"Trời... Các người đừng kích động, đây mới là chuyện ta muốn cùng thỏa thuận với các người!"  

             Nhìn ánh mắt trần trụi đói khát của hai người đang nhìn thẳng vào chính mình, giống như bản thân hắn là một người đẹp không mảnh vải che thân, câu dẫn đến mức làm cho hai người kia phát thú tính, Trác Uyên không nhịn được ho nhẹ một tiếng, trong tay hắn lóe lên một tia sáng. Ngay lập tức một tinh thạch đen như mực xuất hiện, được chuyển tới, và phát ra một âm thanh yếu ớt.  

             Ngô Nhiên Trạch nhăn mày, cầm viên đá trên tay xem xét kỹ lưỡng hồi lâu, nhưng hắn ta lại cảm thấy nghi ngờ nói: "Đây là cái gì, ta chưa từng thấy nó bao giờ, và ta cũng không biết nó có thể dùng để làm gì... Thương hàng của chúng ta cũng chưa từng làm những thứ này, cũng không biết công dụng. Thưa ngài, ta thấy ngài vẫn nên mang Bắc Hải Ngưng Giao ra, rồi chúng ta hãy nói chuyện tử tế. Mặc dù hiện tại không có đủ vốn nhưng thương hàng chúng ta sẽ bổ sung. Cùng lắm thì chúng ta làm giấy nợ đi. Chữ tín của thương hàng chúng ta như đinh đóng cột. Chúng ta là cửa hiệu ngàn năm tuổi..."  

             Khuôn mặt Trác Uyên không khỏi khẽ co giật, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng ngầm chế giễu.  

             Xem ra vị Đại công tử này quả thực rất say mê Bắc Hải Ngưng Giao, từ một công tử danh môn trở thành một nhân viên bán hàng, thậm chí đến thân phận hay kỹ năng thương lượng cũng không cần, có vẻ như hắn ta thực sự rất vội vàng.  

             Tuy nhiên, Trác Uyên sẽ không đánh đổi thứ này với hắn ta, hắn sẽ phải đem nó về và nghiên cứu kỹ lưỡng, có lẽ, đây là một cách để đánh thức Tiểu Tam Tử.  

             "Đại công tử, cái mà gọi là tung gạch thử ngọc ấy, lần đầu tiên ta lấy ra linh đan cấp mười một, thứ hai là Bắc Hải Ngưng Giao, nhưng đây không phải là thứ ta muốn cùng ngươi buôn bán, ngươi cho rằng cái thứ ba ta lấy ra sẽ tệ hơn hai đồ vật đầu tiên sao?"  

             Hắn ta bất giác hơi ngẩng đầu lên. Trác Uyên không khỏi chế nhạo nói: "Ta đã nói sẽ thương lượng chuyện làm ăn lớn với thương hàng của ngươi, nên chắc chắn sẽ không dùng thứ Bắc Hải Ngưng Giao thật giả lẫn lộn được!"  

             Cái gì, giọng điệu to gan như vậy, Bắc Hải Ngưng Giao, hiếm có trên đời, bảo vật tối cao, ấy vậy mà trong miệng của hắn lại là thứ thật giả lẫn lộn sao?  

             Ngô Nhiên Trạch không khỏi giật mình, hai người đều sững sờ một chút, sau đó kinh ngạc nhìn Hắc Sắc Thạch Đầu trong tay, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.  

             Đúng vậy, mỗi khi tên này tung ra thứ gì đó, nó đều gây ra những phản ứng khác nhau, và mỗi vật đem so sánh thì đều quý hơn vật kia, viên thứ nhất là linh đan cấp mười một, viên thứ hai là Bắc Hải Ngưng Giao, Thạch Đầu này là viên thứ ba, có lẽ nào Hắc Sắc Thạch Đầu này quý hơn Bắc Hải Ngưng Giao sao? Có phải là do mắt họ bị mù nên không nhìn thấy được không?  

             Ngô Nhiên Trạch bất giác cầm viên đá ra trước mắt, nhìn thật kỹ, hết sức quan sát, hết sức mình mà xem xét, hai mắt gần như lồi ra ngoài, nhưng vẫn không cảm thấy có gì khác lạ.  

             Cái thứ đồ chơi này, rốt cuộc là cái quái gì thế này?  

             Lông mày của hắn ta nhăn lại thành rãnh, trong mắt Ngô Nhiên Trạch tràn đầy vẻ khó hiểu, cuối cùng hắn ta nhìn Trác Uyên với vẻ mặt hoang mang, chờ đợi câu trả lời của hắn.  

             "Vận chuyển Nguyên Lực, giống như lúc thường luyện công ấy, hấp thu chút đi!"  

             Khóe miệng hắn nhếch lên một vòng cung quỷ dị, Trác Uyên không nói rõ vẫy vẫy tay, hắn khẽ cười một tiếng.  

             Ngô Nhiên Trạch nhíu mày, nhìn chăm chú vào Hắc Sắc Thạch Đầu, sau đó cố gắng vận chuyển công lực của mình và bắt đầu hấp thụ linh khí trên đó.  

             Nhưng ngay lập tức, một điều kinh ngạc đã xảy ra, hắn ta chỉ vừa mới bắt đầu vận chuyển công lực thì sức mạnh từ viên đá này như dời núi lấp biển mà truyền vào cơ thể Ngô Nhiên Trạch.  

             Hơn nữa, không giống như những Linh Thạch thông thường, hay thậm chí là Thánh Linh Thạch, sức mạnh được hấp thụ từ viên đá này thực sự là Nguyên Lực, ngay lập tức hợp nhất với Nguyên Lực của chính hắn ta, sau đó cuộn trào mãnh liệt tới đan điền của hắn ta, sục sạo khắp cơ bắp và tĩnh mạch, vì vậy khí thế toàn bộ cơ thể của hắn ta không ngừng tăng lên.  

             Trong nháy mắt, toàn bộ Hắc Thạch biến mất, mà Nguyên Lực trong gân mạch trong cơ thể bị co bóp đến mức gân mạch đau đớn, thậm chí còn đến mức có cảm giác sắp đột phá nữa.  

             Ngô Nhiên Trạch không khỏi giật mình, hắn ta ngơ ngác ngồi đó, lập tức chết lặng...  

             Phải biết rằng dù là Linh Thạch hay Thánh Linh Thạch thì người tu luyện cũng cần phải hấp thụ linh khí phong phú bên trong, sau đó luyện hóa thành Nguyên Lực, yên lặng tu luyện. Và việc luyện hóa này cần thời gian lâu dài. Tùy thuộc vào trình độ luyện hóa, có thể là vài giờ, có thể là vài ngày, thậm chí có thể là vài năm.  

             Nhưng Hắc Sắc Thạch Đầu này thì hoàn toàn khác, có thể trực tiếp hấp thu Nguyên Lực vào cơ thể. Nếu thời chiến tranh với Nhân Giao mà có viên đá này bên cạnh, vậy thì Nguyên Lực sẽ mãi mãi chẳng có ngày cạn. Việc chiếm cứ ngày càng dễ dàng rồi, đó sẽ là một lợi thế lớn.  

             Mà trong thời gian tu luyện, có thể thu nhận Nguyên Lực vào trong cơ thể, có thể nói so với những viên bình thường nhanh hơn rất nhiều. Tối thiểu, hắn ta vừa mới hấp thu hắc thạch này cũng chỉ trong tích tắc thôi mà đã có cảm giác như dùng Thánh Linh Thạch tu luyện nửa tháng vậy.  

             Ít nhất, năng lượng sơ khai hấp thu trong cơ thể đều giống nhau, dù sao dùng Thánh Linh Thạch và Linh Thạch tu luyện, rất nhiều năng lượng sẽ tiêu tán trong quá trình luyện hóa, cuối cùng một phần năng lượng nguyên thủy chuyển thành Nguyên Lực của chính mình cũng chỉ có một phần nhỏ mà thôi.  

             Nhưng Hắc Thạch này thì khác, toàn bộ một trăm phần trăm năng lượng Nguyên Lực sẽ truyền vào cơ thể hắn ta, chỉ cần hắn ta có thể chịu đựng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.  

             Nếu như vậy, vào thời điểm quan trọng mà đột phá sẽ thuận lợi hơn nhiều. Rốt cuộc, lúc đột phá đôi khi chỉ dựa vào xung lực, khi năng lượng tràn đầy thì đột phá, khi thiếu năng lượng thì dừng lại!  

             Chỉ trong chốc lát, Ngô Nhiên Trạch đã nghĩ được đến sự kỳ diệu và đáng sợ của Hắc Thạch này rồi, nếu mọi người tu luyện bằng Hắc Thạch này, tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ là một bước nhảy vọt về chất.  

             Mà lão ta nhìn về phía Đại công tử nhưng vẫn có chút khó hiểu, lão ta hỏi: "Đại công tử, người bị sao vậy, người không sao chứ!"  

             "Tất nhiên rồi. Tốt đến mức không thể tốt hơn!"  

             Trong con ngươi khẽ lay động, sạch sẽ và rạng rỡ, Ngô Nhiên Trạch lập tức nhìn về phía Trác Uyên, dùng ánh mắt nóng bỏng hơn trước nhìn hắn chằm chằm, nói: "Thưa ngài, đây là cái gì, trong tay ngài có bao nhiêu vật này?"  

             Một nét khinh thường xẹt qua khóe miệng, khóe miệng Trác Uyên cong lên, hắn nhìn hắn ta một cái kỳ quái, nhàn nhạt nói: "Đây là Ma Linh Tinh Khoáng bên dưới suối nước khoáng của Cửu U, toàn bộ Ngũ Châu, chỉ có mình ta mới có. Còn về số lượng... Ha ha ha. Ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."  

             "Phải thế chứ. Ngài quả không phải người bình thường! Vụ làm ăn này quả thực là rất lớn!"  

             Mí mắt của hắn ta không ngừng run lên, trong mắt Ngô Nhiên Trạch tràn đầy phấn khích: "Vậy thì Bắc Hải Ngưng Giao chỉ có thể chữa trị những vết thương đặc biệt, coi như thôi vậy. Nhưng loại Ma Linh Tinh Khoáng này có thể tạo ra một cuộc cách mạng cho toàn bộ người tu luyện đấy! Tinh Thạch này dù có rơi vào tay của ai, đều có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nói cho cùng, thực lực chân chính mới có thể bảo đảm tính mạng. Ngài nói Linh Thạch này quý hơn Bắc Hải Ngưng Giao, ta rốt cục hiểu được ý tứ này rồi, chỉ là... Ta hy vọng ngài có thể giữ nó mãi quý giá như thế!"  

             Hiểu được ý tứ thật sự trong lời nói của hắn ta, Trác Uyên nhìn hắn ta thật chăm chú, hắn không khỏi bật cười nói: "Sao nào... Ngươi lại muốn muốn độc chiếm thứ này sao?"  

             "Đương nhiên... Một Linh Khoáng như vậy chỉ có ngài mới biết. Thương hàng của chúng ta có cơ sở vững chắc tại Ngũ Châu, nguyện làm đầy tớ của ngài, vì lợi ích tốt nhất của ngài. Hợp tác với chúng tôi, ngài sẽ không thiệt thòi gì đâu!"  

             "Vậy việc ta muốn dùng Thương Đạo..."  

             "Không có vấn đề gì!"  

             "Vậy phía bên thành chủ..."  

             "Cũng không có vấn đề!"  

             Một cái phẩy tay đầy sức mạnh, Ngô Nhiên Trạch bỗng dưng nhận thầu mọi thứ với Trác Uyên, vẻ mặt kiên định nói: "Chỉ cần ngài luôn hợp tác với chúng ta, ngài sẽ luôn là thượng khách của thương hàng chúng ta!"  

             Trác Uyên không nhịn được phá lên cười, hắn gật đầu: "Được, vậy chúng chào tạm biệt ta trước, ta chờ tin vui của Đại công tử nhé!"  

             Trác Uyên nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.  

             "Đợi đã!"  

             Nhưng mà, còn chưa chờ hắn bước được hai bước, Ngô Nhiên Trạch đã to tiếng gọi lớn ngay lập tức, sau đó trên mặt tươi cười nói: "Chỉ là loại hàng hóa này, cuối cùng thì ngài có bao nhiêu vậy? Có thể giao hàng trước một ít không? Như thế thì ta cũng dễ ăn nói với phụ thân và thành chủ bên kia..."  

             "Sao thế, sợ rằng ta sẽ lừa gạt ngươi sao?"  

             "Ha ha ha... Làm sao có thể chứ, chỉ là..."  

             “Mười vạn Ma Linh Thạch, ta có thể chọn hàng từ khắp các nơi trong Ngũ Châu của quý thương hàng, ngươi thấy thế nào?” Trác Uyên rất vui vẻ nói.  

             Ngô Nhiên Trạch gật đầu một cách quyết liệt, hắn ta cũng một mực đồng ý: "Đương nhiên, cứ như vậy đi. Đây là thẻ chí tôn của thương hàng chúng ta, xin ngài hãy nhận lấy, thưa ngài. Có thẻ này, dù ngài đi tới đâu, đồ của thương hàng chúng ta cũng tùy ý ngài lựa chọn. Ngài biết đấy, trong cả Ngũ Châu, chỉ có duy nhất năm thẻ chí tôn này thôi, và thẻ của ngài là thẻ thứ sáu! "  

             "Năm thẻ sao?"  

             “Đúng vậy, chỉ những người phụ trách quản lý Ngũ Châu mới đủ tư cách nắm giữ những vật dụng cần thiết trong thời chiến, và thương hàng chúng ta cũng sẽ giúp vận chuyển chúng!” Ngô Nhiên Trạch cười thần bí, nói một cách sâu sa.  

             Trác Uyên nhìn hắn ta thật chăm chú, tao nhã mà gật đầu, thì ra các người còn phát tài vật chiến tranh à. Có điều, hắn cũng chẳng để ý, dù sao hắn cũng thế, hắn nhấc giới chỉ lên nói: "Đại công tử, mười vạn Thạch Ma Linh Khoáng giao cho ngươi, ta hy vọng sẽ nhận được tin vui từ ngươi càng sớm càng tốt!"  

             "Được rồi, xin ngài cứ yên tâm!  

             Sầm!  

             Hai chiếc giới chỉ, không gian được truyền tống, một lượng lớn Hắc Thạch lập tức truyền đến trên giới chỉ của Ngô Nhiên Trạch. Còn Trác Uyên cầm lấy thẻ chí tôn màu vàng kim thu vào trong giới chỉ, ngay sau đó, hắn mang theo Cổ Tam Thông trên lưng rời khỏi nơi này.  

             Ngô Nhiên Trạch và ông lão tiễn hắn một đường, tiễn ra khỏi đại sảnh mà còn chưa dừng bước. Nhìn thấy cảnh này, những người khác trong đại sảnh không khỏi nhìn về phía Trác Uyên thật chăm chú, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

             Người này là thần thánh phương nào? Làm phiền đến cả Đại công tử đích thân đi bàn chuyện thì cũng thôi đi. Đại công tử lại còn tiễn về suốt một chặng đường nữa? Phải biết rằng, bình thường kể cả là khách hàng tôn quý đến thế nào, Đại công tử cũng chỉ tiễn đến đại sảnh là dừng bước rồi, nhưng hôm nay...  

             "Đại công tử, Nhị công tử bị người ta đánh bị thương trước viện!"  

             Đúng lúc này, một đám người vội vàng hấp tấp đi tới trước mặt Ngô Nhiên Trạch thấp giọng nói. Mà vài người phía trước trông giống như hộ vệ của Thương Hội đang đỡ Nhị công tử dậy kiểm tra thương tích của hắn ta.  

             Không thèm nhìn hắn ta một cái, Ngô Nhiên Trạch chỉ thờ ơ nói: "Không cần vội, hắn ta tự mình chuốc lấy. Hơn nữa, dạo này để mắt tới hắn ta, đừng làm kinh động đến khách quý!"  

             Sau đó, hắn ta lại đến chỗ Trác Uyên, cười xòa nói: "Thưa ngài, xin mời, tôi đã sắp xếp một nhà trọ cho ngài, xin ngài hãy xem qua. Nếu ngài không hài lòng, ngài có thể đề cập với bất cứ ai trong nhà trọ, toàn bộ Tụ Kim Thành sẽ làm theo ý ngài. Bây giờ ta sẽ trình bày với phụ thân về công việc làm ăn này, có lẽ trong vài ngày tới sẽ không thể đón tiếp được ngài, mong ngài thông cảm!"  

             Trác Uyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì cùng với một người nói những lời khách sáo như máy như vậy thì không có gì để nói!  

             “Ngươi là ai, sao lại dám đánh úp bổn công tử, có gan thì chúng ta đánh một trận!” Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên.  

             Thân thể Trác Uyên cứng nhắc, hắn quay lại nhìn, nhưng thấy người kia không phải ai khác chính là Nhị công tử vừa mới bò dậy.  

             Nhưng mà, còn chưa đợi đến khi hắn lên tiếng, Ngô Nhiên Trạch đã lớn tiếng quát: "Lão Nhị, đừng nói nhảm, làm phiền tới khách quý, xem phụ thân trừng phạt ngươi như thế nào, ngươi đã quên ba năm trước rồi sao..."  

             “Chính là ta không thể quên được chuyện ba năm trước, nên ta càng ngày càng coi thường các vị khách quý này của các người đấy!” Hắn ta nghiến chặt răng, Nhị công tử đó chỉ vào Trác Uyên quát lớn: “Có gan thì chúng ta một chọi một, ta là Ngô Nhiên Đông. Lần này, ta sẽ không bao giờ bị đánh bại bởi ngươi một cách dễ dàng nữa!"  

eyJpdiI6IkZSNW00OGNVcmEwTGJrT25OZU1UaHc9PSIsInZhbHVlIjoiNkZvclh0QlBpaG1jTEpCTmU0R2x2YjFMSkg4azJtXC9XZ0VMM0ZcLzVNdTB5K3JJRXZFbUg4MkJWVTZKTXRSZnFac0VEZ3ZBSzZcL2pPckxOOFNGRFwvajZ5bVdwS0VGejRMUXhVKzB3RWJ6T05lUUlJbTZkdmdmd09pblIyVjJ6SmdZeDFYYUxaVE9XYzVCUUJhSFRSdUN4RjcyNlNYUjJFa1lvQWNOTUhrd1I0MWx2YTg4RlAzTHE4MkJyWmVnUmZYRERXMlJDRVg5dmtLYlwvelIxWm1FeXFraFU3NlU0cE1nWloraDlTR0NyZnc4PSIsIm1hYyI6ImFlMWYyM2RiMjYyMTA5MGE1MDViOTQ3OTRhZDI4ZTk1ODgzY2I5NmExN2Y0NzRmYTQ3ZDRiYzY5NzI5YjUyODUifQ==
eyJpdiI6InBFUjNHT0xtdjRtTTRKalF1WkFoN0E9PSIsInZhbHVlIjoiSExoSTZ1RFVzRjNHTXRXZTlRczZSWWV1cWpkc2o3S2hvRzkwWHZiQUN0MXRmWnJuKzdRbEY4bDNXSUNnejV3YmNaNTB6OWhremJNMjFzUHozVDB2b3Z4R1BkblN3Ynp2S2ZORURvQ3MyWkMxVmZVS2ZzUTVLSFg4QStjcWRIV3BhQm01VUFyR3pPSUJaeHI0QTdwSkxaWDB0NEp6QVdLZG5RR2VnT1NRc0dCMzA1ZTZPNVJIVXdtTGdVSXA4QlJhRTFSeWlLUmZtdGkxTjkzdzhHMjRTRXlDRmNiTlRvZHZIUFwvMGZMb2tNRmVicFJhRmRFMUppQnVMZHVWRDFEcFRIQktUTk9ZRkxsOThNVWpaVHN2MHZ6VVlRZVQxc3AxT1RNVW9hYlAxZEZBMXZZMEhWRDY4bTFMbmpkWHo3bnY4ZmJlRk5zNFJiMHhPMlo1MDJhaDdXaTJneit4ZzRnU3Q1RTRyWkpPVjZUd3N1UW5qbjFhcTFvUG96aitiY2xxWFhYYzM0RWhvZElxeXNmXC9INzBBUWNQRW5rcjBIdjFDdnFHMlwvUnd2XC90QmV0ZFZDdFlTK2tlTTk2WXVCNktmdlltbWpUNVB6XC9sNERsTHE1d2R4aUw1RE5tbGNFRjFFanVaU0VLMWRUWmg3TG9UZVdqcFg4OFlweXZpYVhyQ0k5UUd4cWl3b3JuVjd4akpVaUtYM1dHcVY4YnpmUkxxVzdYTnROelBocWVOVnc9IiwibWFjIjoiM2U3YWQ1YmQ4NjU3MzZmY2FmMzVmY2I0MTVmMmU2NGU1MjVkMDVmMmMyODhiZGJmYWM0MTk1MDM4OTI1YWY5YSJ9

             Mà Ngô Nhiên Trạch vừa xua tay và để hộ vệ kéo Nhị đệ của mình, người vẫn đang la hét, bí mật đến một trang viên cao lớn…

Ads
';
Advertisement