Trên một vùng đất mênh mông, trên bầu trời lông ngỗng tuyết rơi liên tục, trong trời đất đầy gió lạnh tàn sát bừa bãi, màu sắc bị nhuộm thành một mảnh trắng xóa. Khu vực mênh mông bát ngát này cũng nổi lên tuyết đọng thật dày, đại hán cao chín thước, một cước giẫm xuống cũng có thể bị ngập đến ngang eo.
Vào lúc mùa đông khắc nghiệt thế này, thê lương đến mức gần như không có bất kỳ sự sống nào, đoán chừng sẽ không có ai đi ra ngoài vào lúc thời tiết khắc nghiệt thế này. Cho dù là tu giả có thực lực cao siêu, tất nhiên cũng không muốn đội đầy trời gió tuyết như thế, chống đối với ông trời cũng không nên ở vào lúc đỉnh cao này, nhìn mặt đất bao la kia, tầm mắt bao quát non sông, thể hiện ra khí phách anh hùng của mình.
Chẳng qua cho dù ở bên trong tình cảnh rừng thiêng nước độc như thế, vẫn như cũ có hai bóng dáng cô độc, ở trong một mảnh trắng xóa, hóa thành một chấm đen nho nhỏ, ở trong một mảnh gió tuyết chiếu rọi, đột ngột như thế, lại còn không đúng lúc!
Cộp, cộp…
Từng tiếng bước chân đạp lên tuyết đọng vang lên đứt quãng, một bóng dáng cao lớn có chút gầy yếu hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cõng bóng dáng hơi nhỏ xinh sau lưng lên, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm khí đục, sau khi phun ra từng đợt sương trắng xong lại tiếp tục gian nan đi về phía trước.
Chẳng qua, bóng dáng kia lại có vẻ hơi suy yếu, thỉnh thoảng còn hơi lắc lư ở trong gió tuyết, giống như không thể đứng vững, nhưng rất nhanh đã ổn định lại thân thể, tiếp tục đi tới.
Mặc dù thời tiết nhìn có vẻ rét lạnh như vậy, bóng dáng kia vẫn như cũ chảy mồ hôi ròng ròng, thân thể mềm mại trên lưng không khỏi chậm rãi mở đôi mắt càng ngày càng yếu ra. Bờ môi khô quắt hơi hé, kéo theo giọng nói nức nở: “Phụ thân, con đã sắp không xong rồi, mấy tháng nay người liên tục không ngừng vì con luyện chế đan dược cấp mười một, để cho tốc độ mất máu của con chậm lại, lại còn vì con luyện chết Bổ Huyết Hoàn, nguyên lực hao tổn rất lớn. Người vốn đang bị trọng thương trong người lại còn phải đại thương nguyên khí, ngoài ra còn phải cõng con chạy đi liên tục mấy tháng. Bây giờ người ngay cả bay cũng không bay nổi, còn đi tiếp như vậy nữa, người sẽ không chịu nổi đâu. Phụ thân, người ném con đi đi, con tự mình đi, ngày giờ của con không còn nhiều, không đáng vì con mà liên lụy tới phụ thân…”
“Câm miệng!”
Nhưng mà còn chưa đợi hắn nói xong, bóng dáng cao lớn đang thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm khí đục kia đã ngẩng đầu lên, vừa vặn lộ ra một gương mặt quen thuộc, không phải Trác Uyên thì còn ai? Chẳng qua vào giờ khắc này, gương mặt Trác Uyên cũng đã hoàn toàn tiều tụy, trên mặt không còn chút máu, duy chỉ hai đồng tử là còn tinh quang dồi dào, lộ ra vẻ kiên định, bất chợt cắn răng, tiếp tục lặng lẽ cất bước, trên mặt hiện ra vẻ kiên nghị nói không nên lời!
“Tiểu Tam Tử, ngươi nghe kỹ cho ta, ta mới là cha của ngươi, dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi? Tóm lại, bất kể ra sao, ta đều sẽ đưa ngươi còn sống trở về Tây Châu, để cho hai lão gia hỏa kia cứu ngươi!”
“Nhưng mà…Tây Châu cách chỗ này xa đến ngàn vạn dặm, chúng ta làm sao có thể tới đó được? Nếu còn tiếp tục như vậy, phụ thân chắc chắn không chịu nổi!”
Mí mắt Trác Uyên không nhịn được khẽ run, hắn không nói gì, chẳng qua vẫn ngoan cố gấp gáp lên đường, thật lâu sau mới lần nữa cắn răng nói: “Cho dù chỉ dựa vào đôi chân này thì ta cũng nhất quyết đưa ngươi trở về. Hơn nữa chúng ta cũng không cần thiết một đường bôn ba, hành trình tiếp qua mười ngày nửa tháng là chúng ta có thể tới Thành Tụ Kim. Ở chỗ đó, chính là có Truyền Tống Trận Ngũ Châu cung cấp cho chúng ta sử dụng. Đến lúc đó, chúng ta trở về Tây Châu cùng lắm chỉ trong nháy mắt mà thôi!”
“Truyền Tống Trận?”
Chân mày Cổ Tam Thông bất giác run lên, lại có vẻ mất mác lắc đầu, cười khổ lên tiếng: “Phụ thân, người cũng biết đó, Truyền Tống Trận Ngũ Châu này chia ra hai nhánh đường quan và đường thương nhân. Đường quan nắm ở trong tay Kiếm Tinh Đế quốc, lúc chúng ta đi tới Trung Châu còn không có cách nào sử dụng được, càng đừng nói đến hiện tại. Mà đường thương nhân… ha ha, nắm ở trong tay Đệ Nhất Đại Thương Hội Ngũ Châu, Ngũ Châu hợp lại liên thông với nhau, không để ý tới chính sự. Hơn nữa, lợi dụng đường thương nhân cũng cần có người phụ trách của các châu đồng ý thì mới có thể liên thông. Hai người chúng ta đều là tồn tại không thể lộ diện ngoài ánh sáng, sao có thể để cho bọn họ điều tra được chứ?”
Ánh mắt Trác Uyên hơi nheo lại, chân mày cũng hơi run lên, không khỏi cảm thấy nặng nề, nhưng trong mắt nhanh chóng ổn định trở lại, cắn răng nói: “Yên tâm đi, còn có phụ thân ở đây, Truyền Tống Trận này, ta chắc chắn sử dụng!”
Trác Uyên nói xong, bỗng dưng bước chân đạp mạnh, hung hăng phóng về phía trước. Mặc kệ mồ hôi ướt đẫm, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên toàn thân, hắn vẫn như cũ siết chặt nắm đấm, đón lấy gió tuyết, mãnh mẽ tiến tới, cố gắng kiên trì!
“Phụ thân… người thật tốt…”
Cổ Tam Thông cảm nhận được tấm lưng dày rộng của Trác Uyên, hai mắt không khỏi rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng, ngay sau đó, hắn lần nữa suy yếu nhắm mắt lại. Máu tươi nhỏ giọt vẫn như cũ từ trên cánh tay hắn chảy ra, ở trong gió tuyết trắng xóa này nhiễm lên một chút điểm màu đỏ thẫm. Hơn nữa, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng yếu, thậm chí ngay cả thân thể cũng đã bắt đầu lạnh lẽo.
Trác Uyên không cảm giác được sự khác thường của Tiểu Tam Tử ở sau lưng, cũng không nghe được lời cảm kích yếu ớt sau cùng của hắn. Lúc này trong lòng Trác Uyên chỉ có hai chữ, tiến lên, không ngừng tiến lên.
Trong mắt lóe lên ánh sáng bất khuất, Trác Uyên từng bước một đi về phía trước, như một con trâu, cho dù phía trước từ từ không còn đường nữa, hắn vẫn từng bước lại từng bước giẫm ra một con đường lớn đầy hố.
Cứ thế, một canh giờ trôi qua, Trác Uyên nghẹn một hơi đi tới. Hai canh giờ trôi qua, Trác Uyên thở hổn hển, lại như cũ nỗ lực đi về phía trước, chỉ là bước chân đã hơi tập tễnh. Ba canh giờ trôi qua, bước chân Trác Uyên đã bắt đầu chững lại, rất khó tiến thêm một bước về phía trước, chỉ dựa vào trọng áp của mình để đẩy tuyết động, cất bước về phía trước, mở đường, rồi lại gian nan nhấc từng bước chân lên.
Mãi cho đến năm canh giờ trôi qua, thân thể Trác Uyên cuối cùng cũng đi tới điểm giới hạn, kiệt sức tại chỗ. Mặc dù hắn vẫn như cũ mạnh mẽ cắn chặt răng, liều mạng cất bước về phía trước, rồi lại gian nan không thể nhúc nhích được nữa. Thân thể giống như không còn là của hắn, toàn thân đã sớm cứng ngắc chết lặng, không thể đôlão tử. Cuối cùng ngay cả tinh thần lực của hắn cũng đã đạt tới giới hạn, trước mắt tối sầm, bỗng dưng té ngã trên một mảnh tuyết trắng, trực tiếp ngất xỉu.
Mà Cổ Tam Thông ở trên người hắn đã sớm thần trí mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bắt đầu cứng ngắt, càng lúc càng lạnh, máu tươi đỏ thắm trên cánh tay tràn ra càng lúc càng chậm, tựa như dấu hiệu đã chảy hết!
Cuồng phong vẫn gào thét như cũ, tuyết bay vẫn phiêu đãng, dấu chân hai người trăm cay nghìn đắng đi qua, rất nhanh đã bị tuyết bay vùi lấp, hoàn toàn biến mất không thấy. Ngay cả thân thể hai người cũng ở bên trong gió tuyết đầy trời này, từ từ ẩn mất vào trong lòng đất, nhanh chóng không còn tung tích!
Trời đất vô tình, xóa bỏ hết thảy thế gian, bất kể ngươi là ai, ngươi cùng lắm chỉ là một khách qua đường ở thế gian, chung quy đều phải trở về với tự nhiên…
̀m ầm…
Nơi này giống như không hề có bất cứ thứ gì, một mảnh trắng xóa, như cũ là tuyết phủ trắng xóa, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, cả một thế giới lạnh lẽo băng giá.
Một cỗ xe ngựa khổng lồ, bốn bánh xe giống như núi nhỏ lớn, phía trước đang lái ba con linh thú hung mãnh cao hơn sáu trượng, gào thét ở trong gió tuyết, gót sắt tùy ý vung vẫy, chạy thẳng băng băng, chỉ trong nháy mắt đã lướt qua khoảng cách ngàn mét. Đây đúng là ba con linh thú cấp ba, đang kéo xe ngựa tùy ý rong ruổi, hoàn toàn không sợ trời đất gió tuyết!
Mà ở trong cỗ xe ngựa kia, màn chướng phía trước mỏng nhẹ, một đỉnh lư hương, khói nhẹ lượn lờ, tỏa hương nhàn nhạt, loan trướng màu hồng nhạt, tận lực bày ra phong thái tiểu gia bích ngọc, từng đợt hương thơm ngào ngạt, cho dù ở trong gió lạnh bão tuyết cũng khó mà che giấu mảy may!
“Ngừng!”
Nhưng mà, ngay lúc cổ xe ngựa đang mặc sức chạy như bay kiêu ngạo ương ngạnh xé gió lao đến, một tiếng quát khẽ động lòng người đột ngột từ trong cỗ xe ngựa kia phát ra.
Két!
Ba con linh thú cấp bậc nhất định đột nhiên bị ghì lại, lúc này mới dừng cước bộ.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Bấy giờ, lại là một giọng nói non nớt hơi có vẻ hoạt bát cất lên, có chút thắc mắc hỏi.
“Trụy Nhi, có phải bên ngoài có vết máu hay không?”
“Vết máu à?”
Màn lụa khẽ nhấc lên, một cái đầu nhỏ mặt mũi lanh lợi phút chốc từ trong xe ngựa ló ra, dáng vẻ đại khái mười sáu mười bảy tuổi, hai mắt cực kỳ thông minh, ở trong gió tuyết đầy trời chỗ này nhìn trước ngó sau, rồi lại nhướng mày, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nói: “Không có, tiểu thư, có phải người nhìn lầm rồi không?”
Người bên trong không nói gì, trầm ngâm một hồi rồi thản nhiên nói: “Trụy Nhi, xuống dưới nhìn một chút, phải chăng ở dưới tuyết động có người còn sống?”
“Hả?”
“Hả cái gì? Bảo ngươi đi thì cứ đi đi, ta làm nghề y nhiều năm như vậy, mùi máu tươi thật sự quá quen thuộc, chắc chắn có người đang gặp nạn. Chỉ là bây giờ gió tuyết lớn như thế, e là đã vùi sâu vào bên trong! Trụy Nhi, sao còn không mau đi tìm?” Giọng nói người trong xe như chim hoàng oanh, thấm vào ruột gan, nhưng trong lời nói lại đầy vẻ nghiêm nghị, giọng điệu tỏ rõ không cho phép chống lại.
Tiểu cô nương kia bất đắc dĩ nhún vai, không khỏi tức khắc tung người nhảy xuống xe ngựa, vừa cẩn thận lục soát vừa tỏ vẻ bực bội: “Đi thì đi, ai bảo người là tiểu thư chứ?”
“Trụy Nhi, ngươi nói gì đó?”
“À, không có gì, ta nói là… Ối, thật sự có người này!” Trong lúc từng người đang tìm kiếm bên trong đống tuyết, Trụy Nhi từ chối không trả lời câu hỏi của tiểu thư. Nàng ta bất chợt quát to một tiếng, hai mắt xác định, lập tức duỗi cánh tay non nớt ra, bất thình lình đâm vào trong đất tuyết mênh mông. Sau đó một tiếng ầm vang lên, Trụy Nhi kéo hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ trong lớp tuyết đọng sâu ra ngoài, bịch một cái ném tới trên mặt đất. Trụy Nhi nhìn một mảnh đỏ thẫm trong cái hố tuyết kia, lại nhìn về phía hai bóng người này, không khỏi lập lức kêu lên: “Tiểu thư, mũi của người chính xác thật đấy, chỗ này quả thật có hai người một lớn một nhỏ bị chôn sâu dưới đáy tuyết. Người lớn hình như đã đông cứng, người nhỏ thì không ngừng chảy mái, tựa như sắp sửa chảy khô…”
“Cái gì? Ở trong trời đông giá rét này lại không ngừng chảy máu à?”
Trong xe ngựa truyền ra giọng nói ngạc nhiên, sau đó vội vàng nói: “Trụy Nhi, mau đưa bọn họ ra, nhất là đứa nhỏ kia, e là đã bị thương nặng, cần phải lập tức cứu chữa!”
Dạ!
Trụy Nhi im lặng gật nhẹ đầu, cũng không nhiều lời, mạnh mẽ khiêng thân thể hai người kia lên, ném lên trên xe ngựa. Sau đó nàng ta tự mình nhảy lên, tiếp tục lái xe ngựa tùy tiện đi về phía trước, chỉ để lại hố tuyết máu nhuộm một mảnh kia, từ từ biến mất ở trong gió tuyết…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất