"Làm sao vậy, sao đối diện lại có động tĩnh lớn như vậy?"
Nghe thấy phải đi liều mạng với lão yêu quái Bất Bại Kiếm Tôn, hay nói cách khác là bỏ mạng dưới lưỡi đao của lão ta, các tu giả sắp phải nộp mạng của ba Châu đồng loạt kêu khóc, cuối cùng hóa thành một mảnh tang thương thấu trời. Thậm chí tiếng than ai oán còn vượt hàng trăm dặm, lọt vào quân trướng của đại quân Trung Châu.
Bách Lý Kinh Vĩ đang vẽ ra trong đầu cảnh tưởng mình phá vỡ được kế vườn không nhà trống mà Trác Uyên cố ý tiết lộ, không đâu lại chiếm được ba Châu. Tiểu tử kia phải cúi đầu cụp đuôi, bị đám người Tứ Châu mắng chửi thậm tệ. Đúng lúc bên ngoài tỏ ra thản nhiên, bên trong lại mơ đến đẹp thì đột nhiên nghe thấy âm thanh tang thương truyền đến, hắn ta không nhịn được quát lớn.
Một lúc sau, một tên gián điệp chạy tới trướng của hắn ta, cúi người báo cáo: “Khởi bẩm Tể tướng đại nhân, không biết chuyện gì xảy ra mà binh lực ở biên cảnh Bắc Châu đột nhiên tăng lên rất nhiều, thế nhưng tiếng kêu khóc tang tóc cùng tiếng ồn ào lại truyền đi trăm dặm. Theo những gì thuộc hạ nhìn thấy, bọn chúng đã tăng cường binh ở biên giới lên rất nhiều, e là phải tăng binh lực lên gấp hai gấp ba lần."
"Hai ba lần, làm sao có thể, Bắc Châu từ đâu đến nhiều binh lực như vậy?"
Lông mày Bách Lý Kinh Vĩ run lên, tuy trong lòng khó hiểu nhưng hắn ta rất nhanh sau đó đã gật đầu, cười khinh nói: "Ồ... thì ra là như vậy, kế vườn không nhà trống đã bị phá, binh lực của ba Châu dưới tình huống bất đắc dĩ đã chuyển hết tới đây. Hừ, chỉ là một đám đào binh mà thôi, khí thế nhất định đã giảm đi rất nhiều, chẳng trách lại khóc thảm thiết như vậy. Truyền lệnh xuống dưới, toàn quân cảnh giới, xây dựng phòng ngự, đề phòng đối phương chó cùng rứt giậu."
Vâng!
Người kia cúi đầu nhận lệnh, sau đó lập tức đi xuống truyền lệnh.
Vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ đầy tự mãn, thậm chí còn ngâm nga một câu hát. Trong lòng kìm không được nỗi hân hoan.
Soạt!
Màn soái trướng đột nhiên được mở ra, Đan Thanh Sinh ung dung bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hắn ta thì không khỏi sửng sốt, cười nói: "Tể tướng đại nhân, có chuyện gì vui gì mà lại khiến ngài hưng phấn đến như vậy?"
"Hahaha...Trảm Long Kiếm Vương đến rất đúng lúc, nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Lần tác chiến với Tứ Châu này, trong vòng ba tháng nhất định sẽ kết thúc. Khi khải hoàn về triều, bản tướng nhất định sẽ mời lão tổ tông luận công khen thưởng. Chẳng phải Trảm Long Kiếm Vương vẫn luôn muốn cai quản vùng đất đào viên đó sao. Sau khi thống nhất năm Châu lần này, chúng ta sẽ quy hoạch về Đế Quốc rồi trao quyền cai quản cho ngài."
"Ồ, nói như vậy, ta phải cảm ơn Tể tướng đại nhân rồi, hahaha..."
Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu cười, nhưng trong lòng chợt chùng xuống. Có điều lão ta cũng không biểu lộ ra ngoài, ngược lại tiếp tục cười nói: “Đúng rồi Tể tướng, không phải ngài đã nói trận quyết chiến này sẽ phải kéo dài ít nhất là một năm rưỡi sao, sao lại có thể kết luận sớm như vậy?"
Bách Lý Kinh Vĩ nhìn lão ta chăm chú, sau đó nhàn nhã ngả người ra sau, cười khẽ: "Việc này còn phải cảm ơn đối thủ cũ của ta, kế vườn không nhà trống của Trác Uyên tiên sinh, hahaha... Kế hoạch đó của hắn một khi đã bị phá cũng tương đương với việc tặng không chúng ta ba Châu. Hiện giờ thanh thế phía biên cảnh Bắc Châu đột nhiên tăng vọt. Hẳn là tất cả chiến lực của ba Châu đều đã thông qua truyền tống trận chuyển đến đây. Cũng có thể nói phía Tam Châu không kháng cự. Trong vòng một tuần, chúng ta có thể phá hủy toàn bộ thông đạo truyền tống của chúng, sau đó sẽ bỏ được Tam Châu vào túi mình."
"Tiếp theo đó, lại dùng thời gian nửa tháng, để những binh mã tiến đánh Tam Châu đều rút lui, cùng nhau tấn công Bắc Châu. Cứ như vậy bọn chúng sẽ như nhân bánh bao bị gói, không còn đường tháo chạy!"
"Nhưng mà...binh mã Tứ Châu hợp nhất, phòng ngự của Bắc Châu càng kiên cố. Chúng ta muốn tiến công cũng không hề dễ dàng." Đan Thanh Sinh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lẩm bẩm nói, không hề có sự hưng phấn hay vui vẻ gì.
Bách Lý Kinh Vĩ liếc nhìn lão ta một cái, như có thể nhìn ra được lão ta đang suy nghĩ gì, hắn ta cười tà nói: "Trảm Long Kiếm Vương, lẽ nào ngươi đã quên, đám lão tổ tông đã đột phá vào trong rồi, chỉ đợi thời cơ tới, chúng ta trong ứng ngoài hợp, hoàn toàn xé toạc cánh cửa Bắc Châu kiên cố này. Bây giờ...hẳn đã là ngày thứ chín, lão tổ tông sẽ bắt đầu hành động vào ngày thứ mười. Lúc đó, đầu cuối liên hợp, trước mặt sau lưng đều là địch. Ta muốn xem xem bọn chúng còn có thể chịu đựng được bao lâu, hừ..."
Mi mắt Đan Thanh Sinh khẽ run lên, nghe thấy lời chúc mừng chiến thắng trước của Bách Lý Kinh Vĩ lại trầm mặc không nói gì, cuối cùng chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, không biết là đang suy nghĩ gì.
Bách Lý Kinh Vĩ nheo mắt, sau khi liếc nhìn lão ta một cái thì cũng không để ý đến nữa, chỉ tiếp tục nói: "Tội nhân số một của Tứ Châu, kẻ tội nhân thiên cổ, Trác Uyên...Cổ Liệt Uyên. Đến lúc đó ta nhất định sẽ lập một tấm bia như thế ở mỗi một Châu, để hắn lưu danh muôn đời hahaha... Chỉ là không biết nên sử dụng cái tên nào đây..."
"Báo!"
Thế nhưng mà đúng lúc hắn ta đang mơ mộng Xuân Thu, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, một tên truyền lệnh binh vội vàng đi tới trước mặt Bách Lý Kinh Vĩ, cúi đầu thở hổn hển nói: "Đây là Ngọc truyền tin phía đối diện vừa gửi, mời Tể tướng đại nhân xem!"
Bách Lý Kinh Vĩ liếc nhìn đồ vật màu xanh ngọc bích kia, bật cười nói: "Tiểu tử này thật sự không sợ bị lộ nha, cứ hai ba ngày lại gửi Ngọc truyền tin. Có điều bây giờ thế cục đã rõ ràng, ván cũng đã đóng thuyền. Cho dù hắn ta có bị bại lộ cũng không quan trọng."
"Ừm, Tể tướng..."
Truyền lệnh binh kia mang vẻ mặt khó xử nhìn hắn ta, ngập ngừng nói: "Ngọc truyền tin này là mật thư có thi triển thuật quyết, ta không kiểm tra được."
Vẻ mặt thong dong của Bách Lý Kinh Vĩ lập tức cứng đờ, nhíu chặt mày nghi ngờ nói: "Mật thư? Hắn ta gửi cho ta mật thư? Hoặc là nói, tin tình báo này rất quan trọng? Nhưng chiến sự đã rõ ràng như vậy, kết giới Phong Thiên của Hải Minh Tông cũng đã vỡ, còn có thể có tình báo quan trọng gì nữa? Chẳng lẽ...dưới thế cục đã được định chắc như vậy, tên tiểu tử kia còn có hậu chiêu lật ngược tình thế?"
"Dâng Ngọc truyền tin lên."
Sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ trầm trọng, hắn ta không dám lơ là, vì vậy phất tay nói, truyền lệnh binh kia lập tức cúi đầu dâng lên.
Đan Thanh Sinh liếc nhìn hắn ta một cái, rồi thở dài một tiếng, khẽ nói: "Giống như lần trước, là do gián điệp từ Bắc Châu đưa tới?"
"Đúng vậy, lão tổ tông muốn tấn công Hải Minh Tông cũng không dễ dàng, nên ta đã sắp xếp trước. Mặc dù chuyện Phong Thiên Kiếm không dùng đến người này, nhưng lần tình báo kia về việc Cổ Liệt Uyên được cử làm thống soái Tứ Châu vẫn rất hữu ích."
Bách Lý Kinh Vĩ khẽ gật đầu, hắn ta biết Đan Thanh Sinh đã sớm đoán được nên không giấu giếm nữa. Chẳng qua là trong tay đánh ra ấn quyết, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, phong ấn trên Ngọc truyền tin đã được hóa giải, sau đó hắn ta lập tức đưa tâm thần đi tra xét.
Nhưng vừa nhìn vẻ mặt hắn ta lại đột nhiên ngưng trệ tiếp đó thì hoàn toàn sững sờ. Bàn tay run rẩy buông lỏng ra, cạch một tiếng, Ngọc truyền tin lạch cạch rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.
Đan Thanh Sinh không khỏi sững sờ, lão ta chưa từng thấy đường đường là Bách Lý Tể tướng lại có dáng vẻ mất thần hồn như vậy. Đan Thanh Sinh nhìn hắn ta, khẽ nói: "Tể tướng đại nhân, ngài...không sao chứ?"
"Trác Uyên, ngươi thật ác!"
Bách Lý Kinh Vĩ đã hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của Đan Thanh Sinh, sau khi sững sờ một hồi cuối cùng mới hồi thần. Nhưng vẻ mặt hắn ta vô cùng méo mó, hai tay nắm chặt, móng tay đã cắm sâu vào da thịt nhưng hắn ta cũng không hề nhận ra. Hai hàm răng cũng nghiến chặt, máu đỏ chảy ra từng hàng nhưng hắn ta cũng không quan tâm.
Trong phút chốc, cả khuôn mặt của Bách Lý Kinh Vĩ như bị xé toạc, trong mắt hiện lên vẻ oán độc: "Quả nhiên, kẻ này không nên giữ lại trên đời. Có hắn nắm giữ toàn quyền Tứ Châu thật quá đáng sợ. Chỗ đau duy nhất của Bách Lý Kinh Vĩ ta, hắn vậy mà lại nắm được, đã thế còn dám làm như vậy. Đủ độc, đủ ác, đủ..."
Nói tới đây, Bách Lý Kinh Vĩ không nói tiếp nữa, hoặc là cũng không có thời gian để nói chuyện, hắn ta vội vàng bật dậy, quát lên: "Người đâu!"
Bịch bịch.
Một truyền lệnh binh chạy chậm đến trước mặt hắn ta, quỳ xuống, chắp tay nói: "Tể tướng đại nhân có gì phân phó?"
“Tấn công, tấn công cho ta!” Bách Lý Kinh Vĩ gần như rống lên: “Lệnh cho toàn quân tiến lên, lao về phía trận địa biên cảnh Bắc Châu, nhất định phải mở ra một đường cho ta!”
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả?"
"Không phải...Tể tướng đại nhân, không phải ngài vừa ra lệnh cho chúng ta xây dựng công sự phòng ngự, hiện giờ các huynh đệ đang làm đến khí thế ngất trời..."
Chát!
Người kia còn chưa kịp nói xong, Bách Lý Kinh Vĩ đã vung tay cho hắn ta một cái tát mạnh vào mặt, mắng chửi: "Đánh rắm, lão tử kêu các ngươi xây dựng công sự phòng ngự lúc nào? Bây giờ xông lên cho ta, ngay lập tức, cho dù có liều mạng cũng phải mở ra được một con đường đến Bắc Châu!"
"Dạ...vâng vâng..." Truyền lệnh binh kia chưa bao giờ thấy Bách Lý Tể tướng thịnh nộ đến vậy, hắn ta kinh hãi, vội vàng gật đầu rời đi.
Bách Lý Kinh Vĩ vẻ mặt hốt hoảng đi vòng quanh soái trướng, hắn ta giống như thay đổi thành người khác, không còn điềm tĩnh khôn ngoan như trước nữa, thân mình cũng run lên như chim sợ cành cong, lẩm bẩm: "Hôm nay là ngày thứ chín rồi, ngày mai lão tổ tông sẽ hành động, cũng có nghĩa là...ngài ấy vừa xuất hiện sẽ trở thành mục tiêu công kích của gần trăm triệu người. Mà một khi lão tổ tông xảy ra chuyện gì...Trác Uyên, tên chó chết nhà ngươi, quá độc ác..."
“Truyền lệnh xuống, để nhân mã Tam Châu lập tức chuyển đến Bắc Châu, không được phép xảy ra sai sót!” Bách Lý Kinh Vĩ quát lớn, chỉ vào binh sĩ vừa tới báo tin nói.
Người kia vội vàng gật đầu, hắn ta cũng nhìn ra được hôm nay Tể tướng không bình thường. Vì vậy sau khi nhận lệnh, không nói hai lời đã lập tức rời đi.
Bách Lý Kinh Vĩ vẫn lo lắng đi tới đi lui, lúc này hắn ta đã không thể bình tĩnh mà ngồi xuống, trên đầu toát đầy mồ hôi: "Binh mã Tam Châu tiến vào trung tâm trận địa đã ba ngày rồi, nói cách khác dù nhanh nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể quay trở lại biên cảnh, dùng truyền tống trận chuyển toàn bộ về lại phải mất thêm ba ngày nữa. Vậy tổng cộng là sáu ngày, sáu ngày, trong sáu ngày này, lão tổ tông có thể chống đỡ từng đợt tấn công dồn dập như thế được không? Trác Uyên, nãi nãi nhà ngươi, ngươi phải ép ta đến mức này sao!"
Bách Lý Kinh Vĩ gầm lên, đã hoàn toàn phát điên rồi.
Đan Thanh Sinh nhìn thấy, trong lòng nhất thời sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên không rõ lý do, hỏi: "Tể tướng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
“Hả, chuyện này…không sao.” Thân hình Bách Lý Kinh Vĩ run lên không ngừng, quay đầu lại nhìn lão ta, lời nói gần như đã sắp nói ra khỏi miệng, nhưng hắn ta vẫn cắn răng kìm lại.
Tin tình báo lão tổ tông bị Trác Uyên vây giết tuyệt đối không được để bốn Kiếm Vương ngoại tộc này biết, nếu không sẽ càng thêm phiền phức.
Kẻ này...thật là quá đáng sợ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất