“Được rồi, Trác huynh đã dặn dò như thế thì bọn ta cũng sẽ không từ chối!” Võ Thanh Thu im lặng trầm ngâm hồi lâu thì liền lên tiếng đồng ý: “Có điều khi nào chúng ta hành động đây?”  

             “Lập tức ngay bây giờ đi, tuy rằng nơi đây là địa bàn của Hải Minh Tông, nhưng mà ngọn lửa chiến tranh sắp thiêu cháy tới nơi này rồi, lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, ta hy vọng Khuynh Thành có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây!”  

             “Không thành vấn đề, chúng ta sẽ hành động ngay lập tức!” Võ Thanh Thu kiên định gật gật đầu, hắn ta và mọi người chắp tay bái lạy Trác Uyên một cái rồi nói: “Xin Trác huynh bảo trọng!”  

             “Bảo trọng!”  

             Trác Uyên cũng chắp tay kính trọng nói, mọi người liền từ từ dìu Sở Khuynh Thành ra ngoài rồi rời đi. Nhưng mà cũng chính vào lúc này, Sở Khuynh Thành đột nhiên vẫy tay, nàng bỗng dưng nắm lấy bàn tay của Trác Uyên, nắm chặt như sắt như thép, không hề buông ra!  

             Con ngươi của Trác Uyên khẽ chuyển động, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hắn ngập tràn sự hy vọng, hắn bất ngờ lên tiếng gọi: “Khuynh Thành, nàng nhận ra ta rồi sao… ợ…”  

             Nhưng mà, thứ đập vào trong mắt hắn, chính là đôi mắt trống rỗng đó, không hề có chút thay đổi gì.  

             Gương mặt Trác Uyên khẽ tối sầm lại, trong lòng hắn thở dài bất lực.  

             “Trác Uyên à, đây chính là bản năng của Khuynh Thành rồi, nếu như muốn ý thức nàng phục hồi lại thì phải cần thêm chút thời gian nữa mới được!” Thủy Nhược Hoa thở dài một hơi, nàng đi đến trước mặt Trác Uyên rồi lên tiếng an ủi. Sau đó nàng liền kéo cánh tay của Sở Khuynh Thành về, nhưng mà điều rất kì lạ chính là, lần này Sở Khuynh Thành nắm lấy tay Trác Uyên, nàng nắm vô cùng chặt, thậm chí như thể ngón tay nàng đã cắm sâu vào da thịt của Trác Uyên rồi vậy, có chút máu tươi chảy ra, thế mà nàng cũng không hề buông tay!  

             Đám người còn lại thấy vậy thì liền nhìn nhau một cái, ai cũng cảm thấy bất lực vô cùng. Mà Trác Uyên cũng không hề để tâm đến những chuyện này, hắn chỉ nhìn Sở Khuynh Thành hồi lâu, trầm ngâm đôi lúc rồi mới ôn tồn lên tiếng nói, lời nói của hắn từ trước đến giờ chưa từng nghiêm túc đến thế: “Khuynh Thành à, lần này ta xin hứa với nàng, ta nhất định sẽ quay về, nhất định sẽ không nuốt lời đâu!”  

             Cơ thể của Sở Khuynh Thành khẽ run lên, nhưng gương mặt của nàng vẫn bình tĩnh như thế, nhìn không ra nàng đang nghĩ đến điều gì. Nhưng mà một chuyện rất hiển nhiên chính là, từ trong đáy lòng của nàng đã nghe thấy lời hứa của Trác Uyên. Cái tay nắm chặt lấy Trác Uyên sống chết không buông đó cuối cùng cũng buông lỏng rồi. Thủy Nhược Hoa nhanh chóng nắm lấy tay nàng, kéo nàng trở về.  

             Đến lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm lại, họ lại cúi đầu bái lạy Trác Uyên một cách trang trọng rồi từ từ dẫn Sở Khuynh Thành rời đi.  

             Vả lại, Diệp Lân còn quay lại đảm bảo với Trác Uyên, hắn ta hứa lần này nhất định sẽ không để đại tẩu bị thương, sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt.  

             Trác Uyên nở nụ cười rực rỡ, hắn vô cùng yên tâm với mấy người này. Bởi vì bọn họ đã chăm sóc Sở Khuynh Thành cẩn thận tỉ mỉ trong suốt năm năm ròng rã, bởi vậy nên họ rất đáng tin!  

             Khi bóng dáng của tất cả mọi người dần biến mất, Trác Uyên ngửa mặt lên nhìn trời, hắn thấy bầu trời đã dần chuyển sang màu trắng bụng cá rồi, trời sắp sáng rồi.  

             Hắn suy nghĩ đôi lát rồi nhìn sang Tước Nhi nói: “Bây giờ mọi chuyện đã an bày ổn thỏa hết cả rồi, Tước Nhi à chúng ta xuất phát thôi!”  

             “Đi đâu vậy?”  

             “Đi Bắc Hải!” Ánh mắt của Trác Uyên vô cùng kiên định, hắn lạnh lùng nói.  

             Tước Nhi bỗng nhiên giật mình, nàng ta có chút không hiểu rõ: “Cha à, không phải giờ người đã ngồi để trấn giữ tứ châu hay sao? Nếu giờ người mà đi, lỡ như xảy ra chuyện gì, bọn họ nên làm sao chứ ạ?”  

             “Cái đám tiểu nhân gian ác đó thì để bọn họ tự đi đánh nhau đi!”  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia sáng, hắn nở nụ cười xảo quyệt nói: “Trai cò tranh nhau người được lợi chính là ngư ông, bây giờ một góc sức mạnh đã hoàn thành rồi. Chiến lực của Trung Châu và tứ châu xem ra tương đương nhau, họ đang chém giết nhau đến mức tối tăm mù mịt rồi, hai bên đều có thương vong. Lúc đó đợi chúng ta từ Bắc Hải trở về, có lẽ cục diện của năm châu đã có một sự thay đổi cực lớn, mà sức lực của chúng ta có lẽ cũng sẽ có được một phần lợi. Đến lúc đó con đường thông thiên có có thể bắt đầu được tu sửa rồi, khà khà khà…”  

             Vừa nói xong Trác Uyên bỗng nhiên giẫm chân một cái rồi bay tít lên trời cao bay về phía bắc hải. Tước Nhi cũng khẽ bật cười rồi nhanh chóng bay theo hắn.  

             Cứ như thế, cùng với ánh dương tờ mờ của buổi sáng, Trác Uyên và con gái của hắn đã tiến vào mục đích đích thật sự của chuyến đi lần này. Còn về cái kết giới bảo vệ môn phái đó của Hải Minh Tông, không có sức mạnh của thanh Phong Thiên Kiếm kia tiếp sức, Trác Uyên có thể nhẹ nhàng làm thủng một cái lỗ lớn, sau đó hắn đã có thể bay về phía biển băng phía bắc, cái kết giới này căn bản chỉ là một món mua vui!  

             Mà cũng chính vào lúc này, chính vào lúc cha con Trác Uyên đang dạo chơi trên mặt biển, thì một món đồ mua vui tương tự, cũng được một người khác ứng dụng như thế. Hoặc là, người đó còn ứng dụng tốt hơn thế nữa!  

             Bùm bùm bùm…  

             Hệt như mười nghìn con ngựa đang phi nước đại hàng ngàn tiếng sấm sét màu tím vang lên, chấn động khắp đất trời. Cả cái kết giới của Hải Minh Tông rơi xuống đất như một cái trứng gà vậy, không để lại chút tung tích nào.  

             Tiếp theo đó, trên chín tầng mây, những tia sấm sét màu tím đó bỗng nhiên biến thành những thanh kiếm thanh đao, bay khắp nơi trên vòm trời. Sức mạnh đáng sợ đó như thể muốn đánh bể cả vòm trời vậy, cho dù có là cao thủ thuộc dung hồn cảnh trong môn phái, sống dưới vòm trời màu trắng này cũng sẽ cảm thấy tức ngực, khó hít thở, nguyên lực bình thường trôi chảy như biển lớn giờ cũng như thể bị đứt đoạn, vô cùng khó chảy.  

             Sức mạnh như này khiến cho sức mạnh của các cường giả trong cả môn phái bị suy giảm đi một nửa. Sức mạnh của vòm trời tím ngắt này thật đáng sợ.  

             Mà khí các người cấp cao của tứ châu như đám người của Lăng Vân Thiên khi nghe thấy việc này thì liền cùng nhau ra ngoài nhìn, trong lòng họ vô cùng sợ hãi, gương mặt họ trắng bệch cả đi, họ giật mình lên tiếng hét: “Bất… lão quái vật Bất Bại Kiếm Tôn đó đã xuất hiện rồi!”  

             “Cái gì, Bất Bại Kiếm Tôn hả?”  

             Đồng tử của Mộ Dung Tuyết khẽ co rút lại, nàng ta mới vừa chạy đến đây thì liền nhìn thấy cảnh tượng như tận thế này, thế là nàng ta cũng ngạc nhiên đến mức bật thành tiếng, trong mắt nàng ta tràn ngập sự sợ hãi: “Đây là hiện tượng khi Bất Bại Kiếm Tôn ra tay hay sao? Còn đáng sợ hơn đại ca gấp nhiều lần nữa, đây có còn là người không vậy?”  

             Vẻ mặt của Mộ Dung Liệt trở nên nghiêm trọng, trong tay hắn ta cầm một thanh kiếm màu vàng, nhưng trán hắn ta thì lại thấm đẫm mồ hôi lạnh, hắn ta nghiến chặt răng nói: “Cái lão quái vật Bất Bại Kiếm Tôn đó, sao lại có thể được gọi là con người cơ chứ? Nếu như lão ta mà là người, vậy thì sẽ dễ đối phó rồi, hứ hứ!”  

             Những người thuộc cấp cao nghe thấy lời này thì liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều nhanh chóng gật đầu, thậm chí có người chân và bụng đều run lên cầm cập.  

             Đây, đây chính là uy lực của Bất Bại Kiếm Tôn, người còn chưa kịp xuất hiện thì khí thế đã dọa những người cao cấp của tứ châu trở thành kẻ có gan bé như chuột, kinh sợ không thôi rồi!  

             Đùng đùng đùng!  

             Từng tiếng nổ từ xa truyền đến, những luồng gió mạnh mẽ kèo theo sự tang tóc xuyên thấu tâm can nhanh chóng bao trùm lấy cả Hải Minh Tông, những làn sương máu đỏ đỏ hồng hồng đó lập tức vây lấy cả bầu trời trên đỉnh đầu, kết hợp với những luồng sấm sét màu tím, trông hệt như đang ở trong địa ngục vậy, khiến trong lòng mọi người ai nấy cũng đều khiếp sợ vô cùng. Thậm chí, không lâu sau khi tiếng động phát ra, mùi máu tanh nồng nặc đã bay đến chỗ sâu nhất trong môn phái, khiến người ta thấy vô cùng buồn nôn.  

             “Tông chủ, tông chủ, chuyện lớn không hay rồi ạ, Bất Bại Kiếm Tôn dẫn theo ngũ đại kiếm vương cùng mười tên đệ tử của mười gia tộc đã phá nát kết giới của chúng ta, đã đuổi giết đến chỗ chúng ta rồi!”  

             Trời!  

             Chính vào lúc này, một vị trưởng lão mặt dính đầy máu nhanh chóng đi đến trước mặt mọi người, lão ta bật khóc lên tiếng than oán: “Chỉ trong thời gian chốc lát, đã có hơn mười mấy nghìn cao thủ của môn phái chúng ta phải bỏ mạng, xin tông chủ cứu mạng đi!”  

             Cơ thể Lăng Vân Thiên khẽ run lên, lão ta có chút run tay run chân, lão ta quay đầu lại nhìn đám người còn lại, rồi nhanh chóng lên tiếng nói: “Lăng Thiên, Mộ Dung gia chủ, Song Long Chí Tôn. Còn có các cao thủ của các châu nữa. Vốn dĩ chúng ta định tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người lại để giết chết lão quái vật này trong phút chốc, bây giờ lão ta đã tự mình xuất hiện, cũng vừa hay, chúng ta khỏi phải đi tìm lão ta. Chúng ta cứ làm như những gì Trác tiên sinh nói, chúng ta đi nghênh chiến trước để kéo dài thời gian, chỉ cần đợi chiến lực của hai châu rưỡi kia vừa đến, là chúng ta có thể nghiền nát bọn họ!”  

             “Vâng!”  

             Tất cả mọi người chắp tay, lên tiếng kiên định nói, nhưng trong lòng họ lại thấy thấp thỏm không yên.  

             Tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng liệu họ có thể đợi đến lúc đó hay không thì cũng còn chưa chắc, ầy!  

             Hình như Lăng Vân Thiên cũng có chút không yên tâm với sức mạnh liên kết của các cao thủ đến từ tứ châu, sau khi lão ta sắp xếp nhiệm vụ này xong thì liền nhanh chóng nhìn sang Mộ Dung Tuyết nói: “Mộ Dung cô nương à, ngươi…”  

             “Có chuyện gì vậy Lăng tông chủ, có chuyện gì mà tiểu nữ có thể làm thì xin ngươi cứ nói đi!”  

             “Được thôi, ngươi nhanh chóng đi tìm Trác tiên sinh, hỏi hắn xem giờ Bất Bại Kiếm Tôn đã đánh đến nơi rồi, rốt cuộc chúng ta nên làm gì đây?”  

             “Hả, bảo ta đi hỏi hắn hả?” Mộ Dung Tuyết mím môi, gương mặt nàng ta ra vẻ không bằng lòng!  

             Mộ Dung Liệt khẽ trừng mắt, hắn ta tức giận nhìn sang nàng ta, rồi lên tiếng mắng nhiếc nói: “Tuyết Nhi à, ngươi còn ngây ra đó làm gì, sao không mau đi đi? Bây giờ chúng ta đang cần đến mưu kế của Trác tiên sinh, nếu như không phải chúng ta đích thân nghênh chiến, thì chúng ta đã tự đi hỏi rồi. Chuyện này liên quan đến an toàn của toàn thiên hạ, ngươi đừng có tính khí trẻ con thế nữa!”  

             Mộ Dung Tuyết bất lực hứ một tiếng, nàng ta trầm ngâm hồi lâu, tuy rằng nàng ta không tình nguyện, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, nàng ta giẫm chân một cái, bay khỏi đại điện của tông chủ.  

             Mà đám người của Mộ Dung Liệt, thì liền đi theo phía tiếng nổ đùng đùng đó, gương mặt của bọn họ vô cùng nghiêm trọng.  

             Khì khì khì!  

             Sau khi hít thở vài hơi, đám cao thủ mạnh nhất của tứ châu như Mộ Dung Liệt và  u Dương Lăng Thiên cuối cùng cũng đã chạy đến chiến trường của Hải Minh Tông, nhưng họ chỉ nhìn thấy mười sáu bóng người đang ung dung tự tại, thong thả tiến về phía trước.  

             Mà gương mặt của ngũ đại kiếm vương đang đi ở phía trước nhất lại vô cùng lạnh lùng, trông họ như tử thần vậy, họ rảo bước tiến về phía trước, gương mặt họ lạnh lùng như băng, như thể trước mắt họ bây giờ vô cùng trống tải, không có thứ gì hết vậy.  

             Nhưng hễ họ gặp bát kỳ trận pháp hay kết giới nào, hay đội hình cao thủ nào đến trước ngăn cản đám trưởng lão cung phụng trong môn phái bọn họ, bọn họ cứ khẽ vẫy tay như đang đuổi ruồi vậy, thì liền có một tiếng nổ phát ra, những thứ trước mặt họ liền lập tức biến thành tro tàn.  

             Mà bọn họ vẫn nhàn nhã tiến về phía trước như thế, không hề dừng bước, họ hệt như một cỗ máy ủi đường vậy, những thứ trước mắt họ đều bị nghiền nát cả.  

             Đây chính là tiền tuyến của đế vương, họ mở đường cho đế vương, không một ai có thể ngăn cản họ.  

             Đi theo sau lưng họ là một bóng dáng của một lão già to xác, trông lão ta uy nghiêm, đang bước đi chậm rãi, nhưng cái thái độ coi thường thiên hạ kia khiến cho tất cả mọi người không ai dám sơ suất chạm vào. Lão ta hệt như người nắm giữ đất trời vậy, người thuận ta thì sống, người nghịch ta thì chết, không một ai có thể sang bằng lão ta!  

             Cho dù là các cao thủ thuộc bậc kiếm vương đi nữa, thì cũng phải cúi đầu trước lão ta, không có ngoại lệ nào.  

eyJpdiI6Img4NXpWdXRlR25ldEhWVWJXZTRRbHc9PSIsInZhbHVlIjoiVkE2Y3M3ZjBlWFJBUFdveUxkU1psUEFjSzNrVmVDM2Q2RnFuaHdMZWRZSHIzcFcrT0dZUGlBeG1VWW81SklqeFc5TmJtelwvek9GNTJpcXNYUWYyZjlaWE5oTFJkSURUXC9QK1ZsVitxSFhMTU9HeTQ4b2FYMnFEY2dHWjFnU2ZjWDE0R2pMQzN5WFZSSGVQUmZhZ3d3ZWF3S2dHSkNvM3F6Mm5RY2RkZFUwdG9OVTY0NmYwSXV6elB5TFp5aldhUFpBdCtKRXRHN2dhRGpLWkx6d3RHWXo0VEZiTENQbmd1NGJvOHJpV2NRR2FWbnE3T09nV0FreHg3WlZLSXpGZG1aM0E2RHFqUWwwenV2eVhNVGdnNzV2a0FYbWlsbWtmQ1RBdHBPeExJS1BjVFdJQWlRUmdRWjdZRWZtXC9kRlwvVGRsWmI0T3NqSDVkNFNXWm0xazM0TGlkaCtLa0pUc3dvZ2pqenJwZldqbklIUT0iLCJtYWMiOiIxMzU3NjgzMzlkMjg0NzYxOWExNGIxZjA4MWI5YjhhMzNlZTRkOWQxMWY3MGI2ZmViMDRlMDJhMmNhODUwOTkxIn0=
eyJpdiI6IjdjNTZZTmFjTEpvZ0hKVnZ1czJJS3c9PSIsInZhbHVlIjoicWhQdHVPM3ZYN2YwSlwvOUJnSndYbTY2T3dNS0s1ZGk5c2VSdmNodXNuSnVCdU1oelhyVzdidVM1WUEwS0l5OFQzSE9telwvMWtya1gwck5wSHFSaE1zYjFMTzBWZVpZQnlkbWpNdzFYUGloczFrMG0ycis5U3lPd2l3YjVcLzZiQnpUbkpLcXlZT055bUVYNzlGMFJacmVja2tZTFFxU0xQYytRaW1Vckl1dDY3UHdHSm55TzBvUUZoUTFpcHg5V2YrajRNWkc2S1hSNWpWdXFcLzBFajlBWENMcmVkenJRTUNWczdzdm5ybk5SdXZqOEc4MnBoaFVQYWlrSzNBQU5YOFRxUnVyeU1oYW5oUDFGanRNZnJOVFJBNXNiaUo5QlFxalRSNHNwVUM1amhYTWVmaWlrZU50TXB2VTd5TmdyTTQyMkRMZjJtMWFLXC93NFRuRVZxc242ZVVkTDJEYzVCbXVSWEp3Q0NpYllEU3lJTnNTZWl4TTMzOVVsemMzcHZpYmNxVFwvV0I1dWZzYVAreHp0TjhsSTdiMmdSakRoYjEzbnhGSHFVXC9LMENxMytcL1dLWnZpaXY0cWNsOHUwUkNyTGxIeWNzVzJpTXJRT3B0TEdNSndcL214MStVdURBb2U3VFdrRDkxTUhmY2dJNGdlRE11M2s5YVZlc2tiMlZSaXdcL08rU1BlXC9ZbTFLeXQ1V1g2RXRvZ2ZRMEtmUVJtSGJwTnJ5alRiTUM3T096Z3VsTjRUTFBCYjJkbWVpT1wva3Q4YlN0dkxsN0F6MDc5RWQwV0tOdDRVR01ZQT09IiwibWFjIjoiNmM5NTg4MDAwOTlkZGM5MjZkMDQ5ZjJiNDZlMjQ0MzhjNzY2NWVmMGJhOWNiMzFkYzViNjhiNDc3MzUyMThhYSJ9

             Nhưng mà, cũng không cần bọn họ phải làm gì cả, bởi vì con đường ở phía trước bọn họ đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn sót lại thứ gì nữa rồi, đến một con  bọ chét cũng không thể sống sót…

Ads
';
Advertisement