Bỏ qua tiếng ồn ào nhỏ phía trước, Trác Uyên cũng chẳng để tâm đến hai tên bảo vệ đang đông cứng với một tên Nhị công tử ngất xỉu kia nữa, hắn đi thẳng vào đại sảnh của thương hàng.  

             Vừa bước chân vào, cung vàng điện ngọc ngay lập tức hiện ra, mắt thấy chỗ nào cũng đều là lưu ly ngọc thạch, nguy nga và tráng lệ. Ngay cả mấy trụ đá chống trời trong sảnh, chúng đều là ngọc trong đá ngọc đỉnh Nam Sơn, đắp thuồng luồng Hàn Đàm Bắc Hải, cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, người bình thường cũng khó mà có được, nó được làm từ những khoáng chất quý đến mức không còn quý hiếm hơn được nữa.  

             Trong nháy mắt, một bầu không khí giàu sang nồng đậm và hút mắt nghênh đón Trác Uyên!  

             Khi thấy một người lạ mặt đột nhiên tới thương hàng, tuy rằng hắn không có gì nổi bật, nhưng dù sao cũng được đưa tới, chứng tỏ hắn quả thực có tư cách bước vào thì một lão già hơi cao tuổi chậm rãi bước tới. Lão ta không hỏi thêm bất cứ điều gì, ngay lập tức cúi người chào hỏi, tràn đầy khiêm nhường nói: "Ha ha ha... Quý ngài này, không biết quý ngài lần này tới đây là có chuyện gì?"  

             "Nói chuyện làm ăn!"  

             Nhìn kỹ vào mắt lão ta, hắn thấy lão già này cũng là cao thủ Dung Hồn. Nhưng ở trước mặt lão ta, Trác Uyên, bề ngoài chỉ là một người tu luyện Thần Chiếu Cảnh, không hề có chút dáng vẻ nào. Đối với triết lý kinh doanh của thương hội Hải Xuyên, Trác Uyên không nén nổi khâm phục, hắn gật đầu nhẹ nhàng trả lời.  

             Lão già kia không nhịn nổi nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, chỉ hơi khom người, cúi đầu nói: "Vậy thì xin mời ngài lại đây. Trong ngành nghề này của ta, sự riêng tư của mỗi khách hàng sẽ được giữ bí mật tuyệt đối, cho dù là mua bán cái gì thì cũng xin mời ngài tới phòng thượng khách trước, sau đó sẽ có nhân viên lễ tân và chuyên gia tới thảo luận với ngài. Tất nhiên rồi, bây giờ lão phu chính là nhân viên lễ tân. Lát nữa, bất kể ngài muốn bàn chuyện làm ăn gì, có thể bàn thành công hay không thì cũng chỉ có lão phu và cấp trên trực tiếp của ta biết. Hơn nữa, thông tin cũng sẽ không sẽ không bao giờ để lọt ra ngoài, đây là uy tín của thương hàng chúng ta. Vậy nên ngài cứ yên tâm đi!"  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, trong lòng hắn thầm thán phục. Nội quy của thương hội Hải Xuyên này quả thực đủ nghiêm ngặt. Trong nội bộ áp dụng cách thức liên lạc đơn tuyến, ngăn chặn nghiêm ngặt việc rò rỉ bí mật thương mại, đồng thời cũng lấy uy tín của thương hàng làm bảo đảm. Quả thực là an toàn hơn rất nhiều. Chả trách trắng đen gì cũng có thể làm ăn thành công. Ngũ Châu đều tin tưởng. Lão ta làm như vậy chẳng khác nào hứa với mọi người trong Ngũ Châu rằng thương hàng sẽ không làm gián điệp cho bất kỳ ai trong công việc làm ăn, làm ăn là phải có lãi!  

             Mặc dù duy trì theo cách này, nó giữ gìn được vị trí trung lập, không làm mất lòng bên nào, và cũng sẽ không nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ bất kỳ bên nào, nhưng đó chính là sự khôn ngoan tuyệt vời. Ngược lại còn nhận được sự chiếu cố của tất cả các thế lực.  

             Dẫu sao thì ai mà chẳng có có chút chuyện không thể đưa ra ánh sáng, phải cần người làm cho chứ? Thương hội Hải Xuyên là một thương nhân trung gian như vậy mới có thể dễ dàng như cá gặp nước giữa Ngũ Châu. Tay nghề vô cùng thành thạo!  

             Theo lão ta đi đến một căn phòng đẹp, Trác Uyên ngồi ngay lên một chiếc ghế dài được chạm khắc tinh xảo và lộng lẫy, vắt chân lên, chờ lão ta nói chuyện.  

             Mà lão già kia thì không vội, mọi thứ cứ vận hành theo quy trình. Sầm một tiếng, cửa đóng lại. Sau đó, Ấn Quyết trong tay lão ta kết động. Nhưng ngay khi tai nghe thấy tiếng vo ve vang lên, thì đột nhiên cả căn phòng bị bao phủ bởi một tầng kết giới vô hình, âm thanh từ bên ngoài không thể lọt vào và âm thanh từ bên trong không thể lọt ra.  

             Lúc này, lão ta mới hờ hững cười một tiếng, lại quay sang Trác Uyên, hơi cúi người xuống, từ tốn nói: "Thưa ngài, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi!"  

             "Chà, thương hội Hải Xuyên quả đúng là danh bất hư truyền. Mọi thứ đều hướng đến khách hàng. Phục vụ tới tận răng!"  

             "Đâu có đâu có, thưa ngài, ngài khách sáo rồi, đây là điều chúng ta nên làm, ha ha ha!"  

             “Chỉ là không biết... sức mạnh mềm của quý thương hàng thực sự tốt thế thì sức mạnh cứng có thể làm người ta mát lòng mát dạ, có thể giải nỗi ưu tư của người khác không?" Ấy thế mà Trác Uyên lại đột ngột nhướng mày sau sự ngưỡng mộ hiếm hoi của hắn. Chủ đề trò chuyện thay đổi, lại nói khích tướng người ta.  

             Ria mép của lão ta khẽ nhúc nhích. Lão ta không tỏ rõ ý kiến, chỉ thản nhiên mỉm cười: "Quý ngài này, thực lực của thương hàng chúng ta rõ ràng như ban ngày với cả Ngũ Châu này. Bất kể ngài muốn buôn bán gì, nên làm, không nên làm, đã tìm đến thương hàng chúng ta, chúng ta đều có thể bàn thành công với ngài. Nếu thương hàng ta không làm được với ngài, thì e rằng trên đời này không còn ai có thể nhận vụ làm ăn này của ngài nữa, ha ha ha... "  

             Mặc dù lời của lão ta rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu của lão ta lại tràn đầy niềm tự hào và tự tin khó tả, điều này cũng thể hiện sức mạnh thương hội Hải Xuyên này!  

             "Ha ha ha..... Ta chỉ hy vọng như thế!"  

             Khóe miệng Trác Uyên khẽ vểnh lên. Hắn cũng không nói năng rườm rà nữa, nhưng sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Ta muốn mượn dùng Truyền Tống Trận Ngũ Châu của quý thương hàng, cũng chính là cái được gọi là Thương Đạo. Không biết vụ làm ăn này ngươi có muốn làm hay không?"  

             Cái gì?  

             Vẻ mặt lão ta đột nhiên thay đổi, lão ta không khỏi kinh ngạc, không còn điềm tĩnh thư thả như trước, lão ta ngạc nhiên nói: "Ngài muốn mượn Thương Đạo của chúng ta dùng sao? Chuyện này..."  

             "Sao nào... Không mượn được sao?"  

             "Không không không, thế thì không phải, chỉ là..."  

             Lão ta vội vàng xua tay, vẻ mặt do dự, có phần khó xử: "Chỉ là, việc vận hành của Thương Đạo này không chỉ cần chủ trì là chúng ta, mà còn cần phải có phê duyệt của thành chủ... Đến chúng ta cũng không thể tùy ý mà vận hành. Việc làm ăn này, trước mắt ta không làm chủ được, phải đợi cấp trên của ta đến bàn bạc mới được. Xin ngài đợi một lát. Lão phu đi một chút sẽ trở lại..."  

             Nói xong rồi, lão ta kết ấn trong tay, lập tức dỡ bỏ kết giới xung quanh, sau đó khom người lui ra ngoài.  

             Trong đầu Trác Uyên khẽ tính toán, hắn biết tấm thẻ Thương Đạo có nhiều hạn chế, không dễ dàng xử lý, cho nên hắn đã vạch sẵn kế hoạch cùng bọn họ, nên cứ yên lặng chờ đợi thôi.  

             Không bao lâu sau, cùng với những bước chân bước đến ma sát vang lên, tai nghe thấy cánh cửa cót két mở ra, lão già lúc trước đã trở lại, nhưng lần này, bên cạnh lão ta còn có một người, trông thì có vẻ khoảng hai mươi tuổi, nhưng về mặt tu vi mà nói, theo nhận định của Trác Uyên, thực lực Dung Hồn Cảnh của hắn ta ít nhất cũng phải gần trăm tuổi.  

             Ông lão kia lại kết ấn trong tay, bày ra kết giới, sau đó vội vàng tới trước Trác Uyên, vừa chỉ người trẻ tuổi kia, vừa khom người nói: "Thưa ngài, vị này là Đại công tử của thương hàng chúng ta, Ngô Nhiên Trạch, cũng là cấp trên phụ trách ta. Vụ làm ăn này của ngài, vẫn nên thảo luận Đại công tử của chúng ta đi!"  

             "Xin chào ngài, ta nghe nói ngài muốn sử dụng Thương Đạo của chúng ta sao?"  

             Ngô Nhiên Trạch khẽ khom người, mặc dù là người thừa kế của Thương Hàng, nhưng hắn ta khác với tên Nhị công tử kia. Hắn ta vô cùng lịch sự. Khuôn mặt luôn nở nụ cười ấm áp, giống y như yêu cầu đối với tất cả mọi người phải làm ở thương hội Hải Xuyên, cho dù hắn ta vẫn chưa biết Trác Uyên có vụ làm ăn lớn đến thế nào, nhưng hắn ta vẫn khiêm nhường đối với một người Thần Chiếu Cảnh như vậy, không hề có nửa phần than phiền hay khinh thường.  

             Nhìn hắn ta thật kỹ, Trác Uyên hơi nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, đây là Đại công tử sao? Nghe đồn hắn ta là người khôn ngoan tài cán, là cánh tay phải của gia chủ thương hội. Bây giờ hắn nhìn mới thấy, nếu chiếu theo yêu cầu của Thương Hội thì đúng là như vậy.  

             Chỉ có điều... Đối với những điều này, Trác Uyên có hơi không thích, bởi vì hắn luôn cảm thấy ở trên người này thiếu một cái gì đó...  

             Cũng không có gặng hỏi quá kỹ, Trác Uyên chỉ là trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lần này ta tới đây là để thảo luận chuyện này với quý thương hội của ngươi."  

             "Ồ, như vậy sao, ha ha ha..."  

             Ngô Nhiên Trạch không kìm nổi khẽ cười một tiếng, hắn ta cũng không nói thêm gì dài dòng mà đi thẳng vào chủ đề: "Thưa ngài, có thể ngài không biết, mặc dù Thương Đạo là do thương hội Hải Xuyên của chúng ta lập nên, nhưng nó nằm trong tầm kiểm soát của Tụ Kim thành chủ. Nó cần được sự chấp thuận nhất trí của cả hai bên thì mới có thể vận hành. Mà phạm vi sử dụng buôn bán, cũng cần phải gửi để phê duyệt trước một năm. Dùng bao nhiêu lần, truyền tống cái gì đều có giới hạn về số lần. Rất xin lỗi ngài, báo cáo xin phê chuẩn hiện đã kết thúc rồi. Nếu chúng ta có tự mình tiến hành truyền tống thì sẽ dẫn đến đế quốc hiềm nghi không hài lòng. Đây là điều mà thương hàng chúng ta không thể làm trái ý, ngàn lần không đắc tội nổi!"  

             Nhìn kỹ vào nụ cười đặc trưng của hắn ta, Trác Uyên không nhịn được bật cười chế nhạo: "Quý thương hội của ngươi làm ăn lớn như vậy, chả lẽ mỗi lần nhận mối làm ăn thì đều cần phải xin phê duyệt hả?"  

             "Đúng vậy, đây cũng là trở ngại đối với thương hàng của ta, nhưng ta cũng không có cách nào. Thương hàng của ta có to lớn cỡ nào cũng không thể sánh với sức mạnh của đế quốc. Mong ngài rộng lượng thứ lỗi!"  

             "Vậy thì... Có phải ta có được sự cho phép của thành chủ thì sẽ được mượn dùng Thông Đạo phải không?"  

             "Quả đúng như vậy, chỉ cần thành chủ chấp thuận, vụ làm ăn của ngài đủ lớn, đáng giá để chúng ta bắt đầu sử dụng Truyền Tống mà nói, thì cho dù ngài có truyền tống cái gì, hàng hóa hay người vi phạm lệnh cấm, thương hàng chúng ta đảm bảo cho ngài truyền đi. Hơn nữa thông tin còn được bảo mật tuyệt đối. Đây là chữ tín của thương hàng chúng ta!"  

             "Hay cho cái gọi là chữ tín thương hàng, ha ha ha..."  

             Khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch , ánh mắt hắn lóe lên, hắn giễu cợt cười chế nhạo, nhìn sang mặt của Ngô Nhiên Trạch, trong lòng nghiến răng căm hận!  

             Trước khi hắn đến Tụ Kim thành, hắn đã phát hiện thành chủ Bách Lí Cảnh Ngọc chỉ là một tên cặn bã, quần là áo lượt, không quan tâm đến việc chính sự, cùng lắm là tống tiền với thương hàng của Ngô Nhiên Trạch hàng năm để kiếm thêm chút tiền mà thôi. Thương hàng của họ lớn như vậy, lẽ nào lại có thể bị một tên quần là áo lượt cản trở hay sao?  

             Chỉ e rằng sau bao năm giao thiệp với cái tên quần là áo lượt này, đã sớm cho hắn ta ăn no rồi. Cái gọi là cấu kết thương hàng và quan lại chính là như thế này!  

             Sử dụng thành chủ Bách Lí Cảnh Ngọc làm cái cớ, chẳng qua là để tăng giá trị của thương hàng mà thôi. Hắn ta nhân cơ hội nâng giá để tống tiền. Nếu bản thân Trác Uyên thực sự có cách xin phép thành chủ Bách Lí Cảnh Ngọc, đoán rằng thương hàng này sẽ bí mật khuyến khích cái tên kia nhân cơ hội để làm khó mọi thứ, sau đó cả hai chia đều lợi ích.  

             Cái dạng mánh khóe như vậy, Trác Uyên không thể không hiểu tường tận. thương hội Hải Xuyên sẽ không dò la chi tiết về khách hàng, nhưng mọi hoạt động làm ăn sẽ bị siết chặt hết mức có thể để tối đa hóa lợi nhuận. Đây chính là cái gọi là không buôn bán không gian dối. Chỉ có đúng không có sai.  

             Làm ăn càng lớn thì càng gian xảo dối trá, cho dù hắn ta có vẻ ngoài đường đường chính chính thì cũng thế thôi...  

             "Đại công tử quả là danh bất hư truyền, thông minh năng nổ!"  

             Trên miệng Trác Uyên lại thốt ra những lời ngược với lòng mình, trong mắt lóe lên tia sáng, hắn đang âm thầm tính toán. Tên Ngô Nhiên Trạch vẫn nở nụ cười như mặt nạ kia, không biết hắn ta có nghe ra không, nhưng hắn ta vẫn luôn mồm vâng dạ: "Cảm ơn đã khen ngợi!"  

             “Vậy thì... Chúng ta bàn chuyện đi. Nếu như vụ làm ăn của ta đủ lớn, không biết bên chỗ thành chủ, không biết quý thương hàng có thể ra mặt không?  

             “Ha ha ha... Nếu quả đúng như ngài nói, thì chuyện này lại tính là đơn hàng thứ hai rồi!” Khóe miệng Ngô Nhiên Trạch khẽ nhếch lên, một nụ cười thoáng qua trên mặt hắn ta.  

             Trác Uyên không nhịn được phá lên cười, hắn thản nhiên gật đầu: "Đương nhiên, Đại công tử thật sự biết nói chuyện làm ăn, ha ha ha..."  

eyJpdiI6IjAycEgxSURRWWhvSFdqTGttbzhLbWc9PSIsInZhbHVlIjoiQXZONm5EUHZjM1V1VGZrWnNsMlhDN2RIXC9Xc3hIT1AxXC95aHFpdGpQRkM0STd1b2pQRmxIR0dsRmo2Q3RmTXFna3F2d1wvTkhSOHNjclJLOUcyZWhhUDBpNmJKdHliNTBhY3FtbmtKekY5eW5nT2lOY1Y2elVWS3djZzFhMVdXaVlpcGdqVEZHb3duNkZxaDIwQnA4QU8xYXp2XC9MSWdIaVwvOXBtMDhKMG9mRmhPVHVEOVwvcmhcL2xMM0d2VGxESXI3OGkwaThJSEkxNFlTVHlzYjhQR3RveW1sb0R4SlZEOGVoeXp6bFprY3lYd0V6UkdIS2hkaFc0a1RWVFpuSlRneEQ4b3dGOGpydlRpZ1VNOUlRdDI0QU1GMjkySTJoWER0Q3E5YmVmMHMzOVZ5TEN4aFR4RllQMXFJNW9Ec1dmYWg0bzlmdWp6VUsrSjZQRDJ0ajN5QnpBV1YzN1pVTlNBY1IxejBoZXQ2OWNhYk9RTXA4U1NReGltWVwvQzZhaGZXMDM5VTY2SnBiMFdvaTRJNFBtVm5GSEFpbWFcL1dJSmxyOVwvemRwRFRPS01sejUwYm83KzFmMW52YUNmYSt6eXRsblpGWU5vd0lmelVxeW5FUmI4alJaV1wveWFwWWlNakRocjdST1krMFlqRzBCK1lLc0QxbUhFUGQ4Sk1YVmtQaWVKMGtqejRuZkFTM1N5QTJweGYydkNiRGk2XC90QUZCR2tQVGhzeHNYXC9IdGR3ditjeDBSdzhkNVFVU2RkcEk5ME5MSnpVbFZGSVlZUlRxV0FMbGttUjcrMmc9PSIsIm1hYyI6ImVmZTNiODk2MWQwMzgzNTg1NDJhNjMzNDI3ODMzMDBhNGFmZTQ2NTYyYTI4NjNiYTI4MTA3MDk4YzQ5N2Y3OWIifQ==
eyJpdiI6IkVTR1Y0WURMdU42R0UySmdmMjB4Q3c9PSIsInZhbHVlIjoiZnFKNGgyT3N3QTBHOUhpZnFZdDlOXC9jVWFtRzVRajJIb2l6WmFJWkpMNm8zYVREbWNWWGk3ZXA2aEd1Ym9uTXR2Y3dobVNcL0ZBUGFxeFl0ZE8rMGVcLzdjUlFmc3ZjbmVpTnN4Y2ZMMU1HR3VuWWQ0S0VDSHNaQlZRRnZCRWZXb1E2NU9IZU1pQmZsWVwvUjVNaldoV25zUEViaVJhNWVrQ1krVW8zczdRbWhTblRhMERyNG5BSVBYYzdNUTlIdEIxQklNb1YzOXk1dkQ1OVJPZFU3ektWMDM5RE16MnlnZ2poWXlyMDhLUitudkFNK0o4VVBZRzNza3J5V053eXJMTUEwRjl2dXZOSkVTbHFUOXMrZHp4UWZ2R3UxalFjZnNEaVpaalRMOWc4aHk2c2toY0xMeFp3MmVuOVd5RmtBckkxZUxpQlNrNmp6N29ZcFo3OUpTUzlGK01DSkkrUzY2U055WEpTZ3FTTnhZeHV2Z0tSYVM3WEk4U0pPeDhTelhaV2oxejA1TUt0OG9aN1dvbkZzc0psaEo3V0swTDJ3ZFh2SXlJdmtcLzVrUEp0a0tqUW14anBFVDhsU0huUGYxUzhwWWhNSEt2M2FBcWZTWXNlYkE0aEE5eHhHdXFkbEVrdXdpT1wvUittaU9UekVGQ3NcL3BSUkVmc3V5ZjZwXC9zMHdCanRwcXRoYUh6N0l6RUh0N21CRUJMR2k1dG1LNEhibVFDWTZZOGlTYnA2R1wvQm5aZUxncEpVMFlGXC9Jck84Ym5WNGgwaWIwcnhiOWwyWnBGNklxRzc2NGRIT1h2Y2tDRUtpRVhCVVVyNGx0K3I2aFN5OWY0c251TjdhcTAwcDNyb3MiLCJtYWMiOiJlYmEyMmU4NjAyZjgzMDFlOGM5NmEzZGFjYTFhZmJlNTlkYmZmZDNhYmY4M2EyYzM1NGI3MDYyOTFkYTVkODY0In0=

             "Làm ăn lớn, cho dù thương hàng của ngươi đã kinh doanh hàng nghìn năm, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Ha ha ha ..." Trác Uyên nhếch mép, ngay lập tức để lộ ra cái dáng vẻ tươi cười kỳ lạ và tà mị…

Ads
';
Advertisement