Bên trong xe ngựa ấm áp, Trụy Nhi tùy tiện ném thân thể lạnh lẽo của hai cha con Trác Uyên tới sảnh ngoài bên trong xe ngựa, trước một tấm màn che loan trướng. Trụy Nhi nhìn về phía loan trướng kia cười nói: “Tiểu thư, hai người đều đã đưa đến, chỉ là máu của đứa nhỏ này lại nhiễm bẩn xa giá của tiểu thư, hơi đáng tiếc!”  

             “Thứ quý giá nhất trên đời chính là sinh mệnh, một chút vệt máu dính trên xe, rửa sạch là được rồi, có gì để tiếc chứ?” Nàng ta bất giác mỉm cười, vút một tiếng, một sợi tơ đỏ thẫm đột nhiên từ trong màn che bắn ra, lúc này đã quấn lên trên cổ tay Trác Uyên, nguyên lực ồ ạt không thể ngăn cản thẩm thấu vào thân thể của hắn.  

             Truy Nhi bất đắc dĩ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người đương nhiên không để bụng rồi, dù sao tẩy sạch cỗ xe cũng không phải chuyện của người mà đúng không?”  

             “Trụy Nhi, ngươi đang lải nhải gì đó?”  

             “ ́y, không có gì, ta nói là tiểu thư đại nhân đại nghĩa, Trụy Nhi nhất định phải vì tiểu thư cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Vẻ mặt Trụy Nhi bất giác vội vã nghiêm túc lại, lúc này mới thề thốt nói.  

             Một tiếng cười khẽ bất chợt vang lên, người nọ vút một tiếng thu hồi sợi tơ về trong màn che, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu, đừng cằn nhằn nữa, làm chút chính sự đi. Người này không có gì đáng ngại, chỉ là dưới tình huống bị trọng thương, vất vả lâu ngày thành tật, tổn hao nguyên lực quá độ, suy yếu do kiệt sức. Cho hắn ăn một ít Bặc Nguyên Đan, nghỉ ngơi mấy ngày chắc chắn có thể tỉnh lại!”  

             “Dạ, tiểu thư!”  

             Trụy Nhi bất giác cười hì hì, lập tức đỡ Trác Uyên dậy, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một viên đan hoàn màu xanh, đút cho hắn uống. Nhưng nàng ta rất nhanh lại nghi ngờ hỏi: “Ồ, người này cũng là Thần Chiếu Cảnh thì phải, vậy mà còn có thể kiệt sức được ư? Cũng không phải người mới bắt đầu tu luyện, ngay cả năng lượng trong cơ thể mình bao nhiêu cũng không thể khống chế được à?”  

             “Có đôi khi không phải khống chế không được, mà là không thể không dốc toàn lực ra ứng phó. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ! Sở dĩ người này bị té trong tuyết đọng, e là có liên quan tới đứa nhỏ này!”  

             Vút!  

             Lại là một tiếng vang nhỏ, bên trong màn che lần nữa bắn ra một sợi tơ đỏ thẫm, nhưng lúc này là quấn lên trên cổ tay Tiểu Tam Tử đang mặt mày tái nhợt, nguyên lực cuồn cuộn tỉ mỉ dò xét.  

             Chẳng qua còn chưa dò xét xong, thăm dò đi xuống, người bên trong màn xe không khỏi tức khắc giật mình: “Đứa nhỏ này… Thật kỳ lạ! Trong cơ thể có hai luồng năng lượng giao nhau tàn phá, chính là chỗ miệng vết thương lắng đọng ở trên cánh tay phải của nó, làm cho mạch máu khó mà ngưng kết, bây giờ đã chảy hơn phân nửa máu, cực kỳ nguy hiểm. Nếu như không thể mau chóng cầm máu, sợ là nó sẽ mất mạng. Trụy Nhi, lấy Ngưng Huyết Đan ra!”  

             “Dạ, tiểu thư!”  

             Trụy Nhi gật mạnh đầu, nghe tiểu thư nhà mình nói nghiêm trọng như vậy, đột nhiên cũng thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, trở nên nghiêm túc, sau đó lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ đậm, đút xuống cho Cổ Tam Thông.  

             Đan hoàn vừa vào bên trong cơ thể, lập tức hóa thành dòng chảy trong vắt màu đỏ, chảy khắp toàn thân hắn, cuối cùng đi tới gần miệng vết thương kia. Thế nhưng chưa đợi dược lực phát huy tác dụng tốt, xèo một tiếng, dược khí kia lập tức bị năng lượng lắng đọng ở miệng vết thương nháy mắt đánh tan, biến mất tăm.  

             Máu tươi ồ ạt vẫn như cũ không ngừng tuôn ra, thậm chí bởi vì đan dược này kích thích, máu chảy còn nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Mà sợi tơ đỏ trên cổ tay Tiểu Tam Tử cũng đột nhiên khẽ run, xẹt qua một đợt sóng gợn rõ ràng, trở về bên trong màn che.   

             Vị tiểu thư kia lập tức giật mình, lúc này lần nữa quát to: “Đan dược cầm máu cấp năm không có tác dụng, lấy Hóa Ứ Đan cấp bảy tới, nếu như không thể hóa giải hai luồng năng lượng giao nhau ở miệng vết thương của đứa nhỏ này thì không có hy vọng cầm máu!”  

             “Dạ, tiểu thư!”  

             Mặt mày Trụy Nhi có chút nóng nảy, chưa bao giờ thấy tiểu thư nhà các nàng hốt hoảng như thế, nàng ta không khỏi vội vàng lần nữa lấy ra một viên đan hoàn, đút xuống cho Tiểu Tam Tử.  

             Thế nhưng, chuyện giống như vậy lại lần nữa diễn ra, dược lực của Hóa Ứ Đan này, vốn định hóa giải năng lượng lắng đọng trước miệng vết thương, thế nhưng năng lượng kia quá mạnh mẽ, lại còn cực kỳ quỷ dị. Dược lực chỉ vừa chạm vào một cái, lập tức xèo một tiếng đánh tan toàn bộ dược khí, đào thải ra ngoài cơ thể.  

             Hơn nữa như vậy còn chưa tính, bởi vì kích thích của dược lực, không cách nào ngăn được năng lượng này, còn làm cho năng lượng này tăng thêm, miệng vết thương của Cổ Tam Thông càng lúc càng chảy máu nhanh hơn.  

             Mấy ngày nay Trác Uyên đã dùng đan dược đặc thù tự mình luyện chế, liên tục làm chậm tốc độ chảy máu cho Tiểu Tam Tử, cố gắng đè ép luồng năng lượng được tạo ra kia, có thể nói là hoàn toàn toi công.  

             Đây đúng là cái gọi là… giúp quá hóa phiền!  

             Bây giờ Trác Uyên còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu như hắn tỉnh táo lại, nhìn thấy tình huống này, chắc chắn sẽ bốp một tiếng giáng một bạt tay lên trên mặt hai chủ tớ này.  

             Đã không biết thì đừng có chữa loạn, các ngươi làm như vậy sẽ hại chết đứa nhỏ đó!  

             Thế nhưng các nàng làm sao biết được thương thế của tiểu hài tử này lại quỷ dị đến tình trạng như vậy. Giờ khắc này, mắt thấy tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, không chỉ có nha hoàn kia, ngay cả tiểu thư ở bên trong màn che cũng không nhịn được bối rối thật sự.  

             Kết quả là, theo từng tiếng quát nhẹ vang lên, tiểu thư nọ vội vã chỉ huy, nha hoàn kia thì càng không ngừng lấy đan dược ra, đút xuống cho Tiểu Tam Tử.  

             Có điều dáng vẻ vẫn y như cũ, thậm chí còn càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng, miệng vết thương của Tiểu Tam Tử không ngừng đổ máu, nhuộm đỏ tấm thảm lông bên trong xe ngựa, một mảnh đỏ tươi.  

             Trụy Nhi thấy tình cảnh này, không khỏi thật sự sốt ruột, mặt mày đầy căng thẳng nói: “Tiểu thư, nên làm gì đây, đứa nhỏ này bị chúng ta càng chữa càng nặng rồi!”  

             “Đúng vậy, thương thế của đứa nhỏ này, đến cùng là xảy ra chuyện gì, trăm thuốc khó chữa!”  

             Mặt mày tiểu thư bên trong màn che cũng ngưng trọng, nhưng rất nhanh chợt nhớ ra gì đó, nghi ngờ lên tiếng: “Chẳng lẽ… thương thế của đứa nhỏ này là do kiếm kình của Thần Kiếm tạo ra? Nếu nói vậy thì cũng không đúng, mặc dù vết thương do Thần Kiếm tạo ra khôi phục hơi chậm nhưng cũng không đến mức ra nông nỗi không thuốc nào cứu được như vậy, đến cùng là vì sao?”  

             “Tiểu thư, người cũng đừng hỏi vì sao, ta sợ một hồi người lớn kia tỉnh lại, nhìn thấy tiểu tử này đã chết, hỏi chúng ta tại sao thì phải làm sao bây giờ? Mặc dù nói… hắn chỉ là Thần Chiếu Cảnh, chúng ta không cần phải sợ hắn…”  

             Khóe miệng Trụy Nhi không khỏi xụ xuống, nét mặt đắng chát: “Còn danh dự của tiểu thư nữa, nếu như danh tiếng một đời bị hủy… Ôi, sớm biết như vậy vừa rồi sẽ không cứu bọn họ lên đây!”  

             Người trong màn che im lặng, không nói thêm câu nào, thật lâu sau mới yếu ớt nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Nếu như Mộ Dung Tuyết ta không thấy thì thôi, đã gặp phải, có lý nào lại thấy chết mà không cứu chứ? Trụy Nhi, lấy Bắc Hải Ngưng Giao ra, đắp lên cho đứa nhỏ này!”  

             “Cái gì?”  

             Lúc này Trụy Nhi không khỏi giật mình, quá sợ hãi: “Bắc Hải Ngưng Giao ư? Không được không được, thứ này thực sự rất quý giá, là kỳ dược chữa trị ngoại thương. Lần này chúng ta đi Bắc Châu, nói hết lời với người ta mới cầm về được một chút, còn trả giá đắt như vậy. Đây là định chuẩn bị đưa cho gia chủ dùng, phòng khi cần dùng đến, sao có thể tùy tiện đưa cho một ngoại nhân được? Như vậy quá đáng tiếc!”  

             Người trong màn che không lên tiếng, dường như cũng đang cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Dưới tay y tiên Mộ Dung Tuyết ta, đã bao giờ có người ra ngoài mà chết chưa? Lần này còn là một đứa nhỏ nữa chứ? Mặc dù Bắc Hải Ngưng Giao quý giá, nhưng ngày sau còn có thể lấy lại, còn mạng của đứa nhỏ này nếu như không cứu, thực sự không còn cơ hội nào nữa. Huống hồ dựa vào thực lực của đại ca, muốn dùng đến Bắc Hải Ngưng Giao này, cũng không biết đến năm nào tháng nào!”  

             “Tuy là nói như thế, nhưng nếu dùng bảo vật này xong mà đứa nhỏ này vẫn khó bề cứu lại, vậy không phải là lãng phí vô ích ư?”  

             “Linh dược dùng vào việc cứu mạng người, nào có đạo lý lãng phí chứ?”  

             Mộ Dung Tuyết vô thức cười giễu một tiếng, ngược lại góc nhìn rất thoáng, không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn, nhỏ giọng lên tiếng: “Trụy Nhi, còn không mau dùng thuốc? Đến cùng ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư, ngay cả ta cũng không nghe à?”  

             Trụy Nhi không kiềm được bĩu môi, vẻ mặt do dự, cảm thấy cực kỳ không muốn, nhưng nghe đến giọng nói lẫn nét mặt nghiêm túc của tiểu thư, không còn cách nào, chỉ có thể hết sức không tình nguyện móc một cái hồ lô từ trong Giới Chỉ ra, mở nhẹ nắp hồ lô, nghiêng một chút, từ bên trong chậm rãi rót xuống một dòng tương dịch màu trắng, toàn thân trong suốt, tản ra từng đợt mùi hương thơm ngát, chảy xuống đáp lên trên cánh tay bị thương của Cổ Tam Thông.  

             Chỉ một thoáng, chuyện thần kỳ đã xảy ra, phàm là chỗ mà tương dịch kia rơi xuống, máu dâng lên tuôn ra ngoài lập tức ngừng lại tiến độ, cuối cùng đợi cho tương dịch che kín vết thương, sau khi dần dần ngưng cạn, nhanh chóng đông đặc kết vảy, khó bề mảy may tràn ra tiếp.  

             Mà năng lượng quỷ dị ở xung quanh miệng vết thương kia vẫn như cũ va đập quấn vào nhau, muốn phá vỡ thứ đang ngăn máu chảy ra này, đột nhiên dừng một chút, một luồng ánh sáng bạc rơi ra, nhanh chóng áp chế chúng nó xuống, rốt cuộc không còn nổi lên chút lực lượng nào nữa. Chỉ còn ánh sáng màu bạc của tương dịch cuồn cuộn bồng bềnh, sau đó từ từ dung nhập vào bên trong cơ thể của Tiểu Tam Tử, biến mất không thấy. Mà thương thế trên cánh tay Tiểu Tam Tử cũng nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, giống như chưa từng bị thương, da thịt non mềm, vô cùng mịn màng!  

             Trụy Nhi thấy tình cảnh này, lập tức vui vẻ kêu lên: “Tiểu thư, thành công rồi, đã cứu về mạng của đứa nhỏ này!”  

             “Đúng vậy, Bắc Hải Ngưng Giao này quả thật là thiên địa kỳ vật, thánh phẩm chữa thương, danh bất hư truyền!” Vị tiểu thư kia thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy yên lòng, cất tiếng than nhẹ.  

             Chẳng qua, sau khi Trụy Nhi vui vẻ xong lại cảm thấy đau lòng, vuốt ve hồ lô bảo bối đã thiếu đi hơn phân nửa tương dịch kia, không khỏi xót xa một hồi: “Đáng tiếc… chỉ một chút như vậy, một ngàn vạn thạch Thánh Linh Thạch đã không còn. Chúng ta trở về, gia chủ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình!”  

             “Ha ha… Đại ca của ta là người nho nhã, nếu như biết chúng ta là vì cứu mạng người mà dùng thì sẽ không tức giận!”  

             “Ai, chỉ hy vọng như thế, một ngàn vạn, hu hu hu…” Trên mặt Trụy Nhi đầy vẻ đáng tiếc, khóe miệng không kiềm được co quắp, sau đó thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trác Uyên vẫn còn hôn mê bất tỉnh bên cạnh, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài kia, nói: “Này, tên lớn kia, ngươi thiếu chúng ta một ngàn vạn linh thạch, nhớ kỹ đấy!”  

             Hì!  

             Người bên trong màn che nghe được lời này, không khỏi bật cười: “Trụy Nhi, hắn chỉ là một tu giả Thần Chiếu Cảnh mà thôi, sao có thể lấy ra một ngàn vạn thạch Linh Thạch được chứ? Làm ơn không cầu báo đáp, đợi hắn tỉnh lại, đưa hai cha con hắn rời đi là được rồi!”  

             “Hừ! Vậy thì đúng là lời cho bọn họ quá rồi!”  

             Trụy Nghi không nén được bất đắc dĩ bĩu môi, mặt mày đầy vẻ ai oán: “Cũng không biết kiếp này bọn họ cầu phúc gì, có thể ở trong thời khắc sinh mệnh nguy cấp gặp được tiểu thư, cứu bọn họ ra khỏi khó khăn nguy hiểm, còn không tính thù lao. Hay là đợi bọn họ tỉnh lại, xem trên người bọn họ có bao nhiêu linh thạch rồi cướp hết toàn bộ đi, thịt muỗi cũng là thịt, không thể để cho bọn họ nghĩ rằng chuyện bánh từ trên trời rớt xuống này mỗi ngày đều có thể gặp được!”  

eyJpdiI6IlBiOEFLQlloMzhKelRoME04TGRkZkE9PSIsInZhbHVlIjoiSUU5MWZVKzQ3ODZqY0pMc0FhRkZMQ2JpUWo4YXcyblhpUEtrKzRGQnJZbWZmZDkydXVFditVWm9kSzJiQnVTWkt0Qk9tRnJvZnRnK29xdnoyUDFzKzQyRVBIYXBUeG9OZWRlXC90QVU2NWl3ZTBZMUlBWDIyc2RXdTNmaGU3NlBOckFEK3MwNEJwT0hnbHhEeDhJWmFpNEhmdmt6TE1aMlwvZGVNNXpBYjJzU0FCeWZMa0J6MHFIV0xvRDJXUDdJQ0EycldIXC9nVWlqSXY0SzZJSE5LQzhrNGNwWTBsNXQyZDJwY1ZnaGRFK1JIUGpNekMxZU1WWG1iOFwvaCtxR01PZWFha1o3ZFpcLzZYdzZ4UHh3MnloandEUUJzRXVSSFlGRnlBKytkWldBemY1eUZ4VDFnU0VSMmdmTWFua3NISUVPU1BJbURUWlBicW1cL1JIc1hvaVNsMjRTa0pDR2htZlVpWjVoMlppbGYwamxnPSIsIm1hYyI6ImY5MjZhNDJkNjcyYWY0OTNmOTI2ZTRhNDBmZTQwYzhjYTZkNjNhMzBlMmNmYzZkNTRkOTQ4ZWU4MjVhM2U1ZTgifQ==
eyJpdiI6IjFGd2RVVkErVTZqWGIxdmRJXC96STZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFrRU8zZld2dFMyUVwvaXM3NjZVeVdsa2NIUzNrcEhUM0g2eG0wb1ZcL1p4bkNINmo2RjRDVXZsSlZEdm5EZm5DR1VzclYyd2xTVVhuQ1VRbEh2VVlmU0ZpeFZTaERNblwvYVFBRERzbnlWdGhZbUpOZndFcEJwdEVZQmx4R3M5UkZaOEl6bzZlS2RBazduK3kwdW50UFhNcFBBTlNUS1FDSktJM28rb1VtekdaT1h2SE9jdWQ2VWwxOThVODQ5dG9EYjQydmUrY25PTm5HaUZHbTdaTVRcL25rYlNYcXhQRmRPZElZbVh5S1FhcG5la3diT2xuZTRWODRIK2xTRmtxbmd3VlNTQkJ6K0ZxYm9YT1RvVlVENWI3a05xaDZTS1JUNzFocHRGWlF5anQ4dzMwMDdpSlBjZjRwcnpHck1ybVdIU1VxUFc1NXd1NCtyZHpKZkRJbGQ4VWF0K1h5N0h2MHdTdjk5UitCVkxLOEhFT3dqQkxhZWQ1YjdxRDdRMis2aytkOXMxaWlYVXFsUnRheTNTQmVDVHhjNHVZSVJlV2ZpU0JUVWpZNWZyY1pmcjl6cWc4RHM3aHBCYUE5Yk9xVzU1S0lCMXc5OTBaTmVWZzd2blhJTVA5ZEtYaG1ONnBZUU03TjRwWjVqUDhrdEtiR0YzWVRzMEF6ekVUSHdCbUJpT3BhSnZaK3h6WFp0QytcL2RQVERCcGtwdFM3RlhxK2xLNnBzaW9WQTg3VHJqQ3FScm9sMndaeUNjcHhWMHlDSmZqIiwibWFjIjoiZDczYWQxNWU0MThiZTVkY2M2Y2ZlMmUxNDM3MTVjOTI5OGEzMzkyYmFhZGM0NDIxMDY2NTZlYjhkYmEwZDg5NyJ9

             Chắc hẳn đến lúc đó, ngoại trừ Bắc Hải Ngưng Giao ra, những thứ mà Trác Uyên có thể cho các nàng còn nhiều hơn trong tưởng tượng của các nàng rất nhiều…

Ads
';
Advertisement