Trước mắt bất chợt sáng lên, Ngô Nhiên Trạch lập tức sững sờ: "Buôn bán lớn? Không biết tiên sinh làm ăn lớn đến thế nào, ngài có thể nói qua với ta một chút không?  

             "Ha ha ha..Vừa nãy đại công tử mới được khen là khôn khéo, vậy mà sao giờ lại hồ đồ rồi? Ta tới đâu để nói chuyện với ngươi, kể ra rồi thì làm sao trao đổi được đây?"  

             Trác Uyên cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, hắn lên tiếng trêu ghẹo.   

             Ngô Nhiên Trạch nghe vậy xong cũng không nhịn được mà cười khẽ, gật đầu: “Đúng là như vậy, tiên sinh nói rất đúng, là Nhiên Trạch quá nóng nảy!”  

             "Vậy, trước khi trao đổi, ta sẽ cho ngươi xem một ít đồ vậy!” Dứt lời, trên tay Trác Uyên chợt lóe lên, hắn lần nữa lấy ra một viên linh thạch cùng với một cái bình sứ nhỏ đưa qua.  

             Ngô Nhiên Trạch không khỏi sững sờ một chút, hắn ta thuận tay cầm lấy linh thạch và bình sứ nhỏ, mở ra ngửi rồi nghi ngờ nói: "Thánh Linh thạch và Linh dược cấp mười một? Tiên sinh, mua bán lớn mà ngài nói chính là đây sao? Tuy nói Linh đan cấp mười một và Thanh Linh thạch là hàng hiếm, nhưng ở thượng tần thì nó cũng không đến mức đó, vả lại mỗi lần thương nhân chúng ta giao lưu hàng hóa cũng có khá nhiều. Nếu đây chính là mua bán lớn như ngài nói, sợ là ... "  

             "Đại công tử, ngươi lại sai rồi. Vừa nãy chẳng phải ta mới nói, đây là một ít đồ vật ta muốn đưa cho ngươi xem trước khi đàm phán chính thức, chứ tuyệt đối không phải nhân vật chính trong lần mua bán này! ”  

             Trác Uyên khẽ nhếch khóe miệng, lại lần nữa trêu chọc.  

             Hai má Ngô Nhiên Trạch hiếm khi ửng đỏ. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta bị một người làm cho nghẹn họng, chọt vào chỗ hở trong nhiều năm như vậy. Khuôn mặt mang nụ cười đặc trưng của hắn ta trở nên nhạt một chút, nhưng qua rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Hắn ta cười nói: "Vậy tiên sinh, ngài đây là..."  

             "Làm sáng tỏ thân phận!"  

             Trác Uyên cười lắc đầu, hắn hơi nhướng mi, nhàn nhạt nói: "Mặc dù theo quy tắc là không thăm dò lai lịch của khách hàng, đó là vì lợi ích của họ. Nhưng để song phương càng có thêm niềm tin vào sự hợp tác, ta sẽ chủ động tiết lộ danh tính của mình. Là một luyện đan sư cấp mười một. Đan dược này do ta làm ra, cộng thêm Thánh Linh Thạch cũng do tu luyện đan dược để đổi lấy. Nên ta là nhân vật nằm trong tầng thượng lưu, có tư cách nói chuyện làm ăn với các ngươi! "  

             Ờ!  

             Ngô Nhiên Trạch và lão giả kia lập tức ngớ ra, nhìn nhau một lúc, rồi lắc đầu mỉm cười bất lực. Cuối cùng Ngô Nhiên Trạch lại cúi đầu nói: “Tiên sinh, nếu chỉ để lộ thân phận thì hẳn là không cần. Một khi ngài bước vào cửa chúng ta, ngài đều sẽ là khách quý, bất luận như thế nào, chúng ta cũng nhiệt tình đón tiếp.”  

             Khóe miệng Trác Uyên không khỏi co giật, hắn cười hì hì nói: "Sở dĩ các ngươi đều coi người bước vào như khách quý, chẳng qua cũng bởi vì ngoài cổng có khách nhân giám định. Những người có thể vượt qua bọn họ đi đến đây hẳn là khách quý. Đương nhiên không cần kiểm tra nữa... Nhưng là, ta không phải thông qua bọn họ vào, sau một hồi nói chuyện, thuận mua vừa bán rồi thì tự nhiên sẽ tăng thêm lòng tin cho hai bên!”  

             "Cái gì, ngài không có gặp qua bọn họ sao... ”: Ngô Nhiên Trạch sững sờ nhìn Trác Uyên chằm chằm, trên mặt hắn ta tràn đầy nghi hoặc.  

             Làm sao hắn có thể lẻn vào mà không vượt qua bọn họ? Bên ngoài chính là hai cao thủ Dung Hồn đó!  

             Dường như có thể nhìn ra được nghi vấn trong lòng hắn ta, Trác Uyên chẳng quan tâm, nhàn nhạt nói: "Ta quật ngã hai người bọn họ rồi vào..."  

             Con ngươi không khỏi co rút lại một chút, Ngô Nhiên Trạch lập tức cả kinh, dùng vẻ mặt không tưởng tượng nổi mà nhìn Trác Uyên. Bọn họ đều là dung hồn cảnh, ngài làm sao có thể...  

             "Còn nữa, Nhị công tử nhà ngươi vừa vặn đi qua, cũng bị ta thuận tay quật ngã rồi, bây giờ đang nằm bên ngoài đó! ” Tuy nhiên, hắn không đợi hắn ta kịp hoàng hồn sau cú sốc thì đã tiếp tục ném thêm một quả bom tấn khác.  

             Đúng vậy, lão đệ của ngươi cũng bị lão tử đánh, ngươi làm được gì lão tử hả!  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần cứng ngắc của Ngô Nhiên Trạch, không tiếp tục nói nữa, hắn yên tĩnh chờ phản ứng của hắn ta. Nhưng qua lúc lâu, hắn ta mới thở ra một hơi dài, sắc mặt bình tĩnh trở lại, cúi đầu nói với Trác Uyên: "Xin lỗi tiên sinh, chắc hai tên thị vệ vô lễ với ngài nên mới nhận quả đắng như vậy, sau chuyện này ta sẽ tra xét cẩn thận và cho tiên sinh một câu trả lời thích đáng. Còn về phần xá đệ tính tình liều lĩnh, xin ngài hãy thứ lỗi. Không biết giờ tiên sinh có thể nói về cuộc mua bán lớn đó hay không?"   

             Hiện tại mình mới biết hắn ta thiếu cái gì ...Nhân tính!  

             Nhìn sâu vào đôi mắt như giếng cổ, có vẻ như không hề dao động ấy của Ngô Nhiên Trạch, Trác Uyên nheo mắt phì cười lắc đầu.  

             Tuy rằng nói là vì sự phát triển của thương hội, mới định ra quy tắc nhịn một điều sự đổi lấy chín điềm lành như vậy, nhưng nếu quá mức thì nó sẽ quét sạch tất cả thiện ác của bản chất con người.  

             Vừa rồi hắn nói mình đánh ngã hai tên thị vệ, vị đại công tử này không những bỏ qua mà còn nhẹ nhàng đối đáp lại. Suy cho cùng từ xưa đến nay, những kẻ luôn chạy theo danh lợi đều có một điểm chung, chính là họ thà bênh vực kẻ trộm bên ngoài còn hơn là người hầu trong nhà!  

             Đối với lợi ích do một khách hàng lớn mang lại, gia nô chịu oan khuất có đáng gì chứ?  

             Tuy nhiên, ngay cả đệ đệ của chính mình cũng phải chịu đựng, đã thế ánh mắt còn vô cùng lạnh lùng, không hề có phản ứng gì.  

             Đương nhiên, trong lòng Trác Uyên lạnh lùng không có nghĩa là hắn tàn nhẫn, bởi vì đó cũng là một loại bản tính của con người, cho dù không thích đệ đệ mình đi nữa, nhưng khi nghe đến chuyện của đệ đệ mình, trong mắt cũng sẽ có dao động, quan tâm!  

             Mà những người giàu cảm xúc, thích quan tâm và chăm sóc đệ đệ mình, hẳn sẽ tức giận hoặc lo lắng khi nghe tin đệ đệ bị bắt nạt. Dù có muôn vàn lý do không thể bày tỏ ra, nhưng tình cảm trong lòng thì không thể giấu được.  

             Ngay cả khi bản thân ghét đệ đệ, xem hắn ta như cái gai trong mắt. Hận hắn ta vì đã tranh giành tài sản nhưng nghe được hắn gặp chuyện, mình cũng nên vui vẻ lên mới đúng. Vì đó mới là bản chất của con người, có tình cảm có dục vọng, có ác có thiện!  

             Nhưng bây giờ Trác Uyên lại không thấy được điều này ở trên người Ngô Nhiên Trạch. Trước mắt hắn ta chỉ tồn tại mỗi làm ăn, lợi ích vô tận và ngơ ngác không hiểu giá trị của nó là gì, chẳng qua cứ truy đuổi theo bản năng, như người máy vậy!  

             Đây...Chính là thương hội Hải Xuyên, khôn ngoan và kiên cường ư!       

             Ài, người như vậy, thương hội như vậy, ta không cần, qua khó kiểm soát...  

             Ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, Trác Uyên nhìn chằm chằm Ngô Nhiên Trạch, cười nhẹ: "Đại công tử thật biết nhìn xa trông rộng, ta còn sợ rằng chút nữa không biết nên nhìn mặt ngươi thế nào rồi đó. Dẫu sao lúc ra tay, ta vốn dĩ cũng không biết hắn là Nhị công tử!"  

             "Đâu, ta hiểu được tính khí của đệ đệ, nhất định là hắn gây chuyện trước, đắc tội với khách quý rồi, mong ngài thứ lỗi!" Nở một nụ cười nhẹ, Ngô Nhiên Trạch bình tĩnh mà tiếp tục hỏi: " Chúng ta có thể nói về chuyện làm ăn đó được không?”  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, trong tay lóe lên một tia sáng, một cái bình hồ lô đột nhiên xuất hiện. Hắn đưa nó ra: “Ngươi nhìn cái này trước đi!”  

             Ngô Nhiên Trạch cầm lấy bình hồ lô, mở nắp ra ngửi thử, sau đó hắn ta lập tức ngập tràn ngạc nhiên: “Bắc Hải Ngưng Giao sao?”  

             “Cái gì, Bắc Hải Ngưng Giao?”  

             Vào giờ phút này, lão giả bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, hét lên: “Đây là thứ chỉ có ở Bắc Châu, hơn nữa đồ chơi này sống ở nơi đây cũng khá hiếm, rất khó mà lấy được. Ngay cả những người cai quản Bắc Châu thì cũng không có nhiều. Ta nghe nói rằng thứ này chỉ có ở nơi được hải yêu Bắc Hải canh giữ, khá nguy hiểm. Ngay cả người đạt sức mạnh như Cửu Kiếm Vương đi chăng nữa, cũng rất dễ chết. Cho nên không dễ dàng lấy được. Tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn dùng cái này đổi với chúng ta? Ngài có bao nhiêu, chúng ta đều lấy hết, giá cả không thành vấn đề!”  

             Lão giả kia liên tiếp bắn ra một loạt y như súng, khiến cho Trác Uyên đang cẩn thận suy tính lập tức sững sờ ngẩn ngơ một chốc, thứ này sao lại đắt giá như vậy chứ?  

             Thảo nào nha đầu đó dám mở miệng đòi lão tử mười triệu Thánh Linh Thạch, xem ra là thật!  

             “Ài… Vật này, rất quý sao?”  

             “Đương nhiên, ta nghe nói dù bị thương thế nào, cho dù là bảo vật năm châu hay thần binh gây ra, thứ này đều có thể chữa khỏi chỉ trong chớp mắt. Ta nghe nói năm đó Bất Bại Kiếm Tôn đại náo, Bắc Châu không cản nổi, tuy được ba châu còn lại chung nhau giúp sức, nhưng vẫn chịu rất nhiều thương vong. Nhờ vật này mà những cường giả bị thương bởi Thiên Kiếm của lão ta có thể khỏi ngay trong tích tắc, sau đó mới mạnh mẽ đuổi được lão ta ra ngoài. Làm sao, ngài có thứ này mà không biết sao?” Lúc này lão giả kia chợt ngẩn ra, sau đó hét lên một tiếng.  

             Sau khi cân nhắc một chút, Trác Uyên nâng mắt liếc bọn họ một cái, nhẹ gật đầu: “Ta mới nhận được cái này, đúng là thật sự không biết, cho nên… Vậy các ngươi ra giá bao nhiêu?”  

             “Ba mươi triệu Thánh Linh Thạch!” Không đợi Ngô Nhiên Trạch mở miệng, lão giả kia lập tức kêu lên.  

             Mày Trác Uyên run run, thầm kinh hãi trong bụng. Một chút thế mà ba mươi triệu sao? Vậy nếu mình đổi lấy hai mươi triệu, số còn lại thì dùng lên người Tiểu Tam Tử, chẳng phải quá lời rồi sao?  

             Nhưng mà, thấy hắn không nói gì, Ngô Nhiên Trạch cho rằng hắn do dự, cho nên lập tức nghiêm mặt nói: "Năm mươi triệu cũng được!"  

             “Năm mươi triệu?”  

             Con người Trác Uyên co rút lại, sau đó lập tức nhảy dựng lên. Cứ theo bản tính đầu cơ trục lợi của Ngô Nhiên Trạch, lập tức hô năm mươi triệu mà không thèm chớp mắt thế, chứng tỏ, hẳn là vật này không chỉ dừng ở đó!  

             Ôi trời ơi, cái gì thế này, thật sự quý giá đến mức này sao? Chỉ trong phút chốc, Thánh Linh Thạch đã biến thành một tảng đá vỡ trước mặt hắn mất rồi!  

             Người ta cứu nhi tử mình, mình cho họ mươi triệu Thánh Linh Thạch, còn tưởng rằng đã trả hết nợ nần báo đáp ơn cứu mạng rồi. Không ngờ, cuối cùng bản thân còn chẳng biết xấu hổ mà đi cướp đoạt bảo vật của người ta. Đây chẳng phải là lấy oán trả ân ư?  

             Ài, lão tử chưa bao giờ thiếu ai, nhưng lần này lại thiếu quá nhiều, lần sau gặp sẽ trả vậy!  

             Da mặt Trác Uyên không khỏi co giật, hắn đoạt lấy bình hồ lô, từ chối cho ý kiến: "Ai nói với các người đây là vật giao dịch hả, ta chỉ định hỏi giá một chút thôi!"  

             Vừa nói Trác Uyên vừa đem bình hô lô thu vào trong nhẫn lần nữa.  

             Nhưng như vậy lại khiến cho hai người kia trợn tròn mắt, long sòng sọc, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn của hắn. Bên trong ngập tràn dục vọng, thầm mắng.  

             Đại ca, ngài nói đùa với ta đấy à, đã bảo muốn tới giao dịch lớn, bây giờ thả ra con cá to vậy, chúng ta thật lòng muốn làm, sao ngài lại rút về như thế chứ?  

eyJpdiI6IlYxaE9vRjBmVWV3RXhFaFwvVk9OdExBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikw0XC9oQ1pYNHRvUzJva2t0WFl0N0MzK05JSlorWXFjM085OXBEM2Z3ekxMWU5kTzNyQTEzRmdYckRNT0xIeG1waTdzZUxETDh1WElDMXkxbklkSGxYSk9iV1pNYnNcL0pCb0F1YWFld3k3b0V1blhLdmFoWDlMUWlCYnRJT0pPakVuY0tuV3VkRjN6N3RURTAzQlBLd1A3cE5CeUs3a1c3cHE1VlpURGVSVVR5enV0R2MzcXk3VmFoQ2FiOVpRWkY5ZFc1UHNXSmpFS2xkajBcL21HV3g1MUZra2RPR2VyYUQyWlZqbjNMaUxXMm9uUEFTTm16U05PejF1UEc2Z285R2E5bFwvUTV0clNBdE8rbU9tZHl1eFFRbzZCeTd2K0VYMnRVVSs3ZXJwVjVhS1VraEU4V1BkaFlrWU9UcEpsZVVHWW5sdFdRTlpEMGxINDNHR1hcL1N0NUdFdlh2bDB0ZUZLdWx6RGViUWdiUW0zWUZKbGJCcFwvYUk4YW1yeWdPb2tBdnJ6V2Vkc2FDUDVIQ1wvenp6TGp6QVwvdz09IiwibWFjIjoiNzgyZjdiYTBkZDY1ZTQ1ZGRkZjM2MDM4Yjc2YjYwNzZmZjc4Y2YzNzM0NzZkNTUxNDNkNDAzMTViZWI3ZmE0NiJ9
eyJpdiI6IkMrWEZSSWVPOXpXSlR6THVXSktsSmc9PSIsInZhbHVlIjoicHFvQ0FheDlMYm9tOWxpMGtKS3R3MVRFemtpYVJXMFcwQjJYUmRYc3M3M2lwenJ0bzRhUnBRckNaXC92NEJMalBFYkRkMk1yT1RIY2tpMm02NW9ETGdDTis3b0dScDFpUWhORzRHNGp5N3NzZXE1YmRCdkhBU3Z2S1dzMWFkSVlmZUw5V3AzeVhCTGx1cGVuUmw2M3RXMVk2czNFeWNDK1l0ZjM3bm03XC9ZeTFVRlNqXC9MOHJhbXhYUG5ielwveE9qQ1cyMnpQT2UyNVVPS1Nka0NzRmN3bm8zQnNzRUhiU0NiaU9FekFxSnFWTkZqdVE4YnRNY3JERHhGVVBaeVRSdkFJbCtiVzkyZ1ZYandrb2piMzB6eW8xbm1xTllINSttNGFCYnZXSUt6ZEhIbzBOMHd3RGVhUkR5MXlsOTZwaE5lc2p5WVwvV2oxWXdyRVFqS2tqSVpEM0I3RUtYZExcL0FxYU9TbnA2ejI4UHZzPSIsIm1hYyI6Ijg1MDE1YWZhODgzMzBjZDNjYTY1OTNkNjZkMWRhOTJmNmMwODcwNzRlYjRhZTE5N2QxYzg2N2E4ZWU2YjlhMDMifQ==

             Nhưng mà, sự thật là, mua bán lớn chân chính trong lòng Trác Uyên, đúng là còn ở đằng sau nữa, hắn là muốn một con cá lớn thâu tóm hết giao dịch của thương hội bọn họ.

Ads
';
Advertisement