Những người có mặt lúc đó nhìn chằm chằm Trác Uyên hồi lâu, họ đều ngẩn người cả rồi. Sau khi ngơ ngác một lúc lâu thì Mộ Dung Tuyết mới tức giận mắng lớn: “Các ngươi có thấy hay chưa, ta đã biết hắn không đáng tin cậy mà, vậy mà các ngươi lại đi tin tưởng hắn như thế. Lúc đầu hắn lấy Phong Thiên Quy Nguyên khống chế chúng ta, bây giờ mới nói với chúng ta thanh kiếm đó nằm trong tay Bất Bại Kiếm Tôn, hắn căn bản là đang đùa giỡn với chúng ta mà!”  

             Trác Uyên khẽ liếc nhìn nàng ta một cái rồi điềm tĩnh bật cười ngạo nghễ.  

             Đám người đó cũng đắm chìm trong suy tư hồi lâu, bọn họ nhìn nhau,  ai nấy cũng đều nhíu mày, trong lòng họ thấp thỏm không yên, cuối cùng vẫn là Lăng Vân Thiên nhìn sang Trác Uyên, gương mặt lão ta tỏ vẻ lo lắng, giọng nói lão ta như thể đang cầu xin: “Trác tiên sinh à, không phải lúc trước ngươi đã đồng ý sẽ trả lại Phong Thiên Kiếm cho bọn ta hay sao. Sao bây giờ ngươi lại…”  

             “Đúng vậy, ta đã đồng ý rồi, khi nãy không phải ta nói rồi sao, các ngươi cứ đi gặp Bất Bại Kiếm Tôn, trực tiếp đòi lão ta trả lại là được!”  

             Gò má của Lăng Vân Thiên khẽ run lên, lão ta sắp bật khóc đến nơi rồi, lão ta sốt ruột đến mức muốn nhảy cẫng lên: “Trác tiên sinh, những lời nói này của ngươi có phải là lời nói nhảm không, lão yêu quái đó đến đây để cướp Phong Thiên Kiếm, bây giờ kiếm đã nằm trong tay lão ta rồi, chúng ta đi đòi lão ta, lão ta sẽ đưa cho chúng ta hay sao, trừ phi lão ta là một tên ngốc ấy!”  

             “Ầy, ngươi đừng nói vậy, có lẽ lão ta là tên ngốc thật đó, ha ha ha..”  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày rồi nở một nụ cười quỷ dị, bật cười thành tiếng.  

             Đám người đó không khỏi bất ngờ, họ thắc mắc nhìn sang hắn, không hiểu sao hắn lại nói thế.  

             Trác Uyên khẽ vẫy tay gọi Lăng Vân Thiên đi đến bên cạnh hắn, hắn nghiêng đầu áp sát vào tai lão ta nói: “Khi nãy không phải nhà ngươi nói rồi hay sao, lão ta đến đây để cướp Phong Thiên Kiếm, nhưng thanh kiếm đó không phải do bản thân lão ta tự mình cướp về, lúc ngươi gặp lão ta thì hãy nói như thế này…”  

             Trác Uyên cứ thủ thỉ thầm thì bên tai lão ta một hồi lâu, sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, hắn nở một nụ cười tự tin. Lăng Vân Thiên khẽ cau mày nhìn sang Trác Uyên, gương mặt lão ta ngập tràn sự thắc mắc: “Như vậy… có được hay không?”  

             “Các ngươi vẫn không tin ta hay sao, ý kiến của bổn công tử ta có lần nào sai lệch đâu chứ?”  

             Trác Uyên liếc nhìn lão ta một cái, gương mặt hắn tràn ngập sự cương quyết, hắn bẻ đầu ngón tay như thể đây là chiến công lớn của mình: “Bách Lí Ngự Vũ không cướp được kiếm, không thoát khỏi kết giới đó của các ngươi, đây cũng chính là chủ ý của ta;  Bách Lí Kinh Vĩ dẫn binh vây lấy tứ châu, các ngươi cứ lao xao lên như chó ấy, cũng là chủ ý của ta đã kịp thời đến giải vây còn gì; lần vây đánh Bách Lí Ngự Thiên lần này, làm cho lão ta sắp điên lên, không phải chủ ý của ta à? Có lần nào không hiệu quả đâu chứ? Vậy mà các ngươi còn nghi ngờ ta hả?”  

             Lăng Vân Thiên nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lão ta suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật gật đầu, mở miệng run run lên tiếng nói: “Quả đúng là như thế, bất luận là ở đâu, Trác tiên sinh cũng là một cỗ máy giết người, ngươi có tài năng của kì lân, có thể đánh bại cả thiên hạ. Cũng may lần này ngươi đứng về phía bọn ta, nếu không bọn ta sẽ chết nhanh lắm, thật sự vô cùng may mắn. Vậy thì.. đợi đến ngày mai, lúc chúng ta đi tìm tung tích của Bất Bại Kiếm Tôn, lúc gặp được lão ta thì cứ làm theo những gì tiên sinh nói vậy, hy vọng sẽ có được kết quả như chúng ta mong đợi!”  

             “Nhất định sẽ hiệu quả, đi đi. Lúc đó lấy được Phong Thiên Kiếm về rồi, ba cây kiếm của các ngươi hợp nhất lại, chém chết lão ta!” Trác Uyên không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, hắn muốn đá bay bọn họ ngay lập tức: “Bây giờ nhiệm vụ đã vô cùng rõ ràng rồi, các ngươi mau đi hoàn thành đi. Nếu như có bất trắc gì thì ta sẽ kịp thời ứng cứu các ngươi, ta dự định thế!”  

             Đám người đó liếc nhìn nhau một cái rồi khẽ gật đầu, bọn họ lạy Trác Uyên một lạy rồi từ từ lui ra ngoài: “Nếu như đã thế rồi thì bọn ta xin phép cáo từ trước, mấy ngày nay tiên sinh đã lao lực rồi, vô cùng cảm ơn!”  

             Mọi người vừa nói vừa lui ra phía sau, từ từ rời khỏi đại điện.  

             Mà lúc này chỉ còn mình Trác Uyên, và một Sở Khuynh Thành đã mất đi tâm trí, không thể rời xa hắn nữa, và cả con gái Tước Nhi ba người bọn họ thôi, à còn có cả… Mộ Dung Tuyết?  

             “Sao ngươi vẫn chưa đi vậy?” Trác Uyên khẽ nhíu mày liếc nhìn sang nàng ta một cái: “Tạm thời ở đây không còn chuyện gì nữa rồi, mấy lão già đó cũng đã lui xuống hết rồi, ngươi còn ở lại đây làm gì?”  

             “Giám sát nhà ngươi!”  

             “Giám sát ta?”  

             “Chính xác!” Vẻ mặt của Mộ Dung Tuyết lạnh như băng, nàng ta lạnh lùng nhìn sang Trác Uyên nói: “Con người của ngươi tâm địa bất chính,  đâm bị thóc, chọc bao gạo, lúc thì tụ tập với đám người Bất Bại Kiếm Tôn, lúc thì lại giúp bọn ta nghĩ ra kế sách, thật sự không đáng tin chút nào. Bổn cô nương phải giám sát ngươi, để tránh ngươi giở trò quỷ quái nào đó, tạo ra một mối phiền phức không thể giải quyết được!”  

             Mộ Dung Tuyết nói xong thì liền ngồi bẹp xuống, nàng ta ngồi trên cái ghế bằng gỗ đó, không nhúc nhích gì nữa. Nhưng mà đôi mắt lạnh như băng của nàng ta cũng không thèm nhìn Trác Uyên nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi này, như thể muốn cho Trác Uyên biết nàng ta vẫn còn ở nơi đây vậy thôi!  

             Ý của nàng ta chính là đừng giở trò, lão nương ta vẫn đang ngồi nhìn ngươi đó!  

             Người nữ nhân này phiền phức thật ấy!  

             Trác Uyên âm thầm mắng mỏ trong lòng, con ngươi của hắn khẽ động đậy, hắn nở nụ cười chế giễu rồi khẽ ôm lấy Sở Khuynh Thành ở bên cạnh, hắn ôn tồn nói: “Nếu như Mộ Dung cô nương đã không muốn rời đi, vậy thì tại hạ cũng không đuổi ngươi đi đâu. Chỉ có điều ta và thê tử đã lâu không gặp, mà mấy ngày nay lại phải liên tiếp xử lí mấy vụ việc, không có thời gian rảnh, người ta có câu vợ lâu ngày không gặp còn hơn thê tử mới tân hôn, nói không chừng tí nữa phu thê bọn ta sẽ làm chút chuyện ngại ngùng. Nếu như Mộ Dung cô nương bằng lòng ngồi đây quan sát, nghe ngóng, thì tại hạ cũng không để tâm. Hoặc là… cô nương chịu đến đây cùng nhau nghiên cứu một chút thì có cầu cũng không được, quý giá quá rồi ha ha ha…”  

             “Ngươi…”  

             Gò má của Mộ Dung Tuyết đỏ bừng cả lên, nàng ta nghe hiểu ý ngầm của hắn liền tức tới vẻ mặt tràn ngập sự phẫn nộ, ngại ngùng vô cùng. Nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, nàng ta nghiến chặt răng, nắm chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được lời nào. Cuối cùng, nàng ta tức giận vẫy tay, rồi quay đầu rời đi: “Hứ, tên nam nhân thối nhà ngươi không phải kẻ tốt đẹp gì!”  

             “Ẩy, lời này của ngươi đã mắng luôn cả đại ca của ngươi rồi đó. Mà ngươi… không định ở lại để thực hành trước hay sao? Sau này sẽ có lợi với ngươi lắm đó!”  

             “Cút!”  

             Trác Uyên nói chuyện không biết liêm sỉ, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết nhục nhã hét lớn lên, ở phía xa xa bên ngoài truyền đến một giọng nói cực kì giận dữ.  

             Trác Uyên cười nhạt một tiếng rồi bình tĩnh lắc đầu, sau đó hắn quay sang nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Sở Khuynh Thành, mắt hắn thấm đẫm bi thương nói: “Tước Nhi à, mau đi gọi mấy người Võ Thanh Thu, Thủy Nhược Hoa đến đây, đừng để bị người ta phát hiện!”  

             “Dạ, thưa cha!”  

             Tước Nhi khẽ gật đầu, gương mặt nàng vô cùng nghiêm túc, nàng lập tức rời đi. Còn Mộ Dung Tuyết vẫn đang chôn chân ngoài cửa lớn, chứ chưa hề đi xa, nàng ta đang âm thầm quan sát động tĩnh của Trác Uyên ở bên trong, đột nhiên nàng ta nhìn thấy tiểu cô nương Tước Nhi cũng đi ra ngoài rồi, thì chợt sững người, nàng ta bỗng nhiên tin những lời nói xằng bậy của Trác Uyên khi nãy, nàng ta liền cắn răng tức giận nhìn vào trong đại điện nói: “Cái đồ háo sắc, phu nhân của ngươi đã thành ra như thế rồi mà ngươi vẫn còn muốn… hứ cái đồ vô liêm sỉ!”  

             Mộ Dung Tuyết mắng mỏ vài lời rồi khẽ vẫy tay, nàng ta cũng không quan sát thêm nữa, tự mình rời đi.  

             Trong phút chốc, trong đại điện chỉ còn lại hai người là Trác Uyên và Sở Khuynh Thành.  

             Trác Uyên nhìn nhan sắc đẹp tựa ngọc của nàng, mái tóc bạc trắng của nàng, hắn đau quặn thắt ruột gan hệt như ngày trước hắn đau lòng vì Ngưng Nhi vậy, hai mắt Trác Uyên ngày một nhòe đi, trong tay hắn bỗng lóe lên một tia sáng, một cây lược gỗ xuất hiện, hắn từ từ chải mái tóc chảy xuống như thác nước của Sở Khuynh Thành.  

             “Khuynh Thành à, tuy rằng đôi ta là phu thê, nhưng trước giờ ta chưa từng nói cho nàng biết hết tất cả sự thật về ta.”  

             Trác Uyên chải mái tóc mềm mượt đó, trong mắt hắn bỗng lóe lên những đốm sáng lấp lánh: “Ta vốn dĩ không phải người ở đây, thậm chí ta không nên xuất hiện ở nơi này, ta không nên xuất hiện ngay trước mặt nàng. Ta chính mà Ma Hoàng, trên người ta mang nghiệp chướng nặng nề. Không biết có phải mệnh trời sắp đặt hay không, ta xuất hiện ở nơi đây đã mang theo vô vàn mối tai họa. Ngưng Nhi đã vậy rồi, nàng cũng lại như thế. Vốn dĩ trước khi ta đối mặt với hiểm họa, ta muốn nàng hãy tránh xa ta đi, nhưng sao nàng lại đi lại con đường cũ của ta năm đó vậy? Ha ha… không, tình cảm của nàng dành cho ta, còn sâu đậm hơn tình cảm của ta dành cho Ngưng Nhi năm đó nữa. Chí ít thì năm đó ta vẫn chưa trở thành người có tâm trí thất thường như nàng!”  

             “Chỉ có điều không biết đôi tay đã dính không biết bao nhiêu giọt máu tươi của Trác Uyên ta có tài đức gì mà lại được nàng đối đãi thâm tình như thế?”  

             Cái tay đang chảy tóc của Trác Uyên khẽ run lên, giọng nói hắn có chút nghẹn ngào: “Trác Uyên ta đã sống hai kiếp rồi, chưa từng được người khác đối đãi thật lòng với ta. Người đầu tiên là Ngưng Nhi, nhưng mà nàng ấy đã quên ta rồi, tuy rằng trong lòng ta thấy chút hụt hẫng, nhưng cũng cảm thấy an ủi, đây dẫu sao cũng là chuyện tốt, bởi nàng ấy sau này sẽ không còn phải vướng vào tai họa nữa. Người thứ hai chính là nàng, nàng bây giờ cũng quên ta rồi, nhưng trong lòng ta lại thấy đau đớn. Khuynh Thành à, ta hy vọng nàng quên ta đi, nhưng ta cũng không muốn nàng quên ta đi, thật đó! Khuynh Thành à, ngày mai ta phải đi Bắc Hải rồi, sống hay chết do trời định. Ta hy vọng trước khi ta đi, nàng có thể nhớ ra ta. Tuy rằng điều này có thể khiến nàng thấy đau đớn một lần, nhưng mà vì nghĩ cho bản thân mình, ta hi vọng trong tim nàng, ta không phải là một mảnh giấy trắng, thật đó…”  

             Cái tay đang chải đầu của Trác Uyên từ từ dừng lại, hắn quỳ trước mặt nàng, hắn vùi đầu vào đầu gối nàng, cơ thể hắn khẽ run lên bần bật, cổ họng hắn đã nghẹn ngào đến nỗi chả nói thêm được lời nào nữa.  

             Vù!  

             Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc trắng khẽ bay lên, đôi mắt của Sở Khuynh Thành dần dần trở nên có hồn, những giọt nước mắt nhỏ đang từ từ chảy trong khóe mắt nàng. Đôi tay trắng ngần của nàng khẽ động đậy, Sở Khuynh Thành gắng gượng cúi đầu xuống, nhìn thấy cơ thể không ngừng run lên đó của Trác Uyên, mắt nàng xuất hiện sự dịu dàng, sự dịu dàng mà năm năm nay chưa từng xuất hiện.  

             Một cánh tay khẽ đưa lên, từ từ sờ vào đầu của Trác Uyên…  

             “Trác huynh!”  

             Đột nhiên chính vào lúc này có một tiếng hét lớn vang lên, Sở Khuynh Thành như thể bị giật mình vậy, cơ thể nàng bỗng nhiên khẽ run lên, cánh tay đang nâng lên đó của nàng cũng từ từ rơi xuống, mắt nàng lại trở nên trống rỗng.  

             Trác Uyên hoàn toàn không chú ý tới điểm khác thường này,  hắn ngẩng đầu lên rồi từ từ đứng dậy, hắn cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt mình, đến khi bình tĩnh trở lại thì hắn mới quay đầu nhìn ra ngoài, không biết tự bao giờ, mấy người Võ Thanh Thu, Diệp Lân và Thủy Nhược Hoa đã lần lượt đến đây, đến trước đại điện. Tước Nhi, người gọi bọn họ đến đây cũng đang đi theo sau bọn họ.  

             Võ Thanh Thu kính trọng chắp tay lại rồi khẽ bật cười thành tiếng: “Trác Uyên bây giờ chính là đại nguyên soái của tứ châu, mấy ngày nay ta muốn gặp cũng không gặp được. Không biết nguyên soái lần này gọi ta đến, là có chuyện gì dặn dò hay sao?”  

             “Ha ha ha… Võ huynh nói đùa rồi, trước mặt những người bạn cũ như các vị đây làm gì có đại nguyên soái nào chứ, đó chỉ là hư danh thôi, ta chỉ có một việc muốn nhờ giúp đỡ. Võ huynh, ngươi đừng quên, lúc trong nhà lao ngươi đã thua cược với ta, ngươi hứa sẽ giúp ta làm một việc, đừng có mà trốn nợ đấy nhé!”  

eyJpdiI6InpkTVQ4dFJ1Yjh0ZnVXOGozNTlxaGc9PSIsInZhbHVlIjoib25uVTFmaFlzRlZaRjhMVUQ5WEZOampnZ0JTM1VtbWVxMDB3bUw2XC9hMUE1Y3dGUlFYaWZcLzV3YnJVKzNMbSszRVIzV2hJWVV2N2daclV6Qkkxck15ODBoZkwyMTFJTUxBRllENlpRSVhrRjI4TWlmaFlKQ0pnYVNkZkxTRUdXMkRCVWtPRG1ESzJ0MlNFblR3bUJWNndJVGtkWTdmNGg3RWx5NnhJcUdHSXMwSVNHdm1YcFZENVZOa2hTc1E2T3Z0V2NWa1JKb0ZmSjRabkVhYmNLUCs4TVJVNU9RZEJBeGo5Y21xQ004RzNCcnpSSXJXOVZcL0c4YTlSQ1NXQnBNWVBPbDVFZVdYRGwreUlJSzJUQ3ZCbHZ2SUJwRXh5d2pLUkdnNlVTc3F2K2ZtcjF2TVk2S3FXM3JLM2JxQXYrKzdoVklsQU9xUjI2eXUrOE5NV1wvbUQ3Zk1VeE85S1NKS01cL1wvMWJIcVBZNVZicnM2SzZsWXBkYmZXVmFmOWpDcnVpSjFkK25BdlZUWHdqUFdHaFJUMWoySkFWYlBSRjRoaVBpNmg4TGJuN3lDRmY1Z1Iwdmt2cnhGZlExOHZncjhlWllqWERlQjlCaUd6eTU2VjZKVzZ6K0ZIXC9VMGMyZXdWbDJxVys4RGdjOWwrdVVTdWkzQndOMVF3cElXamVIU3hYbTRzOG9KRW41SFhCNEZ0dXVoc0ZsbkkxRmJ6bXFZY3FyMDJwZkJTVUlhTWNzU0N3UzVFMFR0NWVEdzBzYjZEcXVEVGo1cXlFSzYycWg2UzBwY3JcL29Rd2lJK281MVJYcVwvdkV4emNnMmwrbUlQV0J6RzRKd3dMenV5RXJyN2F1UmZhMEorNlpZcGFwRFVLYWp4bWp3djNkeEtoZlhLNzFvOWgyeE12K0crd1N0YktZK0lQbFwvVElCbnhNN3k1cEVGMDUyajU0MkxjRFFEc2hvbTlLVVZuNktIXC9NRDFQQk9UeVpuODNtejJJMmxXTWNRTnljVmJOYk5lQWsxYXJLR3RId1UreDYxNHhCSTFPWXhLWkVWd1p3PT0iLCJtYWMiOiJkNmZiZjM1NThmODUwYTIwNWE0NjZmMjlkNjc5ODhjNzkzMGI3ZmZiOWI3NTc2OWM3NjY4OGE2ZWRlOWJiYzg4In0=
eyJpdiI6IisrNXl2UU1JY0VIaGd6S1FcL2IreGl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh1R2ttZU0zbUdFZk11MFQ0dVl4blN1aXJHQlJoQzg2XC9nbjFnNmFHSDduY08yZ3NJXC94YTRyTjJPSWc1OWZlMzVEWE9mNDNrY2lIUjdUUEluRlZHMFwvaTdLdW8yMHM3UU5JNXczRXFkUmpQQkYyZm5sZFwvSFAxcldnREszRDJqYUpHNlB6WUZxbTFUdUNjcFRvUHk5bzdjbmJCSURuN1FpZHBnQ1ZBWEFSbEJUV05tdWFFYVpmYUhGdWtBUjZsQW5LTzhYWEVwcUYxS1wvSmJIem9ubDE5XC9pRzBySTVRYndBVVpJaGlJOHpXaW1nc0xYdW1CK0hmcGtXK1dFcnZXMjF4c3hcL21kOXpWTVF0aFVsZ0ZMZkFOWnB1QW92dU83ejR6STU1ckxFWGFiZXR6c09JazZsWmE1b1JTYjdSTytROWlucDFZMVZHSG9GTG9aV29KXC9INkcrZENubjNmXC9YUm9Hc1E4OTFxWHVEdHFQWDBWUG43WjdTRmdwbFpXc0VPaTYyWmdQbGQrR0REbjd4U1BRS3IzdFE9PSIsIm1hYyI6IjAwNzYyOThkNzdlYzRkN2M3MjQwOWJhNGUxNWMxZDI4YzU0NGRhYjJlNzIwNGQzNDFkY2E3NGEzYjg4NWIwMmEifQ==

             Trác Uyên từ từ đỡ Sở Khuynh Thành dậy, rồi giao nàng cho Thủy Nhược Hoa, gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ Bắc Châu không ổn định lắm, các ngươi giúp ta tiễn Khuynh Thành về Tây Châu đi. Bây giờ đội quân tấn công tam châu có lẽ đã nhanh chóng rút về rồi, bởi vậy giờ các ngươi dùng con đường vận chuyển để trở về Song Long Viên là sự lựa chọn an toàn nhất!”

Ads
';
Advertisement