Thành Tụ Kim, đúng như cái tên của nó, nơi tập trung vàng bạc!  

             Cái gọi là tiền tài thần thông, có thể mua được quỷ, toàn bộ Trung Châu nằm dưới sự quản lý của đế quốc Kiếm Tinh, đại đô do hoàng thất và quan lớn đế quốc quản lý, nhưng cũng có ngoại lệ, chính là ở Thành Tụ Kim này, có một thương hội lớn nhất năm châu, là vị trí của tổng bộ thương hội Hải Xuyên, kể cả hoàng thất Kiếm Tinh cũng rất khó nhúng tay vào được.  

             Nhưng thật sự khó có thể nhúng tay sao?  

             Cũng không phải, nền tảng đế quốc vững chắc như sắt thép, uy chấn bốn châu, một thương hội nhỏ bé thì có là gì chứ? Cho dù ngươi hiểu rõ thiên hạ, thì đã làm sao, dưới thực lực hùng mạnh, vàng bạc cũng chỉ tiện tay mà đến tiện tay mà đi thôi, dân không đấu với người giàu có, người giàu có cũng đâu thể tranh với quan, từ xưa đến nay đều như vậy rồi!  

             Sở dĩ nơi này bị một thương hội nắm trong tay, chẳng qua là đế quốc cần mà thôi. Dù sao thì, đế quốc Kiếm Tinh đối đầu với bốn châu nhưng cũng cần lưu thông hàng hoá thiết yếu, khoáng sản linh dược của bốn châu, và khoáng sản, dị bảo của Trung Châu, tất cả mọi người đều cần trao đổi, cho nên phải tìm một nhà trung gian đứng ra làm chủ, thương hội Hải Xuyên chính là thương nhân làm mấy việc như vậy.  

             Đế quốc cho họ quyền lực lớn liên thông với năm châu, họ xây dựng kênh giao lưu trao đổi giữa năm châu, địa vị của họ ở Trung Châu, thậm chí là ở bốn châu còn lại đều hết sức quan trọng.  

             Mấy ngàn năm qua, bởi vì họ bằng lòng với bổn phận, không đặt chân tranh giành quyền lợi, có được sự tín nhiệm chung của những người nắm quyền ở năm châu, cũng mở cánh cửa thuận tiện cho bọn họ. Thế cho nên bọn họ làm ăn ngày càng lớn, danh xứng với thực đã trở thành người liên lạc năm châu.  

             Đặc biệt là mấy trăm năm gần đây, Bách Lí Kinh Vĩ xưng vương, hùng tài vĩ lược, nhu cầu trao đổi vật tư giữa các châu càng bức thiết hơ, chính vì thế vừa trao được đại quyền xong, hắn ta đã ban cho thương hội Hải Xuyên quyền lực hoạt động kinh doanh lớn hơn, dựng lên Truyền Tống Trận năm châu của riêng mình, thuận tiện cho họ vận chuyển hàng hóa!  

             Có thể nói đây là một hành động vô cùng vĩ đại, không phải người quyết đoán gan dạ thì sẽ không dám làm vậy!  

             Phải biết rằng, một khi Truyền Tống Trận năm châu được dựng lên, nó mà rơi vào tay của một người nào đó, đồng nghĩa với việc sẽ mất đi quyền kiểm soát, nhân lực của đối phương có thể dễ dàng vượt qua ngàn vạn dặm tấn công vào đế quốc, muốn rút khỏi cũng sẽ rút đi chỉ trong chớp mắt, có thể nói hành động này là lắp thêm cửa sau cho nhà mình.  

             Cho nên ngoại trừ Trung Châu, bốn châu còn lại không có đến một Truyền Tống Trận nào rơi vào tay của một người, tục gọi là thương đạo! Giữa các châu, chỉ có người nắm quyền cao nhất mới có thể mở ra Truyền Tống Trận thông hành, để tiện cho biên giới các châu chi viện bất cứ lúc nào!  

             Có thể thấy được, sau khi Bách Lí Kinh Vĩ nắm triều, dám đặt quyền lực lớn như vậy ở dân gian, tăng nhanh hiểu biết thương nghiệp, cũng có thể thấy rõ khí phách của hắn ta lớn như nào.  

             Hắn ta khí phách như vậy, cũng không phải là đột nhiên suy nghĩ vội vàng quyết định, bởi vì sau lưng hắn ta là thực lực cường mạnh chống lưng. Đế quốc Kiếm Tinh chưa bao giờ sợ gián điệp của bốn châu khác, đương nhiên cũng không sợ bốn châu còn lại chạy đến chỗ bọn họ quấy rối, hoặc là đến thẳng đảo phủ Hoàng Long.  

             Bởi vì Hoàng Long của Trung Châu, chính là Bất Bại Kiếm Tôn, ngươi có thể đánh bại lão ta, Trung Châu sẽ sụp đổ. Đáng tiếc… Đây là việc không thể nào, lão ta đã quá mức cường mạnh rồi, không có ai đánh với lão ta được một chiêu, cho dù các ngươi phái đến nhiều cao thủ thế nào, cũng chỉ là nộp mạng mà thôi. Lại thêm Cửu Kiếm Vương đóng quân ở chín khu vực, cả Trung Châu là một địa ngục u tối, mặc dù thị tộc hàng đầu Đông Châu, toàn bộ Thượng Quan gia tập trung đông đủ, cả ngày lo lắng sợ hãi, cũng suýt nữa rơi vào kết cục bị tiêu diệt toàn bộ, càng đừng nói đến những người khác!  

             Chính bởi bối cảnh cường mạnh như vậy, Bách Lí Kinh Vĩ xử lý việc chính sự như cá gặp nước, làm theo ý muốn, thể hiện hết tài năng của hắn ta, không cần sợ trước sợ sau.  

             Nhưng mặc dù là vậy, thương đạo này muốn tiến hành truyền tống cũng có rất nhiều hạn chế, ngoại trừ ấn triện của thương hội Hải Xuyên, còn cần ấn triện của thành chủ trên danh nghĩa của Thành Tụ Kim, thành viên hoàng thất, cái gật đầu đồng ý của Bách Lý Cảnh Ngọc mới được thông qua, cũng coi là hai vòng bảo hiểm rồi. Tránh cho đối phương thực sự có hành động gì, nhà mình vẫn còn đang mơ hồ, khiến người ta chiếm thời cơ, chịu thiệt lớn thì hối hận cũng đã muộn.  

             Nhưng chế độ là chế độ, hai vòng bảo hiểm cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng, nhưng cuối cùng vẫn cần người đến thực hiện. Có lẽ là bởi vì quá mức tự tin đối với thực lực của đế quốc, cũng có lẽ là vốn không ngại thương đạo sử dụng bừa bãi, rất yên tâm với thương hội Hải Xuyên, hoặc là coi thường cao thủ bốn châu, tóm lại bảo hiểm thứ hai, Bách Lý Cảnh Ngọc lại là kẻ tầm thường của tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn nữa, cả ngày ngoại trừ phong hoa tuyết nguyệt thì không có việc gì khác để làm, tu vi phế đến cặn bã cũng không còn.  

             Người đã hơn ba trăm tuổi mới tu vi Thần Chiếu Cảnh mà thôi, nếu không phải hắn ta là thành viên hoàng thất, ở Trung Châu nhân tài đông đúc này, hắn ta có thể được làm thành chủ sao?  

             Hừ, cũng là được tổ tông che chở.  

             Cứ như vậy, người nắm quyền thực tế của cả Thành Tụ Kim thực ra đã rơi vào trong tay thương hội Hải Xuyên!  

             Trác Uyên sớm đã tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi việc ở nơi này, bóng hình cô đơn đi vào nơi xa hoa lộng lẫy kia, trước cổng thành khí thế rộng lớn, sau lưng cõng Cổ Tam Thông vẫn ngủ chưa tỉnh lại, ánh mắt hơi nheo lại, đi thẳng vào trong thành.  

             Hiện tại có vẻ thương tích của Cổ Tam Thông đã hồi phục hoàn toàn, dù sao cũng chỉ là vết thương bên ngoài, chỉ cần cầm máu được thì sẽ không có gì đáng ngại. Nhưng rất kỳ quái là, Cổ Tam Thông vẫn rất yếu, không thấy nguyên khí hồi phục, vẫn hôn mê bất tỉnh.  

             Trong lúc đó, Trác Uyên luyện chế rất nhiều đan dược bổ cho hắn uống, cũng không thấy khởi sắc gì. Dường như bất luận hắn ăn thứ gì, uống thuốc gì, cũng sẽ bị chảy ra khỏi cơ thể hắn vậy, phút chốc không thấy nữa, không hấp thụ được một chút nào!  

             Đối với chuyện kỳ quái như này, Trác Uyên nghĩ mãi không hiểu, cũng không quan sát kiểm tra ra được, cuối cùng đành phải tiếp tục kế hoạch ban đầu, quay về Tây Châu tìm hai lão quái vật kia thương lượng.  

             Bọn họ là lão quái vật đồng loại Kỳ Lân, sống từ thời thượng cổ đến bây giờ, hiểu biết rộng rãi, có lẽ sẽ biết căn nguyên lý do trong đó.  

             Cho nên, để tránh gặp rắc rối bất ngờ xảy ra, Trác Uyên vẫn muốn mượn Truyền Tống Trận năm châu, mau chóng đưa Tiểu Tam Tử quay về. May mà hiện tại tính mạng của Tiểu Tam Tử không đáng lo, tạm thời không cần lo lắng.  

             Trên con phố ồn ào nhốn nháo, ngựa xe đông đúc, người qua người lại, hai phụ tử cô đơn lặng lẽ hòa vào đám đông, quan sát mọi thứ xung quanh, hình như đang tìm cái gì đó.  

             Bỗng nhiên, con mắt của Trác Uyên sáng lên, hắn đã tìm được nơi mình muốn đến, khóe miệng cong lên vui mừng. Thuận theo hướng ánh mắt của hắn, là một đình viện cao lớn, trước cổng có hai gã cao thủ Dung Hồn Cảnh yên lặng đứng ở đó, đôi mắt không nhìn ngó nghiêng, giống như người máy, thực hiện chức trách của mình, ánh mắt lạnh như băng.  

             Phía trên bọn họ, một bảng hiệu vàng rực rỡ, thể hiện khí chất thổ hào, bốn chữ lớn bên trên chính là thương hội Hải Xuyên!  

             “Ài, muốn mượn thương đạo, phải san bằng nhà này trước mới được, ha ha ha…”  

             Trác Uyên không khỏi cười nhẹ, cõng Cổ Tam Thông đi thẳng về hướng kia, nhưng không đợi hắn bước vào cánh cổng đó, hai đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đan xen ngăn hắn lại.  

             Trác Uyên không khỏi ngẩn người, cảnh này dường như có chút quen thuộc, hình như khi trước đây vào Tiềm Long Các cũng gặp phải đãi ngộ này. Ha ha… Quả nhiên, cẩu nô tài trong thiên hạ đều giống nhau, mắt chó coi thường người!  

             Nhưng chuyện khiến hắn không ngờ đến đã xảy ra, tuy hai người đó chặn hắn lại nhưng không làm ra hành động khinh thường gì, mà hơi cúi người, vô cùng lễ phép nói: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì?”  

             “Bàn chuyện làm ăn!”  

             “Chuyện làm ăn gì?”  

             “Ta có cần thiết phải nói với các ngươi không? Gọi chủ sự của các ngươi đến đây!” Trác Uyên lạnh lùng liếc bọn họ một cái, không tỏ rõ thái độ. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ hai con chó giữ cổng này sẽ cậy nhà đây.  

             Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, hai người này không những không tức giận, ngược lại còn khiêm tốn nói: “Ha ha ha… Tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, không phải chúng ta muốn tra hỏi ngài. Thái độ phục vụ của thương hội Hải Xuyên chúng ta chính là người nào vào cửa là khách. Nhưng ngài cũng biết, con người phân ra nhiều loại, chuyện làm ăn cũng phân lớn nhỏ. Quy mô làm ăn chỗ chúng ta khá cao, cho nên những người đến đây đều là khách hàng lớn. Ta kiến nghị ngài nên đến một cửa hàng khác của chúng ta, cách đây không xa, chỉ năm trăm mét phía trước là đến, vô cùng hoan nghênh ngài hợp tác với chúng ta, cảm ơn!”  

             Trác Uyên bất giác nhướn lông mày, nhìn bọn họ một cái, lòng thầm gật đầu.  

             Thương hội hàng đầu năm châu này đúng là khác biệt, ngay cả hộ vệ cũng được đào tạo đến không có chút tính xấu nào, chẳng trách có thể làm ăn lớn đến như vậy.  

             Đã như vậy, hắn cũng không cần cố ý gây rắc rối, thu hút sự chú ý, trong tay lóe lên ánh sáng, một chai sứ nhỏ và mấy viên khoáng thạch tinh bảo lập tức xuất hiện, cầm đến trước mặt bọn họ nói: “Các ngươi xem đi, việc làm ăn của ta có đủ lớn không!”  

             “Thánh Linh Thạch?”  

             Con ngươi của hai người không khỏi co lại, sau khi nhìn chằm chằm hai phụ tử Trác Uyên một cái, không thể tin nổi nói: “Thánh Linh Thạch là hàng hóa được quản chế ở năm châu, không phải người bình thường có thể có được, nếu ngài đã có được, chắc chắn không phải thân phận bình thường, ngài… rốt cuộc là ai?”  

             Trác Uyên không để ý đến hắn ta, chậm rãi quay đầu đi, hừ nhẹ một tiếng.  

             Lúc này hắn ta mới run lên, nét mặt thay đổi, biết mình đã phạm vào kiêng kị của thương hội, vội vàng cúi đầu giải thích nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, tại hạ ăn nói tùy tiện, ngài đừng để bụng!”  

             “Việc buôn bán coi trọng chữ tín, ta nghe nói thương hội Hải Xuyên trước nay không hỏi lai lịch của đối tác làm ăn, đây là quy định, cho nên quý hãng mới có thể phát triển trên cả hai con đường. Nhưng hành vi của ngươi hôm nay, nếu bị ông chủ biết…”  

             “Thật có lỗi thật có lỗi, tại hạ vừa thất thố, lắm miệng rồi, xin tiên sinh tha thứ!” Tên hộ vệ đó vội vàng khom người xin lỗi, trên trán đầy mồ hôi lạnh.  

             Bình thường bọn họ được huấn luyện bản thân thành người máy, không được phép nói nhiều nhìn nhiều nghe nhiều, phải vô cùng khiêm tốn với khách hàng, dĩ hòa vi quý. Trừ phi chủ nhân hạ lệnh, nếu không, không được phép ra cắn người.  

             Nhưng bây giờ vì ngạc nhiên nên hắn ta mới nói nhiều thêm mấy câu, lại phạm vào kiêng kỵ, dò hỏi thông tin của khách hàng.  

             Dù sao, ai có thể ngờ, sau lưng Trác Uyên cõng cậu bé giống như mắc bệnh nặng, thoạt nhìn giống như người ở nhà nội trợ chăm con, lại có thân phận cao quý như vậy, còn sử dụng cả Thánh Linh Thạch để tu luyện.  

             Phải biết rằng, mặc dù ở Trung Châu, Thánh Linh Thạch cũng là hàng hóa cho những người chức cao, không đến lượt những nhân vật tầng thấp như bọn họ biết đến!  

             Cho nên, thân phận của Trác Uyên khó có thể phân biệt, khiến bọn họ phải thấp thỏm lo lắng suy đoán không ngừng. Chắc không phải là người của hoàng thất Kiếm Tinh chứ, nếu đụng phải người ta, người ta không vui, nói với người cấp trên của thương hội, ta sẽ phải tạm biệt nơi này rồi!  

             Mẹ kiếp, sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải người thần bí khó lường như vậy, sao cái miệng của ta lại tem tép như thế chứ?  

eyJpdiI6IkFOSVwvNzQzTHlYVjVvakV5OVwvU0FxQT09IiwidmFsdWUiOiI1Y1NoYnBFMEpad09JVVN6M3VCbFVva0pNeTFGVWVrSWRaUlZtWWtCR1FncHk3XC9zUUVrXC9EeVBDY1wvdmJ4QTAxeFF2OWVmelRwZ0NBOHNWY2wrSkhJSDgzdEhkWE9jb1k5eHNTajU0SjdaUjJoUTRTWWdSaERsaWFtSEF5a2pBcXlDMCtkUmJsYWRQRG9YcjNtU0U3ZUgwMHdRYmQwNng1V0NhNis5bDEzMDA0MUdZMk1cL2IxV2xlSk1jVGpkZCs2QXpSTnRYM2ZLNk9wcGl6XC81N2xlTkdOcTRRQmZmTWNETXdaKzRja3FIK2dnUjFWdFN1U3FyNHc3bVZVVW9WSjk1K25Hek5TVjRSWnU1RjB1amxWR3h3OGsrakZQdVlmZGgrMEdGbWZFdWc5T2w3TVNSbkhWMjYrNHF6Zk9tWmV1dzFcL2M1eEFCTlliNHVGZHVWR3ZNY0JaSjZjc2dqaW9BSGI3TWZFcjV3Rkdpdmk5OE9XdDR3OFwvb0dUejRHR1I4WFRocmh2a2UydTdVZ1M5ZEE4YXgxYUpuXC9IWU5cL2w5TllEMCtPT2NRYjRZPSIsIm1hYyI6IjI3MGY3ODkwYWFlMjBiNDA5MTdiNWFhNTI0Y2QyNGZhM2U2MzYzOWJlMDlmY2VmYjU4Yjg5MTYyYjY4MmNlOTQifQ==
eyJpdiI6Inh0YTNUWDhNTko1aDZJd2EwZWR1R3c9PSIsInZhbHVlIjoiVVVQZGdRZm9oTlZvNExaSnl2VzZ3ajd2cWQ1Qm9INDQ2c1VMQ29pcEY4dXhxTVwvN3Fqc3J1enBoNmQ3Q0RcL1FWUWc3TE9kT3ZNT0tLS016a1Y3S2IyUDAyOW40c1RsWlMwcGZMQkp1SFJ3emdGcW8zYmJKTzlOM3IyRlJqb3pcL3pSRThHOTBFWHBKcjlyR1NZeWVQMVlsQnhQVHF6VU11bjBCVllsSmxcL0w1Qk5sbkFlNXFUVFAxTUVxUTBUREtORWRzK1B0NG4wSXRTRlJiNjg1N2R6bFJNWHNIbnIyaDJhRTI0TzUxdGpQMFhvRG9cL0RQQ2xEQVFkZmZVc0FicFVrdUp5ZEE1K00reTllekRHamk0MmV1cXlyUE9wWGxrQkxDdWxTalhSNEpnYnhYSFZlb3FPT1ZNdnhNb0F3czQrTlFRbW15NXpUWUFBSUVpbHM5dURXN0xxaGhFNmhQUTFvZDJjZlFjVmRRSjZVSDlWdnd3WkF2ZXBkZDEwaTd2SkpnXC83RVhseDM4OXRTTTFJSHlIWkFQb3BKQ3VvVFpXZ0V0NXFmeDhINkFJOUhhcE5SNlc2clliZVFKMFlveDREU0t4ckxFckpJSnJcL3BNTzQwd0QxK2RKbkI2aTFFQnNEY3NjWFN2ZjN1a3I4WkJRXC9OTW5xWURvQ01iOFwvUTdcL200NFFtTXNHUk1cL0ZYNnpOMERLVXZGTGV5WkpoXC9SYmtsQzU4S1E1YkZqZlg4QlJmWiswTmFpbStGXC9NMW9QZ0l0dE1wTjhndGFVRlVxZWpuMVVUWVdSbm50eGN1NHgyR0VcLzk1T3BuVnFZMDNQYUhSRlErd0NnaVRLZnhsOEh6WG5pZ3NJajNjb0ljN1E0cTdZUlE2SXlCZnNjMDdrYVFIV1dqNUNyRW5GaldjNzBrXC9NUEtseUs2dUpqV0ZhRThzZkphcnVUTUhXMkp0aFp5XC9oNkF4MnRCTDlmU21CVGxFOERtV3JUNmxoTmxDQVBnK0N2WU9yekVTbURRaWRcL3dBdEJzeFQ5MzU4RFJxam93aDFpQSs2MFE2YjN1dnhCdktnMWJGXC9OZk01NE9HWTBBUnk4NHpaSGR1dHJST2RRaEkrT0lqclM0RXZXNldLNVwvWTl4TnEyZ0p1MTBBSlVveVNkMUZ6QkphcWxWMEVrQnFCdnd3dzJZdnJ5cU9jbkJpcWNsIiwibWFjIjoiYWM0MDQ3NzcwZWM0MDI3NjBhMmEyYjQwNDMyZGFmMzkyOWE3YTdiYTZhY2Y0NWRjODQzODhjNzI3YzQyNzM3YiJ9

             Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên: “Có chuyện gì vậy, ai dám giương oai ở trước cổng thương hội Hải Xuyên ta hả?”

Ads
';
Advertisement