"Có phải ngươi rất muốn phá hoại cuộc làm ăn này hay không?"
Ngô Nhiên Đông vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, do dự không nói, Trác Uyên nhìn chằm chằm vào hắn ta, bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị, sau đó thâm sâu nói tiếp: "Nói rõ lý do để không thực hiện cuộc làm ăn này đi. Nếu là lý do hợp lý, ta có thể từ bỏ nó theo như ý muốn của ngươi!"
“Cái gì?”
Ngô Nhiên Đông khẽ giật mình, khó tin mà nhìn về phía Trác Uyên, khuôn mặt liên tục biến sắc.
"Không phải ngươi muốn dừng con đường buôn bán này hay sao? Nếu cuộc làm ăn này không thành, sao ngươi có thể mượn con đường buôn bán của nhà ta được chứ?"
"Ngươi không cần phải quan tâm đến chuyện này, dù sao thì ta chính là người tuỳ tiện như vậy đấy, ha ha ha…"
Trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng, hắn nói tiếp: "Nhị công tử, ta biết rõ địa vị của ngươi trong thương hội thế nào, mỗ mỗ thì không thương, cữu cữu không xót, chính sự thì không xen vào được, việc vặt vãnh cũng không cần ngươi làm, có thể nói là một phế nhân!"
"Ngươi…"
"Đừng có vội chối cãi nữa, lời ta nói chính là sự thật!"
Trác Uyên thản nhiên cười, rồi lại tiếp tục nói: "Không được tham gia chính sự, không quản lý nổi thương hội, thực lực thì yếu mà giờ cũng không thể thuyết phục được ta thay đổi ý kiến. Bây giờ, cuộc làm ăn này có thành công hay không là do phụ phân, đại ca ngươi và ta quyết định, người khác không thể thay đổi được. Mà nếu ngươi có thể ảnh hưởng đến quyết định của phụ thân với đại ca ngươi thì đã sớm làm rồi, cần gì phải đến tìm ta chứ? Cho nên, hiện tại người có thể hoàn thành mong muốn của ngươi chỉ có ta, mà ta chỉ muốn nghe một lý do hợp lý thôi, chẳng lẽ Nhị công tử lại không nói được, hay do nhất thời tức giận nên mới đến đây gây chuyện hay sao, vậy có khác gì trẻ con đâu chứ? Khó trách phụ thân của ngươi lại chướng mắt ngươi!"
Cánh môi khẽ run run, Ngô Nhiên Đông nhìn chằm chằm vào Trác Uyên một lúc lâu, sau lại bất đắc dĩ thở dài, bình tĩnh nói: "Được, nếu ngươi muốn nghe nguyên nhân thì ta sẽ nói cho ngươi biết vậy. Ta hận thương hội này, ta không muốn nó phát triển thêm nữa, ta muốn phá huỷ nó, được chưa!"
"Tại sao, ngươi chính là Nhị công tử của thương hội, là giai cấp thượng tầng, là người được hưởng lợi mà!"
Trác Uyên bỗng cười khẽ, hắn tìm được một khối đá vụn lớn rồi ung dung ngồi xuống, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn ta, hắn chậm rãi nói: "Những lời nói xuất phát từ miệng của tên hộ vệ kia thì ta còn có thể lý giải, dù sao cũng có câu oán hận với lão bản, không thể tránh được. Ngươi cũng được xem là người thừa kế, không xem đối thủ cạnh tranh là đại ca Ngô Nhiên Trạch của ngươi là cái gai trong mắt, hết lần này tới lần khác muốn phá hủy gia nghiệp, đối với ai cũng không có lợi, ta chỉ có thể nói, ngươi là tên phá gia chi tử, phá hoại gia nghiệp tổ tông. Hay cũng có thể nói ngươi bất mãn với địa vị trong nhà của đại ca ngươi, nên sinh lòng ghen ghét với hắn phải không? Điều này cũng đúng, hồ lô không ăn được nho thì nói nho chua, phá huỷ tất cả, ta không được thì người khác cũng không được, quả thật người như ngươi ta đã từng gặp qua rất nhiều rồi..."
"Ngươi mới là cái loại người này, Ngô Nhiên Đông ta là người không chịu khuất phục, dù tay trắng ra khỏi nhà cũng được, sao lại tham địa vị trong thương hội được chứ?"
"Vậy vì sao…"
"Quá vô tình !"
Mí mắt của Ngô Nhiên Đông khẽ khép lại, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng từng đi đến thương hội rồi, ngươi không nhìn thấy những trò hề của bọn khúm núm nịnh nọt kia hay sao?”
Trác Uyên trố mắt nhìn, hắn cân nhắc một chút, sau đó thản nhiên gật đầu: "Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, phục vụ rất tốt…"
"Đó là cảm giác của ngươi!"
Ngô Nhiên Đông khẽ cắn môi oán hận, dường như trong lòng rất tức giận, quát lớn: "Thương hội Hải Xuyên của chúng ta luôn cung kính khách nhân, cho nên việc buôn bán được mở ra rộng khắp nơi, lúc trước ta cũng rất kiêu ngạo. Bởi vì ta cảm thấy được việc buôn bán nên hòa khí phát tài, mọi người tôn trọng lẫn nhau thì mới có thể phát triển. Nhưng về sau, ta mới phát hiện ra, sau cùng loại hòa khí sinh tài này lại biến thành một loại mềm yếu. Đối với một số người phía trên, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại thì không nói, nhưng đến cả việc giết người cũng diễn ra, mà vẫn duy trì việc buôn bán này thì rất nhục nhã.”
"Việc buôn bán vốn phải cò kè mặc cả, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, nhưng ngươi không tuân theo, sao ta phải đối tốt với ngươi? Việc buôn bán của chúng ta đã đủ lớn rồi, không cần như những người mới bắt đầu buôn bán như ngươi…"
"Ngây thơ!"
Không đợi hắn ta nói xong, Trác Uyên cười khẽ, có chút khinh thường, hắn bĩu môi nói: "Khó trách phụ thân của ngươi lại vứt ngươi sang một bên, ngươi cứ như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện. Ngươi nghĩ bản thân đã có thể đứng thẳng giữa trời đất, không cần nhân nhượng ai sao, nhưng khi đứng trước thế lực lớn hơn, chỉ cần đi sai một bước, vậy thì sẽ huỷ diệt cả gia tộc!"
Mí mắt Ngô Nhiên Đông khẽ run lên, giật mình nói:
"Ngươi cũng nói như vậy sao?"
"Đương nhiên, từ xưa đến nay giàu nghèo không tranh đấu với quan nhân, không phải là không có đạo lý!"
Rồi hắn bỗng bật cười phất tay áo, nhìn về phía Ngô Nhiên Đông, tia sáng trong mắt chợt lóe lên, giống như đã nhìn thấu tâm tư của hắn ta: "Nhị công tử, lần trước gây ra chuyện chết người, có phải đối phương là người có địa vị, các ngươi không thể trêu vào hay không?"
Mí mắt của hắn ta khẽ run lên, gật đầu lia lịa, cắn răng nói: "Ba năm trước, huynh đệ lớn lên cùng với ta cũng bởi vì muội tử trong nhà bị thành chủ Bách Lý Cảnh Ngọc cướp đi trắng trợn nên đã xông vào phủ thành chủ để cứu người, kết quả hai người cùng nhau chết thảm. Khi đó ta muốn dẫn người đi phá phủ thành chủ, kết quả là bị đại ca của ta mật báo, phụ thân ta lại nhốt ta tận mười năm mới thả ra, vì sợ đắc tội tên cầm thú kia. Khi đó ta mới biết, thương hội chúng ta hèn yếu đến mức nào!"
"Trước kia người trong thương hội luôn cười giễu Bách Lý Cảnh Ngọc vô dụng, toàn bộ quyền hành của Tụ Kim Thành đều nắm trong tay chúng ta, nhưng sau đó…Ta mới hiểu được, chúng ta mới là người đáng bị cười nhạo. Một người vô dụng như Bách Lý Cảnh Ngọc mà có thể làm cho hộ vệ của đại thương hội Năm Châu chết thảm, thế mà không ai dám lên tiếng, vậy một thành chủ đã có năng lực rồi thì chúng ta có thể có chỗ đứng được sao? Thương hội to lớn hoá ra cũng chỉ hèn yếu như vậy!"
"Ha ha, cũng không hẳn đâu."
Trác Uyên cười nhẹ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến: "Nói trắng ra, thật ra thương hại Hải Xuyên chỉ là công cụ của kẻ bề trên trong Năm Châu, để liên thông mậu dịch của Năm Châu mà thôi, công cụ dùng có tốt hay không, không dùng tốt thì đổi cái khác, đừng xem mình quá quan trọng là được. Chẳng qua, cha ngươi và đại ca rất cẩn thận. Sự việc xảy ra ba năm trước, nếu là người cầm quyết khác thì không nói, nhưng đây lại là Bách Lí Kinh Vĩ. Người này là người làm việc lớn, biết cái gì nặng cái gì nhẹ. Lúc ấy nếu lỡ các ngươi phá phủ của hắn thì có làm sao chứ? Chỉ cần thứ công cụ là các ngươi vẫn còn dùng tốt, thì chắc chắn bách Lí Kinh Vĩ sẽ bỏ qua cho các ngươi thôi!"
"Trái lại, nếu lúc ấy các ngươi giao tên kia cho Bách Lí Kinh Vĩ giải quyết, sau đó ca tụng công tích của Thừa tướng, cho thấy tấm lòng trung thành của mình, cũng như thể hiện sự tồn tại quan trọng của các ngươi. Thì vị Thừa tướng ấy sẽ rất vui vẻ mà giải quyết chuyện này, cũng thu mua được lòng dân. Dẫu sao thì Bách Lý gia tộc cũng có rất nhiều người, thiếu đi một người thì có là gì chứ ,ha ha ha…"
Cảm thấy có chút rùng mình, Ngô Nhiên Đông chăm chú nhìn phía Trác Uyên, khuôn mặt tràn ngập nghiêm túc.
Đúng vậy, lúc ấy có thể xin sự giúp đỡ của Bách Lí Kinh Vĩ mà? Chỉ là hắn ta cứ tưởng kẻ đó là người một nhà của Bách Lí Kinh Vĩ nên mới từ bỏ suy nghĩ này, không ngờ rằng, bọn họ chỉ là họ hàng cực xa của nhau thôi…
"Vạn vận trong trời đất đều có sự cân bằng, nếu cái gì hơn, thì sự cân bằng sẽ biến mất!"
Khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong thần bí, Trác Uyên không nhìn hắn ta nữa, hắn đang thầm suy nghĩ gì đấy, sau đó thì thào ra tiếng: "Thương hội Hải Xuyên theo đuổi lợi ích quá mức, thoạt nhìn thì còn thiếu rất nhiều yếu tố, khiến cho thương hội biến thành miệng cọp thân thỏ, nhìn như mạnh mẽ, nhưng thật ra lại rất yếu đuối. Mà nhị công tử thì lại quá mức lỗ mãng xúc động, nếu mà giao thương hội lại cho ngươi, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với giới quyền quý, mang đến đại họa. Chẳng qua tốt hay xấu gì, nếu giao lại cho ta quản lý, thế thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Hơn nữa, cha ngươi và đại ca ngươi là Ngô Nhiên Trạch lại là người tham lam, trong khi Ngô Nhiên Đông ngươi rất trọng tình trọng nghĩa, như thế sẽ càng dễ dàng khống chế hơn, làm cấp dưới cũng tốt, ừm…"
"Cái gì, ngươi nói cái gì cơ?"
Thấy Trác Uyên đang tự lẩm bẩm một mình, Ngô Nhiên Đông không khỏi giật mình, hắn lên tiếng hỏi.
Khẽ cười nhẹ, Trác Uyên không nói gì hết, vẻ mặt kỳ dị nhìn về phía hắn ta, hắn buồn bã nói: "Nhị công tử, ta biết nguyên nhân ngươi hận thương hội rồi, thật ra cái này gọi là yêu nhiều, thì sẽ hận càng nhiều, ngươi là hận nó quá mức yếu đuối, làm đánh mất tôn nghiêm của thương hội, ngay cả người một nhà mà cũng không bảo vệ được. Không có năng lực thì không nói, nhưng đã có năng lực rồi mà còn phải khuất nhục chịu đựng, phải vậy không?"
Nhìn chằm chằm vào hắn, Ngô Nhiên Đông không nói gì, hắn ta chỉ khẽ thở dài một tiếng, sau lại gật đầu một cái!
"Tốt, ta hiểu rồi, nhưng ta muốn hỏi thêm một vấn đề nữa, nếu giao thương hội này cho ngươi, vậy ngươi sẽ quản lý nó thế nào đây? Hay là vẫn giống như trước kia, vẫn như cái bom hẹn giờ, đụng vào một cái thì sẽ phát nổ?"
"Ta sao?"
Không khỏi sững sờ, Ngô Nhiên Đông khẽ giật mình, sau đó không khỏi cười khổ, lắc đầu nói: "Sao có thể được, cha ta đã quyết định là hai ba năm nữa sẽ để cho đại ca của ta quản lý, sao có thể…"
Khẽ lắc đầu cười, khóe miệng Trác Uyên bỗng dưng lộ ra một nụ cười thần bí : "Mọi chuyện không gì là không thể xảy ra cả, ta chỉ hỏi ngươi, nếu thương hội này giao cho ngươi, ngươi có dám tiếp nhận hay không?"
Không khỏi run lên, Ngô Nhiên Đông khẽ nhíu mày lại, hắn ta không trả lời.
Hắn ta chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, hay có thể nói là hắn ta không dám nghĩ, vì hắn ta biết mình không có khả năng, không giống đại ca hắn ta thông minh tháo vát, còn bản thân hắn ta sẽ băn khoăn lo lắng đủ điều khi lên nắm quyền…
"Ngươi vừa mới nói hận thương hội yếu đuối vô năng, nhưng còn chuyện này, không phải ngươi lại càng yếu đuối hơn sao?"
Dường như nhìn ra dược tâm tư của hắn ta, Trác Uyên tiếp tục dụ dỗ nói: "Thực lực mạnh mẽ, bắt nguồn từ quyền lực, ngươi muốn thay đổi thương hội thì ngươi cũng phải lên nắm quyền đã chứ. Nhưng hiện tại ta cho ngươi cơ hội mà ngươi lại không dám. Đến lúc đó thương hội lại xảy ra cái gì khiến ngươi không vừa lòng thì ngươi cũng đừng oán giận, là do chính ngươi gây ra cả thôi. Ngươi đã không muốn làm cường giả, rong ruổi thiên hạ, vậy thì đừng ngại thương hội trở thành rùa đen rút đầu, bởi vì các ngươi, đều là một loại người cả!"
Cả người không khỏi giật mình, nét mặt của Ngô Nhiên Đông lập tức thay đổi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định, hắn ta khẽ cắn môi nói: "Ai nói ta không dám tiếp nhận, nếu cha ta thực sự cho ta thương hội này, vậy thì chắc chắn ta sẽ thay đổi thương hội này, sau đó phát triển thương hội thật tốt!"
"Vậy thì đúng rồi, cường giả sẽ không than trời trách đất, chỉ biết tìm và dẫm đạp kẻ yếu dưới chân thôi hiểu chưa! Mặc dù đối phương không phải kẻ yếu, thì ngươi cũng phải biến hắn thành kẻ yếu. Hơn nữa, không được lấy người khác ra làm khuyết điểm, trở thành lý do để mình thất bại, đây là mới là cường giả!"
Trác Uyên nở một nụ cười kỳ quái, nhìn về phía hắn ta nói: "Đến lúc đó ngươi đừng hối hận nhé, nhị công tử…"
Chỉ cảm thấy lần này, giống như đang làm giao dịch với ma quỷ vậy…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất