Một bóng đen khẽ lướt qua, bóng dáng của Trác Uyên bỗng xuất hiện trước mặt Ngô Nhiên Đông, hắn liếc nhìn xung quanh một chút, thấy bên ngoài trống trơn, không một bóng người thì không khỏi cười khẽ nói: "Thế nào… trước khi đánh nhau đã dọn dẹp qua rồi sao?"  

             "Ta là Nhị công tử của Hải Xuyên Thương Hành, bảo bọn chúng cút mà bọn chúng dám không cút sao?"  

             Hắn ta lạnh lùng nhìn Trác Uyên, không khỏi oán hận nói: "Hôm nay chỉ có hai người chúng ta, bổn công tử sẽ dốc toàn lực, không như lúc trước để cho ngươi có cơ hội lợi dụng đâu."  

             Trác Uyên hơi nhíu mày, liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó lập tức cười nhẹ nói: "Thì ra là vậy, ngươi sợ làm tổn thương người vô tội, xem ra ngươi đúng là người tràn đầy lòng nhân ái mà. Bản thân còn chưa lo được mà đã để ý tới người khác rồi sao? Phải biết rằng, ngươi đã bại dưới tay ta, lần này đơn đấu, ngươi có lòng tin có thể thắng ta lần nữa sao?"  

             "Câm miệng, mặc kệ có thắng hay không, nhưng hiện tại xem như ngươi đã kết thù với thương hội Hải Xuyên chúng ta rồi, mau nộp mạng đi!" Ngô Nhiên Đông nổi giận hét lớn, hắn ta lập tức lao thẳng về phía Trác Uyên, tay đồng thời bấm kết ấn, khí tức băng lãnh cuồn cuộn tản ra từ trong cơ thể của hắn ta chỉ trong phút chốc.  

             Võ kỹ Huyền Giai cao cấp, Băng Long Bạo!  

             Biết rõ Trác Uyên không phải là nhân vật bình thường nên hắn ta không dám xem nhẹ, Ngô Nhiên Đông vừa lên thì đã xuất ra bản lãnh sở trường của mình, toàn lực ứng phó.  

             Chỉ trong thoáng chốc đã nghe thấy tiếng gầm rú vang trời, cơ thể của Ngô Nhiên Đông lập tức biến thành từng đợt ánh sáng lạnh lẽo, sau đó ầm vang một tiếng rồi khuếch tán ra, lập tức hóa thành chín con rồng trắng bệch, hung hăng mà đánh thẳng về phía Trác Uyên.  

             Hắn ta khẽ híp mắt lại, bình ổn tâm, đều cùng một loại võ kĩ nhưng người thi triển lại khác nhau, cảnh giới cũng rất khác biệt, đương nhiên uy lực sẽ khác.  

             Mặc dù Băng Long Bạo là võ kỹ Huyền Giai, nhưng Ngô Nhiên Đông lại là cao thủ Dung Hồn Cảnh, hắn ta vẫn có nguyên tố thần hồn, ngàn năm băng phách. Cứ như vậy, thần hồn và võ kỹ dung hợp lại, toàn bộ thân thể của hắn ta lập tức hóa thành chín đầu rồng lớn, uy lực lại được nâng cao thêm một bước nữa.  

             Chẳng qua tác dụng của nó cũng rất rõ ràng!  

             Nếu gặp được một cao thủ có thể khắc chế nguyên tố thần hồn, vậy nếu hắn ta xông thẳng lên mà không đánh bại được đối thủ thì bản thân hắn ta sẽ lập tức rơi vào tình thế nguy hiểm, khó mà thoát ra được.  

             Thật đáng tiếc, Trác Uyên chính là sự tồn tại đó!  

             Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một đường cong tà dị, đạp nhẹ chân, trước khi Cửu Long bay tới thì hắn đã nhanh chóng rời khỏi vị trí, lập tức bay thẳng lên không trung.  

             Ầm!   

             Một tiếng động lớn vang lên, nơi mà hắn đứng trước đó bỗng dưng nổ tung dưới sự tấn công của Cửu Long, từng đợt khí lạnh nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, mọi thứ xung quanh lập tức đóng băng lại, gió vừa thối tới thì đã rắc một tiếng rồi vỡ vụn hoàn toàn.  

             Mà Cử Long kia thì lại không hề biến mất sau một kích, còn ngửa mặt lên nhìn Trác Uyên, tiếp tục đuổi theo hắn, sống chết không chịu buông!  

             Không Minh Thần Đồng thức thứ nhất, Di Hình Hoán Vị!  

             Hắn liếc nhìn Cửu Long bên dưới hồi lâu, sau đó khẽ nhếch miệng cười, lộ ra mọt đường cong tà dị, trong con ngươi bên phải lập tức hiện ra một tia sáng rực rỡ!  

             Ầm!   

             Lại có một tiếng động lớn khác vang lên, chín đầu Băng Long va chạm dữ dội trên chín tầng trời mây, hàn khí lạnh lẽo lập tức tản ra xung quanh khiến cho toàn hộ không trung đều đông cứng lại, sau đó ầm vang một tiếng, tất cả mọi thứ đều bỗng chốc trở nên vỡ vụn, hóa thành từng mảnh vụn băng rồi lộp bộp rơi xuống.  

             Nhưng dĩ nhiên bên trong những mảnh băng vụn đó không hề có bóng dáng của Trác Uyên.      

             Xoẹt!  

             Lắc người một cái, Trác Uyên bỗng xuất hiện ở một hướng khác, hắn cười tà nhìn Cửu Long, như thể đang chế giễu hành động vô dụng của hắn ta vậy. Việc này khiến cho Ngô Nhiên Đông càng thêm tức giận hơn, hắn ta gầm lớn một tiếng, chín đầu Băng Long lại hung hăng lao thẳng về phía Trác Uyên một lần nữa.    

             Nhưng đáng tiếc thay, Trác Uyên lại có sức mạnh của Không Minh Thần Đồng, cơ thể phiêu diêu bất định, một loạt tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt, chín đầu Băng Long đã vỡ vụn văng tung tóe giữa không trung trong khi còn chưa chạm vào được một sợi lông của Trác Uyên.  

             Da mặt của hắn ta không khỏi căng ra, trong lòng vô cùng tức giận, biểu cảm trên khuôn mặt càng thêm phong phú hơn, bởi vì thực lực của Trác Uyên vượt xa rất nhiều so với tưởng tưởng của hắn ta.  

             Nhìn cách hắn thoát khỏi thương tổn một cách ung dung tự tại, không chút khó khăn đã chứng tỏ sự chênh lệch thực lực giữa hai người là rất lớn, thực lực của đối phương còn mạnh hơn hắn ta gấp nhiều lần, chỉ là người ta khinh thường đánh nhau với hắn mà thôi.    

             Căn bản lúc này, bên yếu nên biết khó mà rút lui mới phải.  

             Nhưng Ngô Nhiên Đông ở nơi đó vẫn hung hăng nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, trong mắt tràn đầy hồng mang nóng bỏng, không hề nhụt chí. Bởi vì thật ra hắn ta cũng không đánh bại muốn Trác Uyên cho lắm, làm bị thương một sợi lông của hắn thôi cũng đã đủ rồi.  

             Như vậy là đủ để phá vỡ giao dịch giữa hai bên rồi…  

             Nghĩ đến đây, Ngô Nhiên Đông không khỏi nổi giận mà gầm lên một lần nữa, ngay lập tức chín đầu Băng Long đồng thời ngửa mặt lên trời mà rống to, lực đạo vô cùng lớn, thậm chí khí tức lạnh lẽo màu trắng bệch kia vừa tản ra thì đã làm đóng băng cả bầu trời.  

             Bầu trời quang đãng ban đầu đã bị bao phủ bởi một lớp mây đen dài xám xịt, từng bông tuyết trắng noãn lẳng lặng rơi xuống, theo tiếng gầm thét khí thế kia, bỗng chốc hình thành nên một cơn bão tuyết lớn, bao phủ mọi thứ xung quanh Trác Uyên, không thấy rõ động tĩnh xung quanh thế nào nữa.  

             Nhìn thấy tất cả những điều này, Trác Uyên không khỏi lắc đầu bất lực, bật cười nói: "Xem ra… lần này thật sự phải xuất toàn lực rồi. Nếu không đánh ngã tên tiểu tử này thì hẳn là hắn sẽ không chịu từ bỏ ý định mà. Ài, vốn dĩ còn muốn chỉ cho hắn một con đường sáng suốt để di, kết quả vừa xông lên mà đã tung ra chiêu độc rồi, ha ha ha…"   

             Ngoài miệng Trác Uyên nói như vậy nhưng hắn đã vén sẵn tay áo lên, vẻ mặt hưng phấn, khóe môi lộ ra một nụ cười tà ác, rõ ràng là vô cùng kích động!  

             "Là Nhị đệ!"  

             Ở một bên khác, Ngô Nhiên Trạch đang thương lượng công việc trong một tòa thành bảo đèn đuốc sáng trưng, thấy thời tiết bên ngoài thay đổi, tuyết bay ngập trời, vẻ mặt không khỏi nghiêm nghị quát lớn: "Chết tiệt, tên tiểu tử thối này lại gây thêm phiền phức cho ta đây mà!"  

             Phụ thân bọn họ thấy vậy thì cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày lại, lớn tiếng mắng: "Đám gia nô kia làm sao vậy, không trông chừng nó cho cẩn thận đi, sao lại để nó ra ngoài gây rối vậy chứ? Nếu làm hỏng mối làm ăn lớn hiếm có này của lão phu thì xem lão phu trừng trị bọn chúng thế nào, hừ!"   

             Ngô Nhiên Đông hoàn toàn không hề nghe thấy lời mắng mỏ của phụ thân với đại sư huynh, nhưng hắn ta vẫn ngờ đến trường hợp là mình sẽ bị mắng chửi, chỉ là kể cả như thế thì hắn ta vẫn cứ làm theo ý mình, tiếp tục phóng ra khí thế cuồng đại.  

             Gào!  

             Lại một tiếng gầm lớn vang lên, khí thế của chín đầu Băng Long đã đạt tới mức cao nhất từ trước đến nay, nối liền trời đất, khí tức khoáng đạt. Ngay sau đó, chín đầu Băng Long quẫy đuôi, lao thẳng về phía Trác Uyên, chỉ trong chớp mắt đã tới nơi, còn nhanh hơn trước đó gấp nhiều lần.  

             Hơn nữa, lần này chín đầu Băng Long không va chạm tùy tiện như trước nữa mà tề tụ về mọi hướng, giống như cái lồng chim vậy, hoàn toàn bao quanh lấy Trác Uyên, sau đó hung hăng đánh tới!  

             Chẳng qua lần này Trác Uyên cũng không đứng im nữa, trên cánh tay phải là ánh sáng màu đỏ rực, không ngừng rung chuyển, phát ra khí thế cuồng bạo!  

             Không Minh Thần Đồng thức thứ bốn, Không Chấn!  

             Chín đầu rồng đã đánh tới nhưng Trác Uyên vẫn bất động như cũ, hoàn toàn không hề để trong lòng, khóe miệng khẽ xoẹt qua một đường cong tà dị, mắt phải chợt lóe lên bốn vầng sáng màu vàng óng!  

             Vù!  

             Chỉ trong chốc lát, trong phạm vi một dặm xung quanh Trác Uyên, toàn bộ không gian bắt đầu chấn động, bầu không khí cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, không ngừng bị xé rách, phát ra từng tiếng nổ kinh trời động đất. Mà tám trong số chín đầu Băng Long đều không nhịn được mà khẽ run rẩy khi cơn chấn động ấy vừa mới xuất hiện, ngửa mặt lên trời kêu rên một tiếng, sau đó lập tức vỡ vụn thành những mảnh băng, phân tán khắp nơi.   

             Dường như chỉ còn sót lại đúng một đầu mạnh nhất, nó tự chấn định thân thể, nó khẽ nghiến răng nghiến lợi rồi lại tiếp tục đánh tới, nhưng cuối cùng thân thể vẫn không chịu được cơn chấn động, lập tức vung đuôi lên, tạm thời lui về phía sau.    

             "Ha ha ha… Không tìm đến chân thân à?"  

             Trác Uyên bất giác cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn lập tức đạp mạnh chân rồi lao thẳng về phía Băng Long đang rút lui kia, chỉ trong nháy mắt đã ở trước mặt nó, hắn hung hăng nện xuống một quyền hung ác: "Trong chín đầu Băng Long thì có tám đầu do nguyên lực hóa thành, chỉ có một đầu được hình thành sau khi dung hồn, cho nên mới có thể chống cự được cơn chấn động không gian. Nhị công tử à, chiêu này của ngươi không có tác dụng gì trước mặt ta đâu."  

             Ầm!  

             Một tiếng nện gõ nặng nề vang vọng giữa không trung, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng rồng gào thét, đầu Băng Long kia lập tức phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm rồi rơi lấm tấm xuống đất, cả ngườu đập xuống tạo thành một cái hố lớn có đường kính hơn năm trăm thước.   

             Đợi khi cơn gió thổi qua, bụi mù tiêu tan, hiện ra trước mặt Trác Uyên là một nam tử với thân hình yếu đuối, sắc mặt xám xanh, khóe miệng vẫn còn một chút ửng đỏ, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là nhị công tử Ngô Nhiên Đông.   

             Trác Uyên chậm rãi đi đến trước mặt hắn ta, không khỏi cười nói: “Thế nào, đánh nữa không?”     

eyJpdiI6Ikt5Y2ZYWUJSVkxVVE5tZVpFZzZyTmc9PSIsInZhbHVlIjoiMlVVbERFc2ZHem9pekxQTUxxcmIwTGZhc1d5VU1qMVJScEh2OVVUdWM0SUltZFA4RWhnc1pJUjFnRDU4QXZDOXJGYWNrZkllWk13N05Va1NyTkVPQ1hqMzJKUEVzVGQ3TFNJR3lLWFMyM3V2MjhSSE51R1VRVnZvXC9VcEZXNjZOSmozZmpPbXBWRXdBN3dEZlY3UVhNUTF3XC9ZMEtnRWFOU1VDd3R5MGlSRnZ1MDJudGRlOG9NVDJaUmZpYVwvd0tURGt6UnREdEorXC9ZNGlvanVzR3NPRTM3MHpaZjBtZHJXNGd6SHZlNHdVWTJOK2Rmd1E2dmNFSmZ3VkhcL3VUUmRYb0RFXC9LS1RqREx4NjIrYW4xbERFdGl3UFwvYXQ0SWNnWXJqbGltSktpRjl3TG1NeUFQbG1nc1h2SVJJeHM3NVhJS0ZDd1dCVWRmSXg3RitZU3hsRGVaTWhIRjREZE4waEh4NHpWXC9kbkVodVBZYU90QVZ4bmE2UjladGxOb0FmXC8rNkNib0hsRHRiTkI0bVMzM1dDYmNQOWx0QTNXUER4UkNzZ3JJejhxVmthWG5kbHY3aGp2cXFrNTFmOXJLd2dnMXc2bHBiMVpCUVd1bHE2Q1dIUmcwd3Y4cHEzcjFUNnEzbXFqR2J0ZmdSWXlLaWZTUno2NnpoK3RlbnNSVHdyanBoQ3pteklsZDF6KytIVFRwVTJTamZ0VGh3VW1sY0xcL2k2T01jQW9OK0xVZ1gySlhZXC9kZk16UmpGNStyVEwyWU5KSExWY3Q5eis3R2E2TEdLaE1pdzFpR3pkcnM2ZG5MSlE5WDlKNEFKT04zNStXZUNHRWZQSlJEakFzcXhcL2NHd05rSHBkbGFHTkRwWCtFWk90ekhUSTR3TVdXRVdGWjJMMmlaVDU0N2kzNjJmWHl3dHU0MmdHNkdacXFmNlI3MXdTeUJiblhwSVNhU29pcXJZbXZmRlNhb1NabHJib1BQdVhqUnBXZXJxZUtKc0JCSmNsc29kSktTYWpMMFFmeEJaRnBiazZnUEFpZm94bkVjbkpmOFlHWWljcTViREtpZFAzd0JLWDdiXC9WQ1ZRXC9DXC96c2lUWmo3UWY2TGFnaVNKa2s5OEsxaGxlTTgyN1ZLREE0MGFCTVE9PSIsIm1hYyI6Ijg4ZmRiYWU4MzMxNjBlYmIyNGE2OTY2YWU0YTQ0ODE0ZGE5Y2IyYjFkOWNlMzE1ZDU4ZGJlNmRkZjQ2NjRlMTIifQ==
eyJpdiI6Inl1bzJJTVE0M0dicGduVTFWT0VBY0E9PSIsInZhbHVlIjoiV1BYZmhiZ1RpN1ZUdWtZeEl6NmlDZG5QNUFEeHJwSU5qa1owWWlBRjl0SHhJQk9FRm1qZmltWHRScUFEY1hiZVhSNldEVWxlOG42aTlpM3FxOUtscmZWb2JBMURJdG9DdHhvVzcwVlBObkg5T0dKdUp5XC8xbHhTQ1wveTE2QmNJandKU25iMTlpR0IyejNvUGwyeTFYbEJsRXBtazRiMzJ0cFJQSVFSM3JPeGJ5V2lHYkNqS1dSdVhnM0Niamlwb1wvbEtCY0lHWHp4UGRveDN6XC9CeVpJd0pCNWJEK0wrelNOQkNadDFxazZIVkl3T2kyMHY4ckxOMGVkemt4M2hvWE9IaHFrdWtQc3JyMnJNaFwvY1FwOGFCUU1Yb3VIWGxSSDBVRGVGTXFXd3FrVHhFSzdtbGdsWXV3V1pOUUFvZFwvVzl5SXZkWnR2dEUwbjZxblFrVENOYm1WREdWMTE1QVRYemtCSjZhSTBKa0tLeFZZVGVBZ2RMbUtzbzhFOThMUGFtQ3dXSWFmT3dCY3M0eU9ySnUzRVBKb0RIbVpjNG1hWDE3XC9EM0V4TXFONVBCVytYSVBqTFU0OE5EMGFrTHZsZWUwTTJQN0kxV2x1d2w1b1hXXC9xTSthQmwxWHJHZlZCVUlcLzZYU0NTY0VGZFNOOFFiWVF4ZTNNZjJUZ0YrSE53QnEzUUpVc3pycTEzMThYVEptbXY0QURzYWlyT2ZNeEVBYzVCN2Q4WXY0MTVtdjZXWjk4MnhhTzE2aXBRK3poXC9RQ1pWVG1wWFluYTBhSjI5YzZyZStSY0ZFU3hnUzN3UDA0d1EycHJ6S3ZnQnJCS2owbllsbnlwMEp3ZVV3TXBneUciLCJtYWMiOiIxY2ZhNTlhYmNiNTlhODliYzAxNjlkYjFiZGNlNTlkYWNlMjc2NzVjNzc3M2ZkYmY2YjM4YjViZjk3NGI5MDgyIn0=

             Cả người không khỏi ngưng trệ, mặt Ngô Nhiên Đông chợt biến sắc, nhưng rất nhanh hắn ta khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, giễu giễu nói: “Hừ, buôn bán, ngươi nghĩ hay quá ha! Ngươi tổn thương bản công tử như vậy rồi, ngươi cho rằng cha ta có thể buôn bán với ngươi nữa sao? Nằm mơ giữa ban ngày vừa thôi, hắn không chặt ngươi ra thành từng mảnh rồi vứt cho chó ăn thì đã may mắn cho ngươi lắm rồi!”

Ads
';
Advertisement