“Ta nói này…tiểu tử, ngươi cứ đi đi lại lại trong này mãi để làm gì vậy?”
Từ nãy đến giờ, hẳn là Trác Uyên đã đi được hơn nửa động, hắn vừa đi vừa tuần tra nhưng lại không phát hiện ra thêm bất cứ gì cả, cũng không đưa ra yêu cầu gì, ngay đến cả người ban đầu hắn nói sẽ chọn mà hắn cũng chưa chọn. Một vị cường giả cung phụng cảm thấy có chút thắc mắc, lập tức lên tiếng hỏi.
Hai mắt Trác Uyên sáng ngờ, hắn quay trái quay phải, lặng nhìn những gương mặt mơ màng của mọi người, hắn nhẹ nhàng nói: “Tìm người, một người đưa thư.”
“Người đưa thư sao?”
“Đúng vậy.”
Trác Uyên gật đầu, mỉm cười nói: “Ta muốn chọn một người để chạy việc vặt cho ta, đến vương phủ Phi Vân để đưa tin giúp ta, chuẩn bị cho địa điểm trao đổi con tin.”
Hắn nhẹ nhàng nói, những người có địa vị cao trong Thượng Quan gia thì lại càng lấy làm lạ: “Trao đổi con tin sao?”
“Đúng vậy, lấy Xung Thiên Kiếm ra để đổi lấy tính mạng của nhi tử ta, ha ha ha…” Trác Uyên mỉm cười nói, hắn cười một cách rất lạnh nhạt.
Mấy lão già trong Thượng Quan gia thì vô cùng bất ngờ, bọn họ quay sang nhìn nhau một cái, trên mặt tràn đầy vẻ ngờ vực, còn có vẻ hơi lo lắng nữa. Đậu xanh, không phải đã nói sẽ đưa kiếm cho bọn ta sao, còn trao đổi cái gì nữa chứ?
Dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Uyên cười nhẹ một tiếng, hắn nói với vẻ khó tin: “Ta đùa thôi, cũng là giao kiếm ra nhưng nếu ta cứ giao thẳng cho bọn Bách Lí Kinh Vĩ để đổi lại nhi tử của ta thì ta đã đi đưa từ lâu rồi, còn cần gì phải đứng đây lảm nhảm với các ngươi chứ? Vì bọn Bách Lí Kinh Vĩ không đáng tin nên việc trao đổi con tin là quá nguy hiểm. Vậy nên ta mới cần mượn sức mạnh của các ngươi. Và đương nhiên, nếu các ngươi không chịu cho ta mượn thì ta đành phải mạo hiểm chút vậy, ta sẽ qua đó đấu thẳng với bọn họ cũng được, cũng không có gì to tát cả.”
“Ài, không không… chúng ta đồng ý cho mượn, chúng ta đồng ý cho mượn mà.”
Nghe Trác Uyên còn có dự tính như vậy nữa, mấy trưởng lão trong Thượng Quan gia vội vàng xua tay, nhanh chóng lên tiếng, trên trán họ đã rịn đầy một lớp mồ hôi lạnh.
Đậu xanh, tên tiểu tử này mà chịu giao Xung Thiên Kiếm ra thật thì những cao thủ mà bọn họ bị tổn thất mất trong đêm đó đã không phải chết vô ích rồi, đúng là không làm được gì cả.
Bây giờ kiếm ở trong tay của tiểu tử này, bọn họ còn có thể thương lượng để lấy về nhưng nếu để kiếm rơi vào tay của bọn Bách Lí Kinh Vĩ thì không phải sẽ khó khăn hơn nữa sao?
Vậy nên Trác Uyên đã nắm thóp được bọn họ, nguyên tắc ở đây chính là ai có kiếm, người đó có quyền đưa ra quyết định. Thái độ của các vị trưởng lão trong Thượng Quan gia đối với Trác Uyên đã ân cần hơn rất nhiều. Bọn họ chỉ sợ rằng hắn không vui là sẽ lật mặt với bọn họ. Vậy thì bọn họ mất trắng luôn ấy chứ. Khi đó chỉ tổ rơi vào thảm cảnh nỗi đau của mình chính là niềm vui của người ta thôi, nên tại sao bọn họ phải dại dột mà chọc giận hắn chứ?
Bởi vậy nên đám cao thủ Thượng Quan gia mới vây quanh Trác Uyên như vây quanh tổ tông của bọn họ vậy, mặc cho hắn sai bảo, cả bọn đều không dám tỏ ra bất kỳ thái độ nào không phải phép. Điều này càng khiến cho những đệ tử trong gia tộc cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Sao thế này, liêm sỉ của các trưởng lão trong Thượng Quan gia đều biến mất sạch hết rồi sao, tại sao những lão già này lại bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch xoay vòng vòng như vậy chứ, ảnh hưởng đến danh dự của Thượng Quan gia quá đi mất.
Đúng là… làm ta ngưỡng mộ chết đi được.
Cả mặt bọn họ khẽ co giật, chúng đệ tử đều nhìn Trác Uyên với vẻ ngưỡng mộ, ghen tị, trong mắt họ chính là ngọn lửa đố kỵ. Đừng nói đến những đệ tử bình thường, cho dù là người thừa kế của gia tộc thì cũng không hề có đãi ngộ tốt như thế đâu.
Trác Uyên không hề quan tâm đến ánh mắt đố kỵ của bọn họ, hắn đảo quanh trong động một vòng, sau lại khẽ thở dài một hơi, gãi đầu gãi tai, nói: “Chả lẽ chỗ của các ngươi không có một mống cao thủ Dung Hồn nào sao?”
“Tiểu tử, những đệ tử luyện được đến cảnh giới Dung hồn hiếm lắm, tổng cộng cũng chỉ được có hai ba người thôi, lần này đến Trung Châu, ngoài Thượng Quan Ngọc Lâm ra thì cũng chỉ có hai đệ tử ban nãy ngươi đã đánh gục ở bên ngoài là cao thủ Dung Hồn thôi đấy.” Một vị cung phụng vội vàng trả lời câu hỏi của hắn, thế nhưng rất nhanh thôi lão ta lại thắc mắc, hỏi: “Ngươi bắt buộc phải tìm đệ tử Dung Hồn cảnh sao? Chỉ di truyền tin thôi mà, còn yêu cầu về tu vi làm gì chứ?”
Trác Uyên khẽ cau mày lại, hắn lắc đầu một cách bất lực: “Ài, nếu chỉ là đưa thư thôi thì còn dễ chán, quan trọng là đi đâm đầu vào chỗ chết đấy.”
“Gì cơ?” Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, bọn họ đồng thanh nói.
Trác Uyên không quan tâm đến mấy lời họ nói cho lắm, hắn thiếu kiên nhẫn mà khẽ xua tay vài cái, sau đó mắng mỏ: “Nháo nhào lên làm cái gì, bảo các ngươi hi sinh một người thôi thì có gì mà to tát đâu? Vào vương phủ để cướp Xung Thiên Kiếm thì phải cần thêm nhiều cao thủ hơn chứ? Bây giờ bảo các ngươi hi sinh một mạng người thôi mà, không phải là các ngươi sẽ có lợi hơn sao? Ha, ta cần một người Dung Hồn cảnh cũng là vì uy lực khi tự nổ kém nhất thì cũng phải tầm Dung Hồn cảnh mới được, Hóa Hư cảnh chỉ sợ là không qua được mắt của bọn Thượng Quan Phi Vân thôi. Ta lấy từ đệ tử cũng là vì nghĩ cho các cung phụng mà. Dù sao thì các ngươi cũng là người chủ trì trong gia tộc, ta không thể đòi các ngươi hi sinh được. Thế nhưng nếu thực sự không có đệ tử nào, vậy thì nói không chừng…”
Nói rồi Trác Uyên đi vòng quanh đám trưởng lão một vòng, khóe miệng hắn dần dần cong lên.
Các trưởng lão cung phụng ở đó đều không nhịn được mà khẽ run lên. Hắn định làm gì thế này, bảo bọn họ đến vương phủ Phi Vân để tự nổ sao?
Thế nhưng nếu việc tự nổ có tác dụng thì bọn họ còn sợ Cửu Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân sao? Chính vì tự nổ cũng không thể làm hắn bị thương nên bọn họ mới không muốn đi hi sinh vô ích.
Nhưng mà bây giờ Trác Uyên đã đưa ra yêu cầu này thì bọn họ cảm thấy có chút khó xử.
Tuy rằng Trác Uyên nói rất đúng, muốn cướp lại Xung Thiên Kiếm thì không thể không lấy mạng của rất nhiều người. Bây giờ chỉ có một người chết thôi đã có thể đưa kiếm cho bọn họ rồi, họ rất có lợi về số lượng đó chứ.
Thế nhưng trong một gia tộc, có những lúc không thể tính toán bằng số lượng được, còn phải nói về sự tổn thất về mặt tình cảm nữa.
Bọn họ xông vào vương phủ để Trác Uyên trả Xung Thiên Kiếm lại, tuy rằng số lượng người chết rất nhiều nhưng đó là chết vì gia tộc, những người còn sống sẽ vì bọn họ mà một lòng hướng về gia tộc, đây chính là tinh thần đoàn kết của gia tộc.
Thế nhưng ngay từ ban đầu đã chuẩn bị cho một thành viên trong gia tộc hi sinh để đạt được mục đích thì sẽ khiến cho rất nhiều người cảm thấy đau lòng. Tuy rằng số người chết rất ít, thậm chí có thể không tính luôn. Thế nhưng nếu tinh thần đoàn kết của gia tộc đã bị tan biến thì ngày gia tộc đó sụp đổ cũng không còn xa nữa đâu.
Tinh thần đoàn kết, chính là gốc gác của một gia tộc.
Trác Uyên không phải người của Thượng Quan gia nên đương nhiên là sẽ không suy nghĩ đến những điều này, thế nhưng những trưởng lão đó không thể mạo hiểm vì chuyện này được. Họ không thể vì một bước cờ mà hủy hoại đi cả sự đoàn kết của gia tộc được.
Có thể nói rằng bọn họ thà xông lên, để hàng trăm người chết và giành được thắng lợi còn hơn là chủ động hi sinh một người để đổi lấy thành quả ngay từ ban đầu.
Những chuyện này không thể đo lường bằng lượng được, nó còn phải được xem xét về mặt tinh thần nữa. Nếu lòng người đã không còn thì sẽ không dễ để dẫn dắt đội ngũ.
Mấy vị trưởng lão lập tức quay sang nhìn nhau, họ giao lưu với nhau bằng ánh mắt nhưng đều nhanh chóng ngao ngán lắc đầu, không tán đồng chuyện này.
Trác Uyên nhìn thấy hành động của bọn họ, hắn khẽ chớp mắt một cái, thầm cảm thán. Xem ra đám người này cũng không phải là một lũ ngốc, cũng biết rõ giới hạn của mình ở đâu đấy chứ.
Ài, nhưng mà hắn cần một người để có thể lừa dối mọi người, Thượng Quan gia không đồng ý cho người thì phải làm sao đây?
Trác Uyên khẽ nhíu chặt mày, hắn cũng nhanh chóng rơi vào trầm tư.
A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp cả sơn động, như tiếng heo bị cắt tiết vậy. Trác Uyên ngớ người, hắn thấy những âm thanh này có hơi quen nên lập tức quay ngoắt đầu sang hỏi: “Sao thế? Ai đang hét vậy?”
“Ha, còn có thể là ai nữa chứ, chính là tên phản bội Thượng Quan Ngọc Lâm đấy.” Một vị cung phụng chép chép miệng, nói với vẻ mặt hết sức khinh bỉ.
Hai mắt Trác Uyên lập tức sáng rực lên, hắn khẽ nhoẻn miệng cười, nói: “Các vị, tên phản đồ đáng chết này có còn được tính là người của Thượng Quan gia không? Nếu như không thì có thể cho ta mượn hắn được chứ? Nhưng mà, ta mượn rồi thì không có ý định trả lại đâu nhé.”
“Ờm, việc này…”
Mọi người có chút ngờ nghệch, bọn họ quay sang nhìn nhau rồi nở một nụ cười trông rất gian, một vị cung phụng cười lớn, nói: “Ha ha ha… không sao, không sao cả, vốn dĩ bọn ta còn đang tính thương lượng với nhau một chút, vì tên tiểu tử này mắc tội phản bội lại gia tộc nên cũng không biết là phải phán tội sống hay tội chết nữa. Nếu Cổ tiên sinh đã mở lời thì lấy mạng hắn ra để đổi lấy Xung Thiên Kiếm, cũng coi như là lấy công chuộc tội rồi. Đây đúng là chuyện tốt đó, các ngươi thấy sao, ha ha ha…”
Nghe lời này, những người khác đều quay sang nhìn nhau, họ cũng không nhịn được mà lập tức cười lớn, trên mặt họ đều là biểu cảm ta hiểu, ngươi hiểu, mọi người đều hiểu cả mà.
Thế này thì Thượng Quan Ngọc Lâm đen đủi quá rồi, lại một lần nữa bị hủy hoại trong tay Trác Uyên.
Điều này, chắc là duyên phận, thế nhưng hình như đây là nghiệt duyên mới phải chứ, ha ha ha…
Khóe miệng Trác Uyên khẽ cong lên, hắn nở một nụ cười tà ác, sau lại quay sang nhìn những trưởng lão Thượng Quan gia, cùng nhau tạo ra những tiếng ồn luẩn quẩn mãi trong sơn động, mãi mà vẫn không biến mất.
Mỗi khi mọi người nghe thấy những tràng cười ấy thì đều có cảm giác sởn cả da gà, cứ như ác quỷ sắp hiện thế vậy.
A a a…
Ở một nơi khác, trong một căn mật thất tăm tối, Thượng Quan Ngọc Lâm đã bị hành hạ đến mức không ra hình người nữa rồi. Hắn ta bị trói trên một chiếc trụ đá, tu vi đã bị phong bế hoàn toàn.
Một người già có bộ râu đen đang nắm lấy vai hắn ta, ánh mắt hết sức lạnh lùng, nguyên lực mạnh mẽ liên tục được rút ra khỏi cơ thể hắn ta, khiến cho mỗi một cái xương, mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể của hắn ta đều bị chèn ép, đau đến mức nói không nên lười, liên tục gào giọng hét lớn.
Lão già râu đen đó khẽ cười một tiếng, nhìn hắn ta với ánh mắt vô cùng ác độc, lão ta hỏi: “Nói đi, ngươi còn nói gì với Thượng Quan Phi Vân nữa, rốt cuộc là hắn ta có biết gì về căn cứ này của chúng ta không?”
“Lục trưởng lão tha mạng.”
Nước mắt Thượng Quan Ngọc Lâm lã chã rơi xuống, hắn ta kêu gào đau đớn: “Ngài đã hỏi câu hỏi này cả trăm lần rồi đấy. Ta đã nói với ngài rồi, Thượng Quan Phi Vân bọn họ chỉ muốn giết mấy cao thủ thôi, không có ý định đuổi cùng giết tận nên cũng không cần biết nơi mọi người sẽ rút về. Lão ta muốn để ta rút về Đông Châu làm thám tử, thế nhưng chưa bao giờ hỏi gì về nơi này cả, ta cũng không có ý định nói. Lục trưởng lão tha mạng, tha mạng cho ta đi mà…”
Lục trưởng lão khẽ nhíu mày lại, hừ nhẹ một tiếng, lão ta càng dùng sức mạnh hơn, tiếp tục nói: “Ha, ngươi còn dám về Đông Châu làm thám tử sao. Tuy rằng đã nghe mấy chục lần rồi nhưng mỗi một lần nghe vậy thì vẫn khiến cho lão phu thấy giận vô cùng, ta chỉ muốn giết cái tên ăn trông nồi ngồi trông hướng nhà ngươi thôi.”
“Bà nội nhà ngươi, hỏi mấy chục lần rồi mà còn hỏi, ngươi không thấy phiền chứ ta cũng thấy phiền đấy… A, xin lỗi, ta sai rồi, Lục trưởng lão tha mạng, ta muốn gặp cữu cữu, cữu cữu cứu ta với…”
Hai người họ vô cùng bất ngờ, đơ cả người ra, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cánh cửa. Không biết từ bao giờ, bóng người của Trác Uyên đã xuất hiện ở nơi đó rồi. Trên khóe miệng hắn là một nụ cười trông vô cùng phóng khoáng, vẻ mặt thì như đang trêu ngươi Thượng Quan Ngọc Lâm vậy. Hắn tạo ra những âm thanh nghe rất châm biếm…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất