Báo!
Bách Lý Kinh Vĩ nghe thấy tin dữ vốn đã vô cùng căng thẳng, xém chút nữa đã lên cơn đau tim. Nhưng tiếng thông báo phiền lòng lại vang lên, một truyền lệnh binh đột nhiên xông vào đại trướng, cúi người dâng Ngọc truyền tin lên.
"Lại xảy ra chuyện gì?"
Cơ mặt Bách Lý Kinh Vĩ co rút, đều sắp bật khóc đến nơi rồi. Bây giờ hắn ta sợ lại xảy ra chuyện xấu gì nữa, khuôn mặt cũng trở nên tang thương.
Truyền lệnh binh kia không để ý tới Tể tướng hôm nay khác với ngày thường, hắn ta mồ hôi nhễ nhại, vội vàng nói: "Tể tướng đại nhân, đế đô cầu cứu khẩn cấp. Bệ hạ khẩn cầu đại nhân lập tức phái binh cứu viện. Trong ba nghìn tám trăm hai mươi thành trì đã có năm trăm sáu mươi lăm thành đã thất thủ, hơn nữa bạo động đang nhanh chóng mở rộng, binh của phủ thành chủ không thể trấn áp được nữa rồi!"
"Cái gì, nghiêm trọng như vậy?"
Đồng tử Bách Lý Kinh Vĩ co rút kịch liệt, vẻ mặt kinh hãi: "Vậy là cuộc bạo loạn này không phải là nhỏ lẻ, mà là có thế lực lớn nhân cơ hội này phát động? Nhưng cả Trung Châu làm gì có thế lực như vậy...chẳng lẽ là thương hội Hải Xuyên?"
Cơ mặt Bách Lý Kinh Vĩ giật giật, hắn ta cắn chặt, trên mặt tràn đầy lửa giận: "Đám thương nhân chết tiệt, lần trước quét sạch tổng bộ của bọn chúng, toàn bộ chi nhánh trong nháy mắt đều biến mất, bản tướng còn tưởng bọn chúng cây đổ đàn khỉ tan, không ngờ lại ở đó để đợi ta sơ xảy. Hừ, được, người đâu, để Cửu Kiếm Tiên dẫn quân quay trở lại trấn áp ngay lập tức!"
"Tể tướng đại nhân, đám Cửu Kiếm Tiên hiện đã vào sâu trong nội địa Nam Châu, phải mất ba ngày nữa mới có thể đi ra, hơn nữa..." Đan Thanh Sinh khẽ liếc nhìn hắn ta, dường như đã đoán ra được điều gì, khẽ nói: "Ngài vừa mới hạ lệnh để cho bọn họ truyền tống đến biên giới Bắc Châu hỗ trợ. Nhưng hiện tại đế đô đang rất gấp, không thể đợi được nữa, hay là tách ra một đoàn quân của chúng ta quay trở lại để dẹp loạn! Người đâu, dừng việc tấn công, đưa binh trở lại cứu nguy..."
Đan Thanh Sinh còn chưa nói xong mệnh lệnh, Bách Lý Kinh Vĩ đã vội vàng xua tay ngắt lời: "Chờ đã...Không được, chúng ta không thể trở về cứu viện. Tấn công, chúng ta phải tấn công!"
"Tể tướng đại nhân, hiện tại quân phản loạn vừa mới nổi dậy, chúng ta nếu trở về cứu viện kịp thời là có thể lập tức trấn áp, nhưng nếu bỏ lỡ thời cơ, đế quốc sẽ gặp nguy hiểm."
Đan Thanh Sinh nhìn hắn ta chằm chằm, đảo mắt qua lại, thử thăm dò nói: "Hơn nữa ngay cả khi chúng ta tách quân ra để dẹp phản loạn, với công sự phòng ngự hiện giờ của chúng ta vẫn có thể đấu ngang sức với đối thủ mấy chục ngày. Trong thời gian này, chúng ta có thể dẹp xong phản loạn rồi quay về. Hơn nữa rất nhanh binh mã của Tam Châu sẽ đến, cũng chỉ cần sáu ngày, chúng ta nhất định có thể chống đỡ được.”
Các ngươi có thể chống đỡ được nhưng lão tổ tông sợ là đã không trụ được. Bây giờ chúng ta còn vội hơn bọn họ, e là chỉ cần lãng phí một giây, lão tổ tông cũng có thể sẽ mất mạng, đế quốc theo đó sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Nhưng chỉ cần lão tổ tông còn sống thì vẫn còn hy vọng, thứ đã mất còn có thể được lấy lại. Vào lúc này, cho dù đế quốc có sụp đổ, chúng ta cũng phải ưu tiên bảo vệ lão tổ tông!
Trác Uyên...tên khốn kiếp nhà ngươi...
Bách Lý Kinh Vĩ nghiến răng rủa thầm trong lòng, nhưng thân mình hắn ta chợt chấn động, lập tức phản ứng lại: "Chẳng lẽ...tất cả những chuyện này đều nằm trong tính toán của hắn sao? Tất cả chỉ là để trì hoãn thời gian của ta thôi? Đó không phải là kế vườn không nhà trống mà là để dụ ta vào tròng, một khi ba đạo quân của hắn tiến vào Tam Châu, không có truyền tống quy mô lớn, sẽ không có cách kịp thời cứu viện nơi đây, tương đương với việc mất sáu ngày thời gian an toàn tuyệt đối. Mà nếu bạo động trong đế quốc cũng là do hắn sắp xếp, vậy ta hiện tại chính là bị bao vây tứ phía."
"Còn sáu ngày nữa, nếu ta quay về đế đô dẹp loạn sẽ không cứu được lão tổ tông, vậy thì Kiếm Tinh coi như xong đời. Mà nếu muốn cứu lão tổ tông trong vòng sáu ngày hoàn toàn không thể phá vỡ tuyến phòng thủ của bọn họ, tỷ lệ giải cứu thành công là khá nhỏ, hơn nữa bạo động ở đế đô vẫn tiếp diễn. Hay nói cách khác, sau khi những người đó cắt đứt quân tiếp viện đế đô, sẽ quay sang cản trở chúng ta tấn công, trì hoãn chúng ta đi giải cứu. Bất luận thế nào đi nữa, trong ván cờ này dù ta có đi kiểu gì cũng là nước chết, mà hắn đã chiếu tướng rồi."
Nghĩ đến đây, cả người Bách Lý Kinh Vĩ chợt mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên ghế của mình, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
“Tể tướng đại nhân, ngài bị sao vậy?” Đan Thanh Sinh thấy vậy vội vàng đỡ lấy hắn ta.
Vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ trống rỗng, hiện lên sắc thái tuyệt vọng lắc đầu nói: "Trúng kế rồi, ngay từ đầu đã trúng kế rồi...Ván cờ chết này, không cứu được nữa rồi! Không ngờ đến Bách Lý Kinh Vĩ ta bắt đầu với lợi thế lớn như vậy, vậy mà lại bị mưu kế của tên tiểu tử đó giết chết tại nơi này, không còn đường sống nào nữa. Trác Uyên...Trác Uyên!"
Bách Lý Kinh Vĩ quát lớn, ngẩng đầu nhìn trời gào thét, âm thanh chấn động đất trời, trong mắt tràn đầy vẻ không cam tâm...
Hắt xì!
Trong đại điện Tông chủ của Hải Minh Tông, Trác Uyên hắt xì một tiếng, thanh âm vang vọng bên tai mọi người, cả người đều run lên. Đám người nghe thấy thì đều đưa mắt nhìn nhau, Lăng Vân Thiên cười hỏi: "Trác tiên sinh không sao chứ, có phải bị cảm rồi không?"
"Ta dù sao cũng là tu giả, làm sao có thể bị cảm được?"
Trác Uyên bất đắc dĩ liếc nhìn lão ta, không nhịn được cười thành tiếng: "Có người đang mắng ta, nhất định là tên thỏ đế Bách Lý Kinh Vĩ đang mắng ta, hừ!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau cũng cười thành tiếng, Mộ Dung Liệt mang vẻ mặt tán thưởng nhìn hắn nói: "Trên thế gian này chỉ có Trác tiên sinh mới dám gọi Bách Lý Kinh Vĩ là tên thỏ đế. Trác tiên sinh mưu kế bất phàm, thực sự khiến ta vô cùng bội phục. Vừa rồi tiền tuyến gửi chiến báo đến, Bách Lý Kinh Vĩ có hành động bất thường, đang điều quân tấn công tiền tuyến. Xem ra hắn ta đã biết được kỳ mưu của Trác tiên sinh, bị ép điên rồi, hahaha..."
"Cái gì, hắn ta đã bắt đầu hành động rồi?"
Thân hình Trác Uyên hơi ngưng trệ, sau đó gật đầu cười nói: "Quả nhiên, quả nhiên là thế..."
"Quả nhiên cái gì?"
“Quả nhiên là trong số các vị có gián điệp của Bách Lý Kinh Vĩ!” Sau khi Trác Uyên nhìn bọn họ chăm chú thì nhàn nhạt nói.
Đám người run lên, ai nấy đều kinh ngạc: "Lời này của tiên sinh có ý gì?"
"Hai kế trước của ta Bách Lý Kinh Vĩ đều cắn câu, thậm chí tận đến trước khi ta đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, hắn ta vẫn hành động theo chiến lược đã định trước. Nhưng tại sao nhanh như vậy hắn ta đã phát hiện ra chỗ bất thường? Hơn nữa ta còn cố ý đốt lửa ở sân sau của hắn ta, làm rối loạn tâm trí hắn ta. Theo như ta dự đoán, nếu hắn ta biết đế quốc đang gặp khó khăn, hắn ta hẳn sẽ chia một phần nhân mã của mình đi cứu viện. Bởi vì cho dù hắn ta có đoán được ý đồ của ta, nhưng dưới tình huống không chắc chắn, hắn ta sẽ không làm ngơ khi đế quốc gặp nạn."
Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía những người ở đây: "Vậy nên đã có đáp án. Hắn ta không phải là đoán được ý đồ của ta, mà là đã xác định chắc chắn. Tại sao hắn ta lại chắc chắn như vậy? Bởi vì có người báo cho hắn ta biết! Chính vì vậy hắn ta mới bất chấp tất cả giống như phát điên tấn công biên cảnh."
Tất cả mọi người đều chấn động, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì, trong chúng ta có kẻ phản bội, là ai?"
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng Trác Uyên lại cười, phẩy tay hờ hững nói: "Ai là kẻ phản bội không cần gấp, dù sao cũng không sao cả. m mưu đánh vào tâm lý, dương mưu bố trí thế cục, âm mưu mà bị vạch trần thì coi như xong đời. Dương mưu vốn là thứ ở ngoài sáng, bị vạch trần cũng không sao cả. Ba đội nhân mã của hắn ta đã bị ta giữ tại Tam Châu, trong nhất thời không thể điều động trở về được. Chỉ dựa vào việc tiến công nhân mã ở Bắc Châu, muốn phá vỡ sự phong tỏa chiến lực của một Châu thêm nửa trong một khoảng thời gian có hạn là không thể nào. Hơn nữa khoảng thời gian này là cơ hội để chúng ta giành chiến thắng."
“Ừm…Trác tiên sinh, có phải ngài đã sớm dự liệu được trong chúng ta có kẻ phản bội?” Lăng Vân Thiên nhìn Trác Uyên nói. Đám người khẽ giật mình, liếc mắt nhìn nhau.
Trác Uyên hơi gật đầu, nói: "Kết giới của Hải Minh Tông mạnh như vậy, nếu Bách Lý Kinh Vĩ đã muốn đánh một trận thì hẳn đã biết trước. Trong chiến tranh, tác chiến cẩn thận là điều bắt buộc. Cho nên ngay từ đầu ta đã đoán được hẳn là đối phương đã phái gián điệp trà trộn vào trong. Đó là lý do tại sao ta không nói rõ ý đồ của mình ngay từ đầu cho các ngươi, cũng không giải thích quá nhiều về hai mệnh lệnh trước đó, nếu không đã bị bại lộ. Nhưng bây giờ cũng không sao cả, bởi vì kẻ địch đã sập bẫy rồi, hahaha..."
“Trác tiên sinh quả là thần cơ diệu toán, ta xin bái phục!” Vẻ mặt tất cả những người ở đây đều cứng lại, sau đó trịnh trọng nhìn Trác Uyên cúi đầu. Chỉ có Mộ Dung Tuyết liếc xéo hắn một cái, sắc mặt lạnh lùng.
Nhưng ngay cả khi nàng ta không thích Trác Uyên, nàng ta cũng phải thầm khen ngợi thủ đoạn và mưu kế của hắn. Không thể không nói tên ác nhân này đúng là ác ma trong ác ma, lực sát thương của hắn thực sự quá lớn.
Khi đại chiến Ngũ Châu kết thúc, nhất định phải kết liễu hắn. Lấy sinh mạng của gần trăm triệu người để đánh đổi lấy một chiến thắng, đó còn là người sao?
Trác Uyên ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời cũng đã muộn, hắn lại nhìn đám người, cong môi nói: "Các vị, thời kỳ an toàn để đối phó với Bất Bại Kiếm Tôn là sáu ngày, sau sáu ngày, bốn đội quân của Bách Lý Kinh Vĩ sẽ tập hợp lại với nhau, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Vì vậy trong sáu ngày này nhất định phải tìm ra Bất Bại Kiếm Tôn, dốc toàn lực giết chết lão ta."
Vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, đồng loạt gật đầu. Thượng Quan Phi Hùng lại ngây ngô cười, trong tay đột nhiên lấy ra một thanh trường kiếm, chính là Xung Thiên Kiếm, đưa qua nói: "Ta nói này, Trác Uyên, mấy ngày trước ngươi không phá phong ấn cho ta, là ngươi bị bọn họ bắt được lưu lại hậu chiêu ta cũng hiểu được. Hiện tại ngươi là thống soái của Tứ Châu chúng ta, đã là người mình cả, lão phu còn phải dùng nó để đấu với Bất Bại Kiếm Tôn. Xung Thiên Kiếm này có thể..."
"Tất nhiên rồi."
Trác Uyên mỉm cười, trong đồng tử bên mắt phải lóe lên hai quầng sáng vàng kim, một đợt sóng vô hình lao thẳng về phía thanh trường kiếm màu đỏ kia: "Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, Phá Không!"
Ầm!
Thanh trường kiếm rung chuyển dữ dội bởi làn sóng xung kích này, sau đó ầm một tiếng một vòng sáng màu đỏ thẫm chợt lóe lên, tiếp đó nó giống như là vật sống, soạt một tiếng bay lên trời cao, giống như một chú chim đã tìm lại được tự do của mình, vô cùng mạnh mẽ phóng túng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều kinh nhạc, chuyện này...cứ như vậy phong ấn của Xung Thiên Kiếm đã được giải rồi? Đơn giản như vậy sao?
Vậy chúng ta ngày đêm nghĩ cách, mất cả một năm cũng không giải được, không phải là quá mất mặt sao?
Trong lúc nhất thời trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy ngạc nhiên cùng kính phục. Trác Uyên này thực sự là một kỳ nhân, không chỉ mưu kế hơn người mà thủ đoạn còn bất phàm, thực là hiếm có trên đời.
Thượng Quan Phi Hùng cũng cười thật tươi, nhìn thần kiếm xuất hiện lại tia sáng, lập tức đánh ra một thủ quyết, gọi trường kiếm trở về trong tay, sau đó nhìn về phía Trác Uyên cảm tạ không ngớt: "Đa tạ đa tạ, ngươi đã giúp ta một việc lớn..."
"Không có gì..." Trác Uyên cũng không biết xấu hổ xua tay, dáng vẻ ta chỉ tiện tay giúp ngươi nhìn lão ta. Nhưng ngay sau đó, Thượng Quan Phi Hùng chợt sững người, sau khi phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trừng lớn mắt: "Ta cám ơn ngươi làm gì, đây là chuyện ngươi nên làm có được không? Giao dịch ban đầu của chúng ta là như thế này, hừ!"
Trác Uyên hơi bĩu môi, cũng không hề để ý.
Lăng Vân Thiên nhìn thấy thì nhếch mép cười, lập tức chen vào giữa hai người bọn họ, ra vẻ an ủi, nhưng lại có mục đích khác: "Thượng Quan gia chủ, chuyện này là ngươi không đúng, lúc đó người ta nói trả lại kiếm, nhưng cũng không nói là trả lại kiếm sống. Bây giờ Trác tiên sinh giúp ngươi giải phong ấn, ngươi còn có thể nói cái gì nữa?"
"Này ngươi…"
"Được rồi, được rồi, Xung Thiên Kiếm của ngươi đã được giải, không có chuyện gì nữa rồi phải không, vậy thì trở về đi."
Lăng Vân Thiên vội vàng đẩy hắn ta sang một bên, mang theo nụ cười rạng rỡ nhìn Trác Uyên nói: "Trác tiên sinh, chuyện Xung Thiên Kiếm của hắn đã được giải quyết, vậy Phong Thiên Kiếm của chúng ta... Hahaha, không biết khi nào thì hộ vệ kia của ngài mang kiếm trở lại?"
"Ồ, nàng ta sao, các ngươi tìm thấy Bách Lý Ngự Thiên sẽ nhìn thấy nàng ta."
"Làm sao mà..." Đám người chợt kinh ngạc.
Trác Uyên cong môi, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác: "Không phải nàng ta sớm đã báo gia môn rồi sao? Nàng ta là Lãnh Vũ Kiếm Vương, nàng ta lấy Phong Thiên Kiếm đương nhiên là đưa cho Bách Lý Ngự Thiên. Khi nào các ngươi gặp được lão gia hỏa đó thì hỏi lão ta ấy."
Trác tiên sinh và Bách Lý Ngự Thiên này...là cùng một bọn sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất