Cộc! Cộc! Cộc!  

             Tiếng gõ cửa giòn giã vang lên, trước bàn làm việc tạc từ ngọc bích trong suốt như gương, đôi bàn tay già nua đang lật xem văn kiện trong tay, nhưng bỗng nhiên dừng lại.  

             Cái đầu muối tiêu hơi hơi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt già nua, nhìn về phía cửa, thản nhiên nói: "Là ai, có chuyện gì sao?"  

             "Là con, phụ thân. Hài nhi có việc lớn, con muốn nhờ phụ thân quyết định!"  

             Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, ông lão vừa nghe đã biết thân phận người tới, lão ta khẽ gật đầu: "Là Nhiên Trạch hả, con vào đi!"  

             Kẽo kẹt!  

             Cánh cửa nhẹ nhàng đóng sầm lại. Ngô Nhiên Trạch chậm rãi đẩy cửa ra, từ từ bước vào. Theo sau hắn ta là năm sáu tên hậu vệ Dung Hồn Hậu Kỳ. Mà trong tay những người đó đang áp chế một người có vết thương ở khóe miệng, một mặt đầy đau buồn và phẫn nộ, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Nhị công tử, Ngô Nhiên Đông.  

             Lão ta giương mắt liếc nhìn mọi người một cái. Dường như trong lòng lão ta cũng đã hiểu ra điều gì, lão ta bất lực thở dài một hơi, cũng không có hỏi.  

             Ngô Nhiên Trạch cúi người hành lễ, sắc mặt bình thản nói: "Phụ thân, con thỉnh cầu người giam cầm Nhị đệ nửa tháng, để không làm hỏng việc làm ăn của chúng ta!"  

             “Lại làm sao thế?” Lão ta thở ra một hơi dài, tiếp tục xem xét văn kiện trên bàn làm việc, như thể không quan tâm đến mâu thuẫn giữa hai huynh đệ.  

             Môi hắn ta khẽ mấp máy. Ngô Nhiên Trạch đang định mở lời, nhưng Ngô Nhiên Đông đã thoát khỏi sự kiềm chế của đám hộ vệ, chạy đến bàn của lão ta, đập mạnh vào bàn rồi hét lên: "Người bị sao vậy? Phụ thân không nhìn thấy sao. Ta bị người ta đánh đó!"  

             “Phụ thân, người đó là một khách hàng lớn. Chắc chắn sẽ làm vị thế thương hàng nhà ta nhanh chóng nhảy vọt về chất." Như thể không nghe thấy những gì hắn ta nói, Ngô Nhiên Trạch vẫn thờ ơ, lạnh lùng như cũ, hắn ta bình tĩnh trình bày: "Lúc trước Nhị đệ và khách hàng có phần mâu thuẫn, may mà khách không bị thương, cũng không đoái hoài gì đến chuyện đó, vẫn bằng lòng buôn bán với chúng ta. Vì thế để tránh việc Nhị đệ sẽ gây sự, con đề nghị phụ thân giam đệ lại, để khỏi làm mất lòng khách quý và làm tổn hại đến việc kinh doanh!"  

             Khuôn mặt Ngô Nhiên Đông không khỏi co quắp, hắn ta tức giận đầy mặt nhìn Ngô Nhiên Trạch, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đại ca, các người không nghe hết đầu đuôi câu chuyện mà đã đổ hết tội lên đầu ta rồi sao?"  

             "Nhiên Trạch, chuyện làm ăn của người đó lớn đến mức nào!"  

             Tuy nhiên, trước khi Ngô Nhiên Trạch kịp lên tiếng trả lời, lão già ngồi cúi đầu đó đã nhàn nhạt cất giọng. Trong mắt lão ta không có chút gợn sóng nào, đúng là hoàn toàn không quan tâm đến sự bất bình của con trai mình mà chỉ quan tâm đến việc quy mô làm ăn của thương hàng.  

             Ngô Nhiên Trạch khẽ gật đầu, cũng không thèm nhìn đến Ngô Nhiên Đông một cái, hắn ta nói: "Phụ thân, việc làm ăn của người này khá lớn, lớn hơn rất nhiều so với Bắc Hải Ngưng Giao!"  

             Khự!  

             Đột nhiên, một âm thanh du dương vang lên, thân thể lão già kia ngay lập tức ngưng lại, con ngươi run rẩy không tự chủ được, sau đó đột nhiên lão ta nhìn về phía Ngô Nhiên Trạch nói: "Con đang nói cái gì, có thể so sánh với Bắc Hải Ngưng Giao sao?"  

             "Không so sánh được, còn lớn hơn việc làm ăn của Bắc Hải Ngưng Giao!"  

             "Sao có thể như thế được? Chúng ta đã muốn kinh doanh Bắc Hải Ngưng Giao từ hàng nghìn năm nay, nhưng do thiếu nguồn nên bản thân người dân ở Bắc Châu cũng không đủ dùng, nhưng họ rất quan tâm đến nó. Nhưng bây giờ con lại nói với phụ thân, vẫn còn có một vụ làm ăn lớn hơn Bắc Hải Ngưng Giao sao. Vậy, đó là gì?"  

             Trong mắt lão ta hiện lên tia sáng kỳ lạ, trong mắt lão ta hiếm khi thấy hiện lên tia lửa nóng rực như vậy .  

             Ngô Nhiên Trạch không nhịn được nở nụ cười, hắn ta nhẹ nhàng gật đầu nói: "Phụ thân, đây là chuyện tiếp theo con muốn báo cáo với người. Người xem cái này đi."  

             Nói rồi, Ngô Nhiên Trạch đưa ra một viên Hắc Sắc Thạch Đầu.  

             Lão ta cau mày nhận lấy nó, nhưng cũng không biết đó là cái gì.  

             “Phụ thân, mời người thử vận hành công pháp, luyện hóa nó thử?” Ngô Nhiên Trạch nở nụ cười bí ẩn. Hắn ta nhắc nhở lão già ấy vận động y như Trác Uyên.  

             Lão ta nhìn hắn ta thật chăm chú rồi khẽ gật đầu, sau đó làm theo lời hắn ta nói. Nhưng, lão ta không làm thì thôi. Vừa mới làm, thì đã giống y như lúc Ngô Nhiên Trạch ở trước mặt Trác Uyên lúc đó. Nguyên Lực trong thạch đầu hoàn toàn hấp thu vào trong cơ thể, mà trong nháy mắt khí lực toàn thân, nguyên lực ầm ầm bộc phát ra không ngừng, giống như toàn thân tràn đầy sức mạnh.  

             Con ngươi lão ta không khỏi co rút lại, lão ta càng thêm kinh ngạc, nhìn Ngô Nhiên Trạch khó tin nói: "Đây... Rốt cuộc đây là cái gì?"  

             "Ma Linh Tinh Thạch!"  

             Trên mặt Ngô Nhiên Trạch lộ ra vẻ hưng phấn, hắn ta vội vàng khom người hành lễ, sau đó lần lượt báo cáo mọi chuyện với lão ta, sau đó hắn ta gấp gáp nói: "Cái thứ này, ngài khách kia đã dự chi cho chúng ta mười vạn thạch rồi. Sau này, hắn sẽ hợp tác lâu dài với chúng ta. Hắn chỉ muốn mượn Thông Đạo của chúng ta mà thôi. Hài nhi đã sớm đồng ý với hắn. Mong phụ thân sớm đạt được thỏa thuận với cái tên quần là áo lượt thành chủ kia. Sớm thông qua việc sử dụng Thương Đạo!"  

             Hai mắt lão ta lấp lánh. Lão ta bình tĩnh gật gật đầu, không nhịn được cười lớn một tiếng: "Đương nhiên rồi. Chuyện lớn như vậy làm sao có thể bỏ phí chứ? Lão phu sẽ đến Thành Vương Phủ một chuyến, xin ngài chấp thuận đề nghị. Chao ôi Bách Lí Cảnh Ngọc đó rõ ràng là kẻ bất tài, còn cố làm ra vẻ, mỗi lần đều muốn lão phu đích thân thảo luận với hắn ta. Loại chuyện tầm thường này, một mình Nhiên Trạch con đi cũng không sao. Nhưng, chuyện này cũng không gấp. Qua hai năm nữa, lão phu chính thức truyền lại chức Hội Trưởng Thương Hàng cho con, lúc đó con hãy cùng cái tên tiểu tử hồ đồ đó mài dũa đi, ha ha ha..."  

             Ngô Nhiên Trạch bất giác nở nụ cười, hắn ta cũng không nói gì, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Không cao hứng chút nào bởi vì hắn ta sắp kế thừa toàn bộ thương hội.  

             Bởi vì chuyện đó là điều đương nhiên!  

             Ở thương hội Hải Xuyên, hắn ta đã tạo dựng được vị thế không thể lay chuyển của mình. Phụ thân hắn ta hết lời ca ngợi và những người còn lại trong thương hội cũng rất tôn trọng hắn ta. Còn trẻ như vậy, hắn ta đã là chủ quản hàng đầu dưới quyền của phụ thân. Có rất nhiều thương vụ lớn, không cần có sự tham gia của phụ thân, hắn ta đều có thể tự mình hoàn thành. Hơn thế, không hề có thất bại!  

             Điều này không những làm cho phụ thân hắn ta càng thêm phần yên tâm hơn với hắn ta. Truyền chức cho hắn ta, đó chỉ là vấn đề thời gian!  

             Còn về việc tranh giành tài sản của gia đình, vì chức tước?  

             Hừ hừ, thực xin lỗi, hắn ta chưa bao giờ để đệ đệ không ra hồn kia vào mắt. Hắn ta coi lão đệ đó như chân không, có hay không cũng không quan trọng, tự nhiên sẽ không có ghen ghét căm giận!  

             "Đợi đã!"  

             Nhưng mà, vừa lúc lão già kia chuẩn bị rời đi, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, Ngô Nhiên Đông tức giận đầy mặt nhìn hai người bọn họ, sắc mặt bực bội đến đỏ bừng, hai mắt đầy tơ máu, hét lớn một tiếng: "Phụ thân, đại ca, trong mắt các người chỉ có việc làm ăn thôi sao? Người của Thương Hàng bị sỉ nhục, thậm chí đến Nhị công tử là con cũng bị đánh, các người không có phản ứng gì sao? Làm ăn nín nhịn như vậy, cho dù kinh doanh lớn đến đâu, thì có cái tác dụng gì chứ?"  

             Lão già kia lạnh lùng liếc hắn ta một cái, lắc đầu bất lực: "Ôi, Nhiên Đông, lão phu này đã sớm nói với huynh đệ các con, hòa khí là điều quan trọng nhất trong kinh doanh, nhất là việc làm ăn lớn như của thương hội chúng ta. Chỗ giao thiệp đều là danh môn vọng tộc. Đừng nhìn vào hoạt động kinh doanh của chúng ta trên khắp Ngũ Châu. Nói cho cùng, người giàu không đấu lại được quan phủ, điều này sẽ không thay đổi qua các thời đại. Một bước đi sai, tuân theo lời của tiểu nhân, sợ rằng đó là họa diệt môn. Hối hận thì đã muộn. Nếu không, Bách Lí Cảnh Ngọc chỉ là đồ bỏ đi, tại sao lão già này mỗi lần đều giữ thể diện, đi tiếp xúc với hắn ta chứ, không phải là bởi vì hắn ta là người nhà Bách Lí hay sao?"  

             “Đừng nhắc với con về Bách Lí Cảnh Ngọc, con hận không thể giết hắn ta!” Vung tay dữ dội, Ngô Nhiên Đông càng thêm tức giận, trong mắt hiện lên sát khí thực sự.  

             Ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lùng, và Ngô Nhiên Trạch lập tức to tiếng: "Nhị đệ, đừng có làm loạn nữa. Chúng ta luôn coi trọng sự hòa hợp trong kinh doanh mới có quy mô ngày nay. Nếu không, ngươi làm sao có nhiều vật tư để tu luyện thế, ngươi cho rằng sao ngươi có thể đến Dung Hợp Cảnh nhanh thế hả? Mà không có thực lực, trước mặt người khác là kẻ yếu, tùy người ta ức hiếp!"  

             "Vậy hiện tại chúng ta khúm núm nịnh bợ, chẳng lẽ không phải là kẻ yếu sao?"  

             "Bây giờ chúng ta là kẻ yếu với bên trên, nhưng chúng ta là kẻ mạnh thực sự đối với kẻ dưới. Nhưng nếu chúng ta làm hỏng việc kinh doanh, phá hủy gia tộc, dù chúng ta đi đến đâu, chúng ta đều là kẻ yếu. Điểm này ngươi ngoan ngoan mà nghĩ cho kĩ đi!"  

             Ngô Nhiên Trạch hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, rồi nhìn những người khác nói: “Phụ thân ta muốn tới Thành Vương Phủ. Các người nhốt hắn ta lại cho ta, trông chừng cho thật kỹ. Ngàn vạn lần đừng để hắn ta đi quấy rầy vị khách quý đó! Nếu hắn ta ảnh hưởng đến việc lớn của Thương Hội, ta lấy các người hỏi tội, hừ!”  

             Vừa dứt lời, phụ thân hai người cũng không nhìn Ngô Nhiên Đông nữa, trực tiếp đi ra ngoài, hộ vệ nhìn theo bóng hai người rời đi, khom người hành lễ!  

             Đoàng!  

             Tuy nhiên, chưa kịp chờ đến khi họ đứng dậy, thì tai đã đám hộ vệ đã nghe thấy một tiếng nổ lớn. Họ không khỏi bàng hoàng. Đám hộ vệ quay đầu lại nhìn thì thấy trong phòng có một lỗ hổng lớn mở ra, ánh mặt trời rực bên ngoài, không có trở ngại chiếu vào. Nơi mà Ngô Nhiên Đông ở ban đầu giờ đã trở nên trống không!  

             “Nguy rồi, Nhị thiếu gia chạy rồi, mau đuổi theo!” Đồng tử họ không khỏi co rút lại, mọi người nhìn nhau mà kinh hãi. Họ giậm chân, men theo lỗ thủng bay lên trời vội vàng đuổi theo.  

             Nhưng bọn họ không biết rằng, trong bụi cỏ ngay dưới sân ngoài phòng, đầu của Ngô Nhiên Đông đột nhiên ló ra, nhìn thấy bóng dáng xa xăm của bọn họ, hắn ta không kiềm nổi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ. Các người muốn bàn thành công vụ làm ăn này, ta cứ không cho đấy!"  

             Nói rồi, Ngô Nhiên Đông cũng giậm chân, nhưng bay về hướng khác, nơi tới là nhà trọ lớn nhất trong toàn bộ Thành Tụ Kim.  

             Mà ở chỗ đó lại là nơi Ngô Nhiên Trạch đã sắp xếp cho hai phụ thân và hài tử Trác Uyên dừng chân.  

             Nửa giờ sau, trong một căn phòng lộng lẫy, Cổ Tam Thông nằm lặng lẽ trong chấn thương, thở yếu ớt và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.  

             Trác Uyên ngồi ở mép giường, nắm cổ tay hắn, nhìn chăm chú rồi thở dài, cũng may là không biến chuyển xấu đi.  

             Vốn dĩ, hắn có thể đặt hắn trong giới chỉ và đưa theo, nhưng hắn sợ Cổ Tam Thông có bất kỳ sự thay đổi nào nên mới cõng hắn trên lưng để lúc nào cũng có thể trông chừng hắn. Hiện tại cũng đã liên tiếp mấy ngày, vết thương của Cổ Tam Thông cũng đã ổn định lại. Hắn cũng có thể yên tâm rồi!  

             "thương hội Hải Xuyên..."  

             Trác Uyên khẽ nheo mắt lại, đang xem xét tình hình của Cổ Tam Thông, tâm trạng bình tĩnh, hắn cân nhắc: "Ngô Nhiên Trạch và toàn bộ thương hàng quả thực là những người kinh doanh khôn ngoan, có năng lực, nhưng lại quá ham lợi nhuận, làm cho người ta không yên lòng. Doanh nhân coi trọng lợi nhuận hơn tình bạn, đặc biệt là người của thương hàng này thì họ càng như vậy. Nếu như vậy mà nói, kể cả có nhận rồi, cũng dễ dàng phản bội, nhưng Nhị công tử kia..."  

             "Đi ra, cái người kia... Ngươi đi ra đây, ta muốn đối đầu với ngươi!"  

             Tuy nhiên, trước khi hắn có thể tiếp tục suy nghĩ về điều đó, một tiếng hét giận dữ đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ.  

eyJpdiI6IjBEOXYxTVpCXC9PSjQrWmdROGdnWGlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJyYjIreHRpSXFLN2xpa3hnOWR4OVNURGRKQ2IxUTAwaHRocGUwSWxcL1Ayb1hIWngyaXRJVkluT21sUVVVS1wvWnE5OGtaREZEUUJ6XC92YVJITDZoMklhUHlnamNkXC9CQWY4RHVHSVoyXC94SVwvZ2FLaUdTSmFlMXB6ajRQM3pZYXNJOTg4bDFxeXFoZ0Y4UzM5QXFTY0ZJNTlhTnpLdXlTT3Q5eDNzTitwTUg4cEpDcmxyWm4ybXBkZTJWYXJiTDlWYTVJZ3ZzckN4dXk5M3V1K21zMzRRd0Z5OGFxeDVZR1hXTGRaMysweHF1WHhzTHJSWjFPZVJFVGQ3bEc3UXRmRytZMFUyT1h5RFVwUkVGXC92azFZVmsrXC9lUHo4U1Q5OG9XVWVCUnQ4bDZCMVk9IiwibWFjIjoiMzMzNGE4NDY4MWI2ODdlM2I1MjExYTI5MDdkOGVjNzk5YjcwYjg3NjQ1MjRhYzg0MjQyN2ZmZWJjNDFiYjI5ZCJ9
eyJpdiI6IjVTS2ZNQzZZUkxVK0Z0N1NhdDM2aHc9PSIsInZhbHVlIjoib3hXd0txbVwvRXhQNkNuU3ZYS20rV3V5ZkZKZ3RRQ3RsSTR6U3ZlaGhJTzNyQTFTK2FrQ0lNMnpzM01Pak5RQlZiM096YnlMejhRSndvc2Zzc2NKWk83bUxtSjNuUG0xSzFMaW1CT05qRmNxMktEdWVxbUluY0h5Tm52eHlESFVrXC9tbUtLejVTVmdzUkt1V1JPYzRKR3RcL2dyNDNTWUhpRE5xOUR4VnZVMW1ONXl1Z2daRjNGb2x5cURLT3BmbmxJUW51T2h4czVXNDVsdCt2MTF3QkhNNUJtVVhBdm4rZ0RhQ2dTWnkzQ3Axaz0iLCJtYWMiOiIxMzIzNmRhNDUxNTM5YmVmZTgyOTdkYzdmNjE4YzkzZGM1MGUzZTdhNzcxNTlmYTk3NGU4YjAzZDYyOTI5NjhhIn0=

             Tên tiểu tử này, ta chưa tìm tới ngươi, mà ngươi đã tìm tới ta rồi sao, rất tốt, rất tốt, ha ha ha…

Ads
';
Advertisement