vốn dĩ, nàng ta sớm nên hiểu ra rằng, sức mạnh của mười vị hoàng tử này không phải là thứ mà bọn họ có thể chế ngự được. Không bàn đến Bách Lí Cảnh Thiên, vì hắn ta căn bản là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai rồi, chín vị hoàng tử còn lại, ai cũng có giao long ẩn trong người!
So với đám người này, bọn họ đúng là một đám phàm phu tục tử, không thể bì kịp!
Bây giờ họ bị đám người đó đối xử ác độc thế, e rằng giờ này khắc này đây, bọn họ đã không còn đường sống nữa rồi!
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết thở dài một hơi, nàng ta nhắm mắt một cách bất lực. Lần này cho dù kế hoạch của tên ác nhân đó có được bố trí cao siêu đến độ nào, thì có lẽ đám người Bách Lí Ngự Thiên đã giành lấy được bước gây rối đầu tiên, họ đã có được thời cơ, đám người của mình đã thất bại rồi. Tứ chây cũng đã bại rồi, không còn đường lùi nữa!
Chỉ tội cho chúng sinh, lại phải gặp khổ nạn nữa rồi…
“Đại ca à, mấy người này không có ai tài giỏi hết, chúng ta dẹp yên bọn họ rồi, chỉ còn mình nữ nhân này thôi, ta nên xử lí thế nào đây?” Bách Lí Cảnh Cương lạnh lùng liếc nhìn những chiến binh bị đánh bại đó, hắn ta kéo theo Sở Khuynh Thành đang run cầm cập và đang sợ hãi lại trước mặt bách lý cảnh thiên, hắn ta lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Bách Lí Cảnh Thiên khẽ mỉm cười rồi liếc nhìn Sở Khuynh Thành, hắn ta ôn tồn lên tiếng nói: “Cô nương không cần phải sợ hãi đâu, bọn ta sẽ không tự ý làm hại ngươi đâu, bọn ta chỉ muốn tìm phu quân của ngươi, Trác Uyên Trác tiên sinh để nói chuyện, không biết giờ hắn đang ở nơi nào ha?”
Sở Khuynh Thành không trả lời, nàng chỉ run cầm cập và cúi đầu xuống, nàng không dám nhìn thẳng mặt của mọi người.
Bách Lí Cảnh Thiên giật mình đưa mắt nhìn sang những người đệ đệ còn lại, trong mắt hắn ta tràn ngập sự nghi ngờ.
Này là chuyện gì vậy, nữ nhân này có phải đã bị dọa sợ đến ngốc rồi hay không? Hắn ta thân là thái tử của đế quốc, trước giờ cũng gặp qua không ít những kẻ nhát gan, nhưng thân là người tu luyện mà sợ hãi đến thành ra như vậy, đây là lần đầu hắn ta thấy đó.
Bọn họ chỉ đánh cho những người kia bị thương nặng thôi chứ có giết họ đâu, sao lại doạ nàng ấy sợ đến mức run cầm cập thế rồi?
“Đại ca à, hình như nàng ấy vốn dĩ đã thế rồi!”
Bách Lí Cảnh Cương như thể hiểu thấu sự thắc mắc của Bách Lí Cảnh Thiên, hắn ta nhanh chóng lên tiếng nói: “Khi nãy khi chúng ta đánh nhau, nữ nhân này cứ đứng ở một bên run cầm cập, nàng ấy không hề làm gì hết, bọn ta đến bắt nàng ấy mà nàng ấy cũng không hề phản kháng, nàng ấy giống người khờ lắm. Điều này làm ta có chút hoang mang, chúng ta đều đã từng gặp qua Trác Uyên cả rồi, hắn kiêu ngạo chuyên quyền, đa đoan quỷ quyệt, phô trương thanh thế, đến lão tổ tông cũng từng bị hắn lừa, sao hắn lại lấy một cô nương ngốc thế này làm vợ chứ?”
Chân mày Bách Lí Cảnh Thiên khẽ run lên, gương mặt hắn ta tràn ngập sự nghi ngờ… kẻ ngốc sao?
Khụ khụ khụ…
Diệp Lân không nhịn được phải ho khan mấy tiếng rồi liên tiếp ói ra mấy ngụm máu tươi, hắn ta cố vực dậy thân thể yếu ớt của mình, rồi chỉ về phía Sở Khuynh Thành nghiến răng nói: “Đừng có động đến đại tẩu của ta, nàng ấy đã mất hết tâm trí rồi, không còn biết gì hết. Các ngươi muốn bắt thì cứ bắt ta đi!”
“Bắt ngươi thì có tác dụng gì chứ, ai biết ngươi có quan hệ gì với Trác Uyên, có thể dụ hắn ra mặt hay không?”
Bách Lí Cảnh Thiên khinh bỉ bĩu môi, hắn ta quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành đang run cầm cập, hắn ta suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ gật đầu nói: “Tuy nói đây là một cô vợ ngu ngốc, nhưng nếu như Trác Uyên đã cho người dẫn nàng ấy rời đi rồi thì nhất định sẽ lại đến tìm nàng ấy cho xem, đây chính là một miếng mồi nhử tốt đó. các huynh đệ, mang nàng ấy về!”
Dạ!
Đám người đó cúi người gật đầu đáp dạ, sau đó Bách Lí Cảnh Cương nắm lấy cánh tay của Sở Khuynh Thành, áp giải nàng rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn mọi người nói: “Đại ca à, vậy bọn họ thì sao?”
“Tuy nói rằng đây là một đám kiến bọ không đáng được nhắc đến, nhưng mà ai biết được chuyện sau này chứ? Đặc biệt là hai kẻ đó, có đủ tư cách để trở thành cường giả kiếm vương, để lại thì sẽ rất phiền phức, giết chết tại chỗ thì vẫn hay hơn!”
Bách Lí Cảnh Thiên liếc mắt nhìn mọi người, đặc biệt là hai người Diệp Lân và u Dương Trường Thanh, vẻ mặt hắn ta vô cùng lạnh lùng, hắn ta khẽ giẫm chân rồi từ từ bay lên không trung. Hai tay hắn ta đan vào nhau, rồi chỉ thẳng lên trời, sau khi nghe thấy tiếng đùng đùng đùng phát ra, thì liền có một luồng khí tức đáng sợ phát ra từ đầu ngón tay.
Nhìn thấy cảnh này thì mọi người thở dài, họ chỉ đành bất lực nhắm mắt lại.
Thật không ngờ những người tài giỏi khắp tứ châu như bọn họ lại phải hy sinh toàn bộ tại nơi này, rời xa nơi chôn rau cắt rốn của mình. u Dương Trường Thanh thì tức giận nghiến răng, hắn ta hét lớn nói: “Ta không cam tâm, ta còn chưa đính hôn với Tuyết muội nữa, còn chưa trở thành người đứng đầu ngũ châu nữa, sao ta lại phải chết thế chứ, ta không cam tâm!”
“Hả, dựa vào người như ngươi mà cũng muốn trở thành người đứng đầu ngũ châu hay sao?”
Bách Lí Cảnh Thiên đang đứng trên không trung bĩu môi khinh thường, hắn ta bất giác lạnh lùng bật cười nói: “Cùng lắm là ngươi chỉ kế thừa vị trí của cha ngươi u Dương Lăng Thiên để trở thành người đứng đầu Bắc Châu thôi. Người đứng đầu ngũ châu trước giờ vẫn là người trong gia tộc bách lí bọn ta, ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa. Ợ xin lỗi nhé, rất nhanh, đến mơ ngươi cũng sắp không mơ được nữa rồi, ta không nên không có chút thương xót này, ta cho ngươi vài giây để mơ thêm lần nữa đó, ha ha ha…”
Khóe môi khẽ run lên, u Dương Trường Thanh không cam tâm nghiến chặt răng mình.
Đột nhiên, chính vào lúc này, có một tiếng hét lớn vang lên: “Trường Thanh, lão phu đến cứu ngươi đây. khi nãy ta thấy bên đây có người dùng Dẫn Thiên Quyết với Phong Thiên Quyết, lão phu liền biết do ngươi làm mà. Ha ha ha… vẫn hay, đến đúng lúc lắm, ngươi còn chưa chết!”
“Lỗ trưởng lão!”
u Dương Trường Thanh giật mình quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một lão già râu bạc, đang nhanh chóng tiến về nơi này, sau lưng lão ta còn có hơn mười lão già y vậy nữa, trên người họ tỏa ra luồng khí tức mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết cường giả Quy Nguyên.
khi nhìn thấy cảnh này, u Dương Trường Thanh vui mừng vô cùng, hắn ta nhìn sang mấy người còn lại rồi nói: “Được cứu rồi, hơn hai mươi mấy trưởng lão của môn phái ta đã đến đây, họ đều thuộc Quy Nguyên cảnh cả, bọn họ mới là một kẻ…”
Bùm bùm bùm…
Đột nhiên, hắn ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy nhiều tiếng sét đánh, hơn hai mươi mấy người đó đã bị tia sét làm rúng động đất trời đánh thành mảnh vụn. họ còn chưa kịp kêu la, thì đã biến thành một màn sương máu dày đặc, biến mất vào chín tầng mây rồi.
Bách Lí Cảnh Thiên khẽ thổi nhẹ mấy đầu ngón tay, hắn ta bĩu môi khinh thường nói: “Có phải khi nãy u Dương công tử vẫn chưa nghe thấy lời ta nói hay không, bình thường ta luyện chiến đấu đều là lấy một đánh một trăm đó. Có hai mươi lão già thuộc Quy Nguyên cảnh chạy đến đây mà đã muốn các ngươi, muốn chừa đường sống cho các ngươi hả, có phải các ngươi hơi ngây thơ rồi hay không?”
Khóe môi u Dương Trường Thanh khẽ run lên, hắn ta sắp bật khóc thành tiếng rồi, hắn ta hét lớn làm loạn nói: “Tên quái vật nhà ngươi, có biết thế nào gọi là kính lão hay không, ngươi không nói câu nào đã giết chết một đám lão già hòa nhã dễ gần kia rồi, ngươi còn chả thèm chào hỏi bọn họ, sao ngươi lại không có ăn học thế chứ, hoàng thất Bách Lí gia của các ngươi không dạy dỗ các ngươi hay sao?”
“Lão tổ tông thường nói, đối với những kẻ nói nhiều, cách tốt nhất là cắt lưỡi của hắn ta đi!” Một tia sét đen rơi xuống, Bách Lí Cảnh Thiên lạnh lùng liếc nhìn u Dương Trường Thanh một cái, trong mắt hắn ta lóe lên ý muốn giết người.
u Dương Trường Thanh giật mình lấy tay che miệng mình lại, hắn ta run cầm cập không lên tiếng nữa. Mộ Dung Tuyết Thấy vậy thì chỉ đành lắc đầu cười khổ, vị công tử này, đã chết đến nơi rồi còn muốn thể hiện nữa, thật sự phục hắn ta luôn.
Bách Lí Cảnh Thiên lại cầm thanh kiếm đó, hắn ta chuẩn bị giơ lưỡi kiếm dài vô tận đó lên, hắn ta nhìn sang tất cả mọi người rồi nở nụ cười độc ác nói: “Các ngươi không cần phí công hoang tưởng nữa, bây giờ có lẽ cả cái Hải Minh Tông không còn có ai có chiến lực để dùng nữa, không ai cứu nổi các ngươi đâu, các ngươi ngoan ngoãn xuống địa ngục cho bổn thái tử đi, ha ha ha…”
Bách Lí Cảnh Thiên nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta vung tay, thanh kiếm như muốn tiêu diệt đất trời đó nhanh chóng bay về phái bọn họ. Dù chưa bay đến, nhưng sức mạnh đáng sợ đó đã làm cho đất đá trên mặt đất vỡ tan tành cả rồi, những người bị thương nặng đó vô cùng bất ngờ, họ sắp không thở nổi nữa rồi, trong lòng họ vô cùng sợ hãi.
Kiếm này vừa rớt xuống đất sẽ nhất định giết bọn họ đến chết không toàn thây.
Nhưng mà bọn họ cũng biết rằng, không ai có thể ngăn cản thanh kiếm này, bọ họ cuối cùng phải chết chắc thôi.
“Lão đại à, vĩnh biệt nhé. Xin lỗi, lần này ta không thể bảo vệ đại tẩu rồi!” Diệp Lân từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng cảm thấy bi thương.
“Trác huynh, lần này huynh đệ có lỗi với huynh!” Võ thanh thu và Viêm Ma liếc mắt nhìn nhau, họ cũng chỉ đành cúi đầu bất lực.
Thế là, chính vào lúc này, khi ở ngay bên ranh giới của cái chết, tất cả mọi người đều thổ lộ sự lo lắng bi thương của mình. Nhưng mà cũng chính vào lúc này, có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai bọn họ: “Không Minh Thần Đồng tầng năm, Lôi Viêm Bích Chướng!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất