Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Uyên, ngươi xong rồi, chắc chắn lão già này sẽ giết ngươi.  

             Bỗng dưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Uyên đều tràn ngập kinh ngạc xen lẫn với bất lực. Bọn họ thực sự không thể hiểu nổi tên tiểu tử này ăn gan hùm hay sao mà lại dám làm ra chuyện bất kính như vậy, dám tát thẳng vào mặt một cao thủ Quy Nguyên.   

             Vị Nhị trưởng lão đó cũng lập tức ngây ngẩn cả ra, lão ta đứng đơ ra một lúc rồi mới phản ứng lại được.   

             Cảm nhận được cơn đau truyền đến, gương mặt già nua của Nhị trưởng lão co rút rất mạnh. Sau đó, một tiếng gào vang lên, tràn đầy vẻ giận dữ, khí thế của Nguyên Cảnh Hậu Kỳ từ trong người mà tỏa ra liên tục, hơn nữa trong khí tức đó còn có sát ý nữa, lão ta đi thẳng về phía Trác Uyên. Sau đó đưa tay lên, đạp thẳng xuống đầu hắn.  

             “Tên tiểu tử này, ngươi dám làm thế với ta thật à.”   

             “Đương nhiên là ta dám rồi, chẳng như thứ già nua như ngươi, ngươi dám ra tay với ta sao?”   

             Gương mặt của hắn không hề có vẻ gì gọi là sợ hãi cả, Trác Uyên khẽ cười khểnh, lên tiếng nói lại với vẻ khinh bỉ: “Đừng quên nhé, bây giờ Xung Thiên Kiếm đang ở trong tay ta, nếu ngươi đánh chết ta thì Thượng Quan gia sẽ không có được Xung Thiên Kiếm đâu, khi đó không chừng ngươi sẽ trở thành tội nhân của gia tộc đấy.”   

             Cạch.   

             Bàn tay đang định đánh về phía Trác Uyên bỗng chốc khựng lại ngay giữa không trung, sau đó khẽ run cầm cập. Nhị trưởng lão nhìn gương mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo ấy của Trác Uyên, trong mắt giăng đầy tơ máu, lão ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi thế nhưng bàn tay đầy sát ý đó lại không dám ra đòn.   

             Dù sao thì quả thực câu nói ban nãy của Trác Uyên cũng đã đánh trúng vào điểm yếu của lão ta. Lần này bọn họ đến Trung Châu là bởi vì Xung Thiên Kiếm, nếu vì sự tức giận nhất thời mà giết chết tên tiểu tử này, làm lỡ chuyện của cả gia tộc thì chẳng phải lão ta sẽ trở thành tội nhân của cả gia tộc thật sao?   

             Đột nhiên Nhị trưởng lão cảm thấy do dự vô cùng, lão ta run lên cầm cập nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, cố nhịn. Chỉ là sự tức giận đó thì vẫn tụ lại ở nơi lồng ngực, khiến cho lồng ngực lão ta cứ phập phồng mãi, uất ức vô cùng.   

             “Tiểu tử, ngươi đợi đấy cho ta, nếu không phải vì chuyện của gia tộc thì…”   

             Bộp!   

             Thế nhưng lão ta vẫn chưa nói xong thì Trác Uyên đã đưa tay lên giáng một cái bạt tai xuống bên mặt còn lại của lão ta, hắn sảng khoái mà bật cười thành tiếng: “Ha, ngươi đang đợi cái gì thế? Cái thứ như ngươi cậy già nên bắt nạt người khác à, chẳng phải ban nãy ta đã nói rõ rồi sao, lão tử lấy Xung Thiên Kiếm để đổi lại mạng của cả gia tộc nhà ngươi. Các ngươi… Là vì vậy nên mới đến Trung Châu đấy, không nhớ thật à? Bây giờ đừng nói là ta cho ngươi hai cái bạt tai trời giáng, cho dù ta có đánh chết hai đệ tử của ngươi ngay tại đây thì các ngươi cũng không có tư cách mà mặc cả với ta đâu, hứ.”   

             “Ngươi!”   

             Khóe miệng lão ta khẽ giật giật, Nhị trưởng lão tức đến mức muốn lên cơn đau tim. Ngón trỏ liên tục chỉ thẳng vào mặt Trác Uyên, muốn mắng lắm nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không biết nên nói gì mới phải.  

             Bởi vì tên tiểu tử này thật sự là vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa miệng lưỡi còn rất sắc bén, cho dù lão ta có mắng thế nào thì cũng không đấu được với người ta, đến cuối cùng chỉ có nước nhục hơn mà thôi.   

             Vậy nên lão ta khục khặc mãi, cứ ngươi ngươi ngươi cả nửa ngày trời, mãi mà chả rặn ra được từ nào ngoài từ đấy.  

             Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc. Nhị trưởng lão trước giờ vẫn luôn là một người có tính cách rất bướng bỉnh, thế nhưng giờ lại bị một người trẻ tuổi trị cho không hé răng được lời nào, chuyện này sao mà có thể được chứ?  

             Tuy rằng tên tiểu tử đó lấy Xung Thiên Kiếm ra để uy hiếp nhưng dẫu sao thì đối phương cũng là một người đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, sao mà lại bị uy hiếp một cách dễ dàng như vậy, đã thế còn không có chút năng lực phản kháng nào thế được chứ?   

             Chứng kiến cảnh này, ba vị cường giả cung phụng lập tức quay sang nhìn nhau, sau đó họ đều gật gật đầu, mặt đầy vẻ nghiêm trọng.   

             Công Tâm Thuật lợi hại quá, nhưng mà cũng khó trách, dù sao thì cũng là người đã từng đấu với Bách Lí Kinh Vĩ mà.  

             Trác Uyên không quan tâm đến sự phẫn nộ của Nhị trưởng lão cho lắm, hắn còn chẳng thèm nhìn lão ta một cái mà trực tiếp đi thẳng về phía miệng động, thậm chí còn chẳng quan tâm đến người khác mà đã nhanh chóng chui vào trong động. Chỉ là hắn vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: “Ta vào đó chọn vài người mà ta muốn rồi sẽ bắt đầu hành động ngay!”   

             Vừa mới nói xong, cuối cùng thì bóng người bất trị của hắn cũng đã biến mất trong cái động tối đen mịt mờ kia.  

             Mọi người chăm chú nhìn bóng lưng đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn rồi lại quay sang nhìn Nhị trưởng lão mặt đã sớm đỏ bừng lên, đang điên cuồng thở mạnh. Mọi người nhìn mà ngây ngẩn cả ra.  

             Đặc biệt là Thượng Quan Khinh yên, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy Trác Uyên thể hiện hết ma tính của mình nên nàng ta có hơi ngơ ngác. Đáng chú ý hơn nữa chính là sự bá đạo khi hắn còn chẳng thèm coi một cao thủ Quy Nguyên ra gì, điều đó khiến cho nàng ta có cảm giác rất lạ, cứ như là…   

             “Ma vương!”   

             Đúng lúc này, một giọng nói lập tức vang lên đã nói ra hết cảm giác của nàng ta lúc nãy. Đúng vậy, chính là sự bất trị của ma, là sự bá đạo của vương, hay chẳng lẽ hắn là ma vương chuyển thế?  

             Vậy nên nàng ta vội vàng quay ngoắt đầu lại nhìn theo hướng giọng nói đó. Người mà nàng ta nhìn thấy không phải ai khác mà chính là phụ thân nàng ta, Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan Phi Hùng.   

             Chỉ là vào giờ phút này, vẻ mặt của lão ta trông nghiêm trọng vô cùng.  

             Hình như lão ta cũng đã chú ý đến ánh mắt của nàng ta, Thượng Quan Phi Hùng nhìn nàng ta một cái rồi lập tức quay sang dặn dò những trưởng lão cung phụng khác: “Các ngươi vào đó theo dõi tên tiểu tử đó đi, xem xem hắn làm được trò trống gì không. Nhưng mà cũng đừng tùy tiện động vào hắn, tiểu tử đó không đơn giản đâu, hắn hữu dũng hữu mưu, tính toán sâu xa vô cùng, là một người rất hiếm có. Bây giờ hắn đang nắm thóp được chúng ta, hắn không hề kiêng kỵ gì chúng ta đâu.”   

             “Yên tâm đi, Phi Hùng, bọn ta biết chừng mực mà. Dù sao thì bọn ta cũng không thể như Nhị trưởng lão được, tự dưng lại bị một tên tiểu bối tát cho một phát, ha ha ha…”   

             Quay đầu lại nhìn Nhị trưởng lão vẫn đang tức giận, một vị cường giả cung phụng khẽ cười trộm, lắc đầu với vẻ khó tin. Sau đó, nét mặt lão ta tự dưng trở nên vô cùng nghiêm túc, lão ta nhanh chóng đưa mọi người quay trở lại trong động, rồi đi theo sau Trác Uyên.   

             Tuy rằng Trác Uyên chỉ là một tên tiểu bối thôi nhưng vào lúc này, trong mắt của những vị tiền bối có máu mặt ở đây thì hắn lại là một nhân vật khó mà ứng phó được nhất, bọn họ không thể lơ là cảnh giác được.   

             Còn vị Nhị trưởng lão đó cũng đi theo sau khi các vị trưởng lão cung phụng khác khuyên bảo. Hơn nữa lão ta còn đưa hai tên đệ tử đã bị đánh đến mức mặt sưng vù lên về chữa trị.   

             Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, nơi này đã chỉ còn lại hai cha con Thượng Quan Phi Hùng.   

             Thế nhưng khi Thượng Quan Khinh Yên cũng định đi theo thì Thượng Quan Phi Hùng lại bất chợt gọi nàng ta lại: “Đợi chút đã Yên Nhi.”   

             “Sao vậy ạ phụ thân?” Trên mặt nàng ta tràn ngập vẻ khó hiểu, Thượng Quan Khinh Yên quay đầu sang nhìn lão ta.   

             Lòng Thượng Quan Phi Hùng bỗng chốc chùng xuống, lão ta có hơi do dự, thế nhưng rất nhanh sau đó thôi lão ta lại trở về với dáng vẻ bình thường ban đầu, nói với vẻ rất chân thành: “Yên Nhi, bây giờ ở đây đã không còn ai nữa rồi, ta xin lỗi ngươi vì những lời vô tình ban nãy.”   

             “Xin lỗi sao ạ?”   

             “Đúng vậy.”   

             Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu rồi thở dài một hơi: “Yên Nhi, mẫu thân ngươi mất sớm, ta lại vì phải luyện công nên đã tái hôn nhiều lần. Đến tận ngày hôm nay ta cũng chỉ có mỗi một nữ nhi là ngươi thôi, ngươi là người thân nhất của vi phụ, là người trân quý nhất trên đời này, không một ai có thể thay thế được. Vậy nên ban nãy vi phụ nói đồng ý lấy tính mạng của ngươi để đổi lấy tính mạng của tất cả mọi người trong gia tộc cũng chỉ là kế nhất thời thôi, không phải là thật đâu. Thử hỏi xem mọi vị phụ thân, mẫu thân trên thiên hạ này, ai mà nhẫn tâm lấy con cái mình ra để đổi lấy mạng sống của người khác cho được  chứ? Cho dù là lấy một đổi mười, đổi một trăm thì cũng vậy thôi, không một ai đồng ý cả.”   

             Người nàng ta khẽ run lên, Thượng Quan Khinh Yên hơi rưng rưng, mắt nàng ta dần trở nên ươn ướt.   

             Thượng Quan Phi Hùng bất giác nở một nụ cười, thở dài: “Ban nãy vi phụ nói như vậy chỉ là muốn giảm bớt những gì phải cược để trao đổi với Cổ Liệt Uyên thôi. Như vậy thì mới có thể nắm quyền chủ động được. Ta không thể để hắn tưởng bở cứu được mạng nữ nhi của ta là ta sẽ dốc hết sức để giúp hắn, thậm chí là phải đánh đổi cả tính mạng của những người trong gia tộc được. Vậy nên ta mới nói những lời trái với lòng mình như vậy, điều này cũng là khó tránh mà, đây chỉ là một cuộc đàm phán thôi. Có lẽ con thấy vi phụ hơi giả tạo, không còn là Thượng Quan gia chủ quang minh lỗi lạc, vô cùng nghĩa hiệp năm đó nữa rồi. Thế nhưng đây là giang hồ, vi phụ ngồi trên vị trí này, làm thế này cũng là do hết cách rồi. Thế nên, Yên Nhi à, ban nãy nếu ngươi có thấy đau lòng vì vi phụ thì vi phụ thật lòng xin lỗi ngươi. Nước mắt của ngươi, dù là lúc nào thì người làm phụ thân đây cũng đều nhìn thấy được cả.”   

             “Phụ thân.”   

             Thượng Quan Khinh Yên thấy vui vô cùng, nàng ta lập tức bật khóc, nhảy nhào vào lòng Thượng Quan Phi Hùng, nước mắt rơi lã chã: “Thực ra ta luôn biết phụ thân là người quan tâm ta nhất mà. Cho dù ta có bướng bỉnh thế nào, có chọc giận các di nương đến mức nào thì phụ thân vẫn luôn như vậy. Ta vẫn luôn biết rằng phụ thân luôn để ta lên hàng đầu. Cho dù phụ thân không còn quang minh lỗi lạc, không vì đại nghĩa như vậy nữa thì người vẫn luôn là phụ thân mà ta kính trọng nhất.”   

             Nghe những lời này, Thượng Quan Phi Hùng thấy vui mừng vô cùng, lão ta nhẹ nhàng nói: “Yên Nhi, ngươi hiểu được là tốt rồi, ta còn sợ cái bản mặt giả tạo này của phụ thân bị ngươi nhìn thấy thì ngươi sẽ không kính trọng phụ thân nữa chứ. Bây giờ… ha ha ha, mọi thứ đều được nói thẳng ra nên vi phụ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi…”   

             “Đúng rồi phụ thân, ban nãy người bảo người phải nói như vậy đều là vì muốn giành quyền chủ động trong vụ đàm phán, vậy rốt cuộc có thành công không?” Lão ta còn chưa nói xong thì Thượng Quan Khinh Yên đã ngước gương mặt xinh đẹp của mình lên, tò mò hỏi.   

             Mặt Thượng Quan Phi Hùng lập tức co rút, lão ta thấy hơi buồn bực: “Ờm… tên tiểu tử đó xảo trá quá, đàm phán với hắn, vi phụ thua triệt để luôn ấy, lẽ nào ngươi không nhìn thấy cái vẻ kiêu căng hống hách của hắn ban nãy sao, đến trưởng lão trong gia tộc này mà hắn cũng dám đánh. Ài, bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay hắn nên lần này coi như là vi phụ mất hết binh rồi, thua triệt để rồi. Ta chỉ muốn giúp hắn hoàn thành mục tiêu xong thì lấy Xung Thiên Kiếm rồi đi thôi. Nếu không tên tiểu tử này mà ở trong gia tộc mình, hắn cứ kiêu căng hống hách, cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa đây. Ha ha, đúng là Ma vương mà.”   

             “Ồ.”   

             Thượng Quan Khinh Yên khẽ gật đầu, sau đó nàng ta không nói gì nữa, chỉ khẽ nở một nụ cười rất nhẹ nhàng.  

             Thượng Quan Phi Hùng chớp chớp mắt, lão ta đã nhận ra được điều này, nhưng chỉ biết bất lực thở dài một hơi.  

             Ài, nữ nhi lớn rồi không giữ được nữa, trái tim của nữ nhi chạy từ người phụ thân sang chỗ nam nhân khác mất rồi, ngày rời đi… chắc cũng sắp đến rồi nhỉ. Chỉ là nam nhân này, có hơi nguy hiểm quá rồi đấy.   

             Thượng Quan Phi Hùng khẽ hít một hơi thật sâu, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Thân là gia chủ của Thượng Quan gia, đây là lần đầu tiên lão ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể nắm giữ được hạnh phúc của nữ nhi.   

             Bởi vì nam nhân mà nữ nhi lão ta nhìn trúng vốn là một người không thể nào nắm bắt được.   

             Ở một nơi khác, Trác Uyên đang đi tuần một vòng, trông như hắn mới là chủ nhân của nơi này vậy, những trưởng lão cung phụng khác của Thượng Quan gia thì đi ở bên cạnh, cứ như là đế vương ra ngoài, bách quan đi theo vậy, rất hào nhoáng, uy phong lẫm liệt.   

eyJpdiI6IjFndm9Zc2RoWUhkYWoxYVwvZk1DRXZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InFhcTdCZEt5Tk94UDVjUjV1K1lvaloxbThUQytFdWdmU2sxUUpma3VjREk0ZWJJaWhFUzlRdlJLdXdMbDVVb2VTcUpaYUg0NVRnXC9QampIUUdoUzQwYnBuQzVhOVFCR21YQm5POFBMbHQyOGRDaHpBMGU1NVg1U21IM1FTVFg0bVRTZnpXdlU0TFM2VXpzY1lTeHpwbHZQdjl3OERCSGFXMTV0QkhrdzY5cHBodG5YekZwTE9cL0ErNThQdFlscitEY0F6SjdIVDIrVDJ1bklIWlBEWGxMUHRpRDJCZnlIbW1lQ3VWRE5oQlNMTDUyXC9pTDdPWVZpTG9MUFZHVVJQd1c2VW5qQ1BDZ2pcL1c0YzVRQWdnbGtvQnFqSUkyR1pMdW5OcjBGUUV2N082ZzlvY3k4Y3Joa2l4Z1ZvSkRva3lRRFlLS2VVT0l0Z09Sbjh3dmZcLzJxajB5UndnWmhIbjhLTzZkamlTSjNjRzlQY1I3QjI0blFIUitcL1FZRlFsM0J0c1dFeDVsZklQN3hMYUpQS2EwNXIyQkJrTW40MnlwY1NrRFAyUm8xY2w4QUZvK0NYZmI4N3BRTTQycGc1QTRQMXVpemFQVXdUalY2MnE2cEhmUllCR1hOVzBvOVFtNTV0Vms5alFtQVM4ZERzPSIsIm1hYyI6IjQyNWZmMTMxZTEwODE1ZTA4YTQ0ZDVkMGMyMGIyNDk4MjA2MjA1ZDMyNTYxYzU0ZTVhZjY3ZGJlZTczZDI0MjMifQ==
eyJpdiI6InQ0KzI4ckxQUEZ5TTFZSnhjSmRNbnc9PSIsInZhbHVlIjoiNjhHaUpDXC9Kcmt0ZFptT2NrT0dsQXlBZlhCOU1RVTRYcytiOE02WXVyRDF1KzVtUXlFZ2srZWNWeTd0NmRHdENUUXdNcjBEZFFPdW43U2gwUU03XC9rckU5cVhnTFZYR2JWSXFLRzhBRloxRXk3S2JTckVuMGVJbWxySVRKY3VUXC9wSjRcL2FpdXVGWGdIOWxlR0hcL2xRNGczVHM2ZFB5anV6QWk3eTFQXC91dUdlMWNIM2drV1wvRmdiaU5idnExbTNoeFc2YllwXC93RnQ3eXZJZm1WcUdhUThcLzU1NThTb2lhKytlOXV3YVVzQkdyT2wrOVFoazBVT3pLU2NYQ0NqdWRsVUQwRFRFVVpwb3grUHZpb1libDVCbzVmNWN5YW9IaFZwdnRLY1UyVExYYXE1Rng2bG9sWHJuazByTU1IakZTXC9aYUpMRU5rbkVFbXdnQUV0MlJDREdSd3RRclZnN3JsY2k4RmdZNFNXVWlMY0NCS1R1UHhHc1JkNnlyM25heTJiU1pHbGZNWXhNT3lMUDMzdkFaeXRUSWwxa3R6RDFkblhsSnJBcWpobjhOQmk1MXRuY2xkZkZ5VnFLQTEwUHVcL1Q3bnp5dkNtTVYzS21sc3dyK1ViUVFBXC9nSzV2TmRXMUxlR3NZWXIwYkVOQUxRK1EzUGZHVkxpOGFyUE5TT09MTHJSNjBDRDdBclh0WjJpRm9pbVplZE9TXC9tMzBaOVY3bDZFM1lsNkthdmMrTEVFTXQ1djVBOTlLdWVQUzlTNlRvdkEyNVU1SGJOcGdkRnVRWVBEMWc1S0NmMHBxSldFRXVlWUpCN0NUelJPU1dBcytnMVJJczhNK0ptY2EzQ2Y4V3VPanhNaEJpamtlNmNNdGs0WlY1b1ZqRmt6cGdFMnF0ODlGKzNqekRZS0xiYkVDcm5CWll0ZmZGS1Y2a3E0YTdDIiwibWFjIjoiNmE3YWZiMmE0MDdlZjNkNGZjNTM5MDk2NmYxMjA1MjBkMzJmNmNjZGI3YzI5YmRhOTU4YTI3ZGY3YjFhNjViNSJ9

             Chỉ trong phút chốc, ngay khi thấy hắn thì mọi người lập tức ngây ngẩn cả ra, ngơ ngác mà nhìn theo bóng dáng tràn đầy khí chất của Trác Uyên đi lướt qua từng người bọn họ, thế nhưng họ lại không hiểu vì sao, trong lòng cảm thấy mơ hồ vô cùng…

Ads
';
Advertisement