Rầm!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang trời phát ra, Hắc Viêm Trụ và Phách Thiên Kiếm của Bách Lí Cảnh Thiên đã mạnh mẽ lao vào nhau, nhưng không phát ra chút sóng xô mạnh mẽ nào.
Bởi vì... Trong nháy mắt, hai đạo chạm vào nhau sinh ra khí kình, thoáng cái đã bị Hắc Lôi Viêm thiêu đốt thành hư vô. Ngay sau đó, soạt một tiếng, thanh kiếm bắt đầu vỡ vụn ra một cách mãnh liệt từ đầu mũi kiếm, rào rào rơi xuống, hóa thành nhiên liệu cho Hắc Viêm Trụ, biến vào hư vô.
Mà Viêm Trụ kia cũng nuốt chửng thanh kiếm mạnh mẽ này với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong thoáng chốc, thân kiếm đã vỡ vụn đến một phần ba của thanh kiếm, và nó vẫn còn có dấu hiệu tiếp tục bị ăn mòn xuống nữa, giống như châu chấu, thuận theo dọc đường kiếm mà ăn mòn dần dần!
Làm sao có thể như vậy?
Bỗng nhiên, đôi mắt nhịn không được co rụt lại, Bách Lí Cảnh Thiên không khỏi cảm thấy hoảng hốt, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh tuôn rơi như suối. Bây giờ, hắn ta không ngờ đến, Trác Uyên còn có cả chiêu này, Hắc Lôi Viêm cũng có thể công kích từ xa như kiếm khí, hơn nữa... Sức mạnh còn lớn hơn, kinh khủng hơn đòn chấn động không gian lúc nãy của Lôi Viêm nhiều.
Thế nhưng, sao hắn ta có thể biết được, cái Phá Không Lôi Viêm này, chính là Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, chuyên phá các loại thủ đoạn kết giới. Lực tấn công ban đầu chính là một trong những chiêu thức mạnh nhất của Không Minh Thần Đồng, còn kết hợp với Lôi Viêm, nên sát khí càng lớn mạnh hơn nữa.
Cho dù thanh Phách Thiên Kiếm này của hắn ta có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng chưa đạt tới thực lực của Kiếm Vương như Trác Uyên, còn gặp phải đại sát chiêu mạnh mẽ vừa kết hợp tính ăn mòn và tính đột kích, cũng không hề có chút cơ hội để chống trả nào.
Kết quả, sắc mặt Bách Lí Cảnh Thiên đã sợ hãi vô cùng, trong tay kết ấn quyết, đang không ngừng tăng cường sức mạnh cho thanh kiếm kia, nhưng vẫn không có đất dụng võ.
Chiêu thức Lôi Viêm Phá Không theo đà sức mạnh không gì địch nổi, trong nháy mắt đã đánh nát thanh kiếm lớn mạnh kia, nhanh chóng vọt thẳng về phía ót của hắn ta mà đánh. Uy áp đè xuống kinh khủng vô cùng, càng khiến cho hắn ta ngửi thấy được mùi tử vong đang cận kề.
Không khỏi cảm thấy kinh hãi, Bách Lí Cảnh Thiên muốn lui lại, nhưng đã không kịp nữa rồi. Dưới tình thế cấp bách, ánh sáng trong tay vội vàng lóe lên, một thanh thần kiếm mang theo ánh sáng màu bạc nhanh chóng hiện ra, chắn trước người hắn ta.
Ầm!
Một âm thanh nổ tung chấn thiên triệt địa vang lên, nó mạnh đến nỗi khiến cho cả đất trời phải rung lắc theo. Thế nhưng Hắc Viêm trụ chợt dừng lại, bởi vì nó bị thanh kiếm mới xuất hiện kia chặn lại, nó không tiếp tục cắn nuốt nữa.
Thấy cảnh tượng này, thoạt đầu, Bách Lí Cảnh Thiên run lên, sau đó mới nhếch mép cười đểu một tiếng, đắc ý nhìn Trác Uyên một chút: “Ha ha ha... Lần này, cô đã tìm được nhược điểm của thứ đồ chơi Hắc Viêm Trụ này rồi, mặc dù nó đúng là lợi hại thật, nhưng chưa mạnh đến nỗi có thể phá hủy hết mọi thứ trên đời. Mặc dù thanh Ngân Nguyệt Hàn Quang Kiếm này của cô không nằm trong số những thanh thần kiếm, nhưng nó là linh binh cấp mười hai chân chính, trong nó có đâu đó khoảng trên dưới ba ngàn tinh linh nhập chủ được sinh ra trong đầm băng dưới thời tiết giá rét, sức mạnh của nó chỉ kém thần kiếm một chút. Cho dù cái thứ Hắc Viêm Trụ quỷ quái này của ngươi, cũng chưa chắc đã làm gì được cô. Mà không có sức mạnh của Hắc Viêm Trụ này, ngươi có khả năng làm gì cô sao, ha ha ha...”
Nghe thấy vậy, đám người bất giác sững sờ, cùng nhau lo lắng nhìn về phía Trác Uyên.
Lông mày Trác Uyên nhướng lên một cái, cũng không thèm để ý, chỉ là đôi mắt nhẹ híp lại, cúi đầu lầm bầm: “Có linh binh được tinh linh nhập chủ, có thể đứng ngang hàng với thánh binh, nhưng mà dù vậy đi chăng nữa, chỉ cần không phải là thánh binh cấp sáu, Diệt Thế Lôi Viêm này sẽ ăn mòn được hết mà?”
Khóe miệng khẽ nở một nụ cười quái dị, Trác Uyên giữ im lặng.
Bách Lí Cảnh Thiên thấy vậy, lông mày khẽ nhíu một cái, có chút kỳ quái quan sát hắn.
Sao thế... Hắn đang lẩm bẩm gì vậy, hay là đang suy nghĩ biện pháp giải quyết?
Thật ra, lúc nãy, hắn ta kêu gào như vậy cốt là để khiêu khích Trác Uyên, với mục đích muốn xem rốt cuộc tên tiểu tử này còn có chiêu khác hay không. Nhưng bây giờ, với phản ứng này của Trác Uyên, lại khiến cho hắn ta nghi ngờ vô cùng.
Là không có kế sách nào khả thi, hay là đang có âm mưu gì khác?
Nhưng thoáng cái, hắn ta đã biết được, không phải Trác Uyên không có kế sách gì đối phó được, cũng không phải hắn đang suy tính âm mưu gì, bởi vì căn bản nó không cần thiết. Cho dù Bách Lí Cảnh Thiên có lấy ra linh binh cấp mười hai hiếm có khó tìm này, cũng chưa chắc đã chiếm được nửa phần... cơ hội phản công, lội ngược tình thế!
Rắc rắc rắc...
Từng tiếng nứt toác trong trẻo vang lên trong tai hắn ta, chợt cơ thể Bách Lí Cảnh Thiên run lên một cái, trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta đã cứng đờ. Sau đó cứng nhắc quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía thanh kiếm mang theo ánh sáng màu bạc kia, trên lưỡi kiếm óng ánh, chợt xuất hiện những khe hở đen nhánh.
Ngay sau đó, ngọn lửa màu đen ồ ạt bùng lên, như những con giòi bọ đang phồng mình, lúc nha lúc nhúc chui ra từ trong khe hở.
Xuýt!
Tròng mắt không khỏi run rẩy, bây giờ, Bách Lí Cảnh Thiên không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt nhanh chóng trắng dã ra. Tay hắn ta nắm chặt thanh trường kiếm như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cũng nhịn không được mà run rẩy một cách mãnh liệt.
Chuyện này... Thanh kiếm này...
Ầm!
Nỗi hoảng sợ còn chưa kịp lắng xuống, đã nghe một tiếng ầm ầm phát ra, thanh trường kiếm linh binh cấp mười hai mang ánh sáng màu bạc kia, đã nhanh chóng vỡ vụn ra thành từng mảnh, hóa thành bụi phấn, tiêu tán vào hư vô. Mà Lôi Viêm mạnh mẽ kia, lại giống như một con thú khát máu, vù một cái đã nuốt sạch tất cả mọi thứ xung quanh, gặm sạch đến nỗi không chừa chút mảnh vụn nào.
Ngay sau đó, Lôi Viêm hóa thành đầu của một con rắn dài, tiếp tục vọt thẳng về phía Bách Lí Cảnh Thiên, tỏa ra ánh sáng chết chóc!
Hai chân hắn ta nhịn không được run lẩy bẩy, mặt mũi Bách Lí Cảnh Thiên đã tràn ngập vẻ không thể tin nổi, đầu óc đã bị dọa sợ cho choáng váng, không thể động đậy, sao hắn ta ngờ được. Đến cả linh binh cấp mười hai cũng không thể đỡ lại Hắc Lôi Viêm dũng mãnh này.
Hơn nữa, rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái quái gì vậy, sao có thể biến thái như vậy!
Đã tuyệt vọng đến độ sắp khóc đến nơi, Bách Lí Cảnh Thiên than nhẹ từng tiếng, nhưng cũng không có nhiều thời gian như vậy, trong nháy mắt, Hắc Lôi Viêm đã tràn đến. Theo bản năng, hắn ta ngửa đầu lên, nghiêng người bay ra ngoài, hay cho một chiêu chó chụp hụt con mồi thảm hại.
Loại tình huống thảm hại như vậy, nếu như bị tầng lớp quý tộc của Kiếm Tinh nhìn thấy, mặt mũi Thái tử của hắn ta, xem như bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhưng mà bây giờ, tình huống đã nguy cấp như vậy, hắn ta cũng chỉ có thể cố gắng được nhường này.
Mắt thấy Hắc Lôi Viêm xa xa đang lao tới không trung, trên trán Bách Lí Cảnh Thiên đã toát hết cả mồ hôi hột, khuôn mặt hoảng sợ vô cùng, thở hổn hà hổn hển từng ngụm một, sắc mặt đã bị dọa cho trắng bệch.
Nhưng mà tốt xấu gì, cũng xem như miễn cưỡng vượt qua được cửa ải khó nhằn này rồi!
Lông mày nhíu lại chặt hơn, sau khi Bách Lí Cảnh Thiên chân chính so chiêu với Trác Uyên, hắn ta mới hiểu rõ, Trác Uyên là đối thủ đáng sợ đến nhường nào.
Dường như chỉ với một chiêu, đã đủ để khiến cho hắn ta cảm nhận được sự tử vong cận kề.
Quay đầu nhìn kĩ về phía dưới, nơi Trác Uyên đang đứng, sắc mặt Bách Lí Cảnh Thiên càng thêm âm trầm, nhưng cũng không nói nên lời. Muốn kêu gào sao? Bây giờ, hình như hắn ta đã không còn sức để làm việc đó nữa rồi, vừa mới nãy thôi, hắn ta xém chút chết trong tay đối phương.
Nếu như chưởi bới vài câu, rồi mới chạy vội đi, để bảo vệ cái mạng nhỏ này? Ha ha ha...Hắn ta cảm thấy, bây giờ chỉ cần hắn ta quay người lại thôi, Lôi Viêm Phá Không của đối phương đã đập cho hắn ta ngỏm củ tỏi, khiến cho Bách Lí Cảnh Thiên nâng cao cảnh giác, không dám thất thần dù chỉ một chút, đâu còn tâm tư muốn nói xấu vài câu!
Lúc này, dường như Trác Uyên như biến thành một tử thần chân chính, mạnh mẽ để mắt tới bóng dáng của hắn ta, trong mắt là ánh sáng yên tĩnh. Chỉ cần hắn ta có chút sơ xuất nào, sẽ chết không chỗ chôn.
Như vậy bây giờ, trốn không được, đánh cũng không xong, nên làm cái gì đây?
Chờ!
Không sai, Bách Lí Cảnh Thiên không hổ là kiếm tinh Thái tử, văn võ song toàn. Trong trường hợp nguy cấp vạn phần này, gặp trúng tên yêu nghiệt nghịch thiên, cho dù đánh từ trên không không được, thì chờ là biện pháp tốt nhất.
Mặc kệ Trác Uyên ra sát chiêu gì, hắn ta chỉ cần tránh là được rồi, với thực lực của hắn ta, chỉ cần không trả lời, không lộ ra sơ hở, vẫn còn hi vọng về chuyện bảo vệ mạng sống. Mà hắn ta cũng không trốn, kẻo lộ lưng về phía kẻ địch.
Chỉ cần chờ, dù kẻ đến là một vị cao thủ Kiếm Vương giáng lâm, thì hắn ta đã nắm chắc phần thắng rồi!
Kết quả, nương theo cái mạch suy nghĩ đó, Bách Lí Cảnh Thiên cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, lại chợt bất động. Trong lòng hắn ta đã mắng chửi ngập đầu Bách Lí Ngự Vũ, cái người nữ nhân xấu xa này, công tác tình báo kém quá. Nói cái gì mà tiểu tử này là Dung Hồn Cảnh chứ, dù là cao thủ Quy Nguyên bình thường cũng không biến thái như tên tiểu tử này đâu.
Lão tử và mấy người huynh đệ đều bị người nữ nhân này hại chết mất thôi!
Thế nhưng sao hắn ta biết được, chuyện Bách Lí Ngự Vũ nói là sự thật, nàng ta mới chỉ thấy Trác Uyên ra tay đại một lần với Mộ Dung Tuyết.
Sao nàng ta biết được, lần đó, hắn giữ lại nhiều phần công lực như thế?
Mà Trác Uyên nhìn thấy hắn ta bất động, không khỏi sững sờ, nhưng nhanh chóng đoán ra được ý đồ của hắn ta, trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng, bất giác bật cười một tiếng, cũng yên lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt hắn chăm chú nhìn Bách Lí Cảnh Thiên chằm chằm.
Lông mày khẽ nhướng lên một cái, Bách Lí Cảnh Thiên thấy vậy, lại cảm thấy rất nghi ngờ, sao tên tiểu tử này vẫn chưa chịu động thủ? Chờ thì có lợi với ta, còn tốc chiến tốc thắng mới có lợi với hắn, sao hắn lại đợi với ta rồi?
Chẳng lẽ hắn không sợ một lát nữa, Kiếm Vương đến, hắn sẽ tổn thất với ta sao, lãng phí thời gian thế, đến lúc đó hắn sẽ chết không chỗ chôn đấy?
Trong lòng Bách Lí Cảnh Thiên cảm thấy quái dị vô cùng, trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ mơ màng, ngơ ngác đứng bất động trong không trung. Phía dưới, mọi người thấy hai người như vậy, cũng hơi nghi hoặc một chút, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra gì đó, khuôn mặt tươi cười chăm chú nhìn về phía Bách Lí Cảnh Thiên, chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng lại chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó, rồi lại phát ra âm thanh cười cợt.
Như thể muốn nói, hãy nhìn tên ngốc đó đi kìa, hắn ta thực sự bất động như một cục gỗ vậy!
Mí mắt Bách Lý Cảnh Thiên không khỏi run rẩy, hắn ta cảm nhận được hết những sự ác ý và chế giễu của đám người phía dưới. Nhưng hắn ta vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể chăm chú nhìn Trác Uyên đang đứng đó với vẻ ngạo nghễ.
Hừ, đám sâu kiến các ngươi thì biết cái gì chứ, đây gọi là sách lược, sách lược đó, các ngươi hiểu không? Đây không phải là cô sợ đánh nhau, mà là đang tạm thời ẩn nhẫn vì thắng lợi, các ngươi hiểu không?
Hừ, một đám không có học thức!
Nhưng hiển nhiên là bọn họ cũng không hiểu được tài thao lược của Thái tử gia, vẫn đang chỉ trỏ ở phía dưới, thỉnh thoảng còn cười đùa, đầy vẻ trêu chọc.
Cuối cùng, đến cả Trác Uyên vẫn luôn lạnh lùng với hắn ta, không hề nhúc nhích, cũng không nhịn được mà phụt cười một tiếng, lắc đầu, vẻ mặt toàn ý chế nhạo.
Hắn ta nhất thời không tránh được khẽ giật mình, lần này vị Thái tử gia hoàn toàn ngơ ra, đám sâu kiến kia không có kiến thức thì cũng thôi đi, sao mà tính tình đối thủ hắn ta nhận định cũng như thế...
“A!”
Nhưng mà, nghi ngờ trong lòng của hắn ta còn chưa được sáng tỏ thì đã đột nhiên cảm nhận được một sự đau đớn đến tận đáy lòng, không nhịn được mà kêu to thành tiếng. Sau đó vội vàng nhìn về phía truyền đến đau đớn kia, bỗng nhiên hai mắt chợt ngưng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, mồ hôi lạnh khắp người đổ ra như thác suối: “Sao... Sao lại thế được...”
Xèo xèo xèo...
“Ta từng nghe nói rằng, trên đời này vẫn có người chết nói chuyện đấy, hóa ra chuyện đó chính là như vậy, ha ha ha...” So với tên quý công tử âu Dương Trường Thanh này, Trác Uyên chính là tổ tông của những kẻ miệng lưỡi ác độc, lúc này nhìn thấy vị thái tử gia bị thiêu rụi đến gào thét thành tiếng, hắn không nhịn được mà chế nhạo ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất