Trong ánh mắt và vẻ mặt Trác Uyên hiện đầy sắc thái khinh thường, hắn nhìn Thượng Quan Phi Hùng ở phía đối diện, nói với giọng điệu thản nhiên: “Thượng Quan gia chủ nói như vậy thì có chút không lý lẽ, không phân biệt đúng sai rồi. Nói vậy giống như tất cả tổn thất nghiêm trọng của các ngươi đều do hai cha con chúng ta làm hại không bằng ấy, mặc dù cứu khuê nữ của các ngươi cũng không thể sánh bằng mấy trăm tính mạng này. Nhưng ngươi tự để tay lên ngực tự hỏi một chút xem, lão tử bày kế tạo nên tổn thất này cho Thượng Quan gia các người sao?”
Cả người Thượng Quan Phi Hùng run rẩy, mặt khẽ biến sắc, biểu cảm nghiêm nghị nhưng không nói được câu nào.
“Hừ! Sở dĩ lần này Thượng Quan gia các ngươi rơi vào bẫy của kẻ khác một là vì Bách Lí Kinh Vĩ trăm phương ngàn kế âm thầm bày mưu, hai là vì Thượng Quan Phi Hùng ngươi xử sự không thỏa đáng, chỉ bố trí cho việc trước mắt. Cho dù lão tử không xuất hiện thì Thượng Quan gia các người sẽ không gặp nạn sao? Sẽ không có phản đồ sao? Vào lúc Bách Lí Kinh Vĩ tổ chức đại hội Đan Vương, các ngươi vội vàng chờ không nổi mà phái tên tiểu tử Thượng Quan Ngọc Lâm kia ra tham gia. Tiểu tử kia có đi tiểu cũng sẽ phản bội gia tộc, các ngươi làm theo sẽ bị Bách Lí Kinh Vĩ vây chặt như nêm cối, toàn quân bị diệt. Tất cả những chuyện này đều không liên quan một chút gì đến lão tử cả, đều là do Thượng Quan Phi Hùng ngươi cả thôi. Do gia chủ Thượng Quan gia không có năng lực và thiển cận nên mới gây ra mấy chuyện này. Chẳng qua lão tử chỉ nhân cơ hội đi nhờ xe, còn đại nạn của Thượng Quan gia các người có liên quan gì tới lão tử đâu chứ?”
Ánh mắt Trác Uyên trở nên lạnh lùng, hắn đột nhiên quát lớn, trên mặt đầy vẻ trào phúng và khinh thường: “Nhưng ngược lại, vì lúc đó có sự xuất hiện của lão tử nên đã gây ra động tĩnh ở Thủy Các. Bách Lí Kinh Vĩ giật mình hoảng loạn nên mới buông tha cơ hội tốt giăng một lưới tóm gọn hết các người, mới để lại một đám cặn bã các người sống sót. Có thể nói, lão tử không chỉ cứu mạng của khuê nữ ngươi, mà còn cứu mạng của những người ở đây nữa. Vậy mà hiện tại các ngươi không biết lòng tót của người khác, còn dám trả đũa, đổ tất cả sự vô năng thiển cận và tội lỗi của mình lên đầu lão tử. Chuyện này có khác gì lấy oán trả ơn đâu? Đây là tác phong của gia tộc hiệp nghĩa đệ nhất Đông Châu, tác phong của Thượng Quan gia sao hả? Ta nhổ! Chó má, đều là dối trá!”
Tiếng rống giận của Trác Uyên không ngừng vang vọng bên tai của tất cả mọi người ở đây, khiến cho mọi người khẽ giật mình, cả người run rẩy, toàn bộ đều sững sờ. Có người trong lòng lại giật nảy mình, dường như vừa suy nghĩ gì đấy, bản thân cảm thấy hổ thẹn mà lập tức cúi gằm đầu xuống.
Đúng vậy! Mặc dù tiểu tử này không có ý tốt gì với gia tộc mình, nhưng cùng lắm thì hắn cũng chỉ lợi dụng thế lực hai phe ngao cò đánh nhau, rồi mưu lợi bất chính từ chuyện này mà thôi. Bản thân hắn cũng không gây ra tổn hại lớn gì cho Thượng Quan gia cả.
Giống như lời nói của hắn, chẳng lẽ không có ngư ông ở một bên nhặt của hời, trai cò sẽ không chém giết lẫn nhau sao. Tại sao Thượng Quan gia chúng ta có thể đổ tất cả thất bại của chính mình cho một người ngoài được chứ?
Thế này cũng quá không có trách nhiệm, quá hổ thẹn với danh hiệu thế gia đệ nhất Đông Châu rồi!
Rốt cuộc, dù hắn cung cấp cho đám người mình một tấm bản đồ giả, nhưng cho dù tấm bản đồ kia là thật hay giả, thì cái bẫy do Bách Lí Kinh Vĩ tạo ra vẫn ở nơi đó, có trốn cũng không thể tránh khỏi.
Tóm lại, trong trận chiến này chính là khúc mắc giữa bọn họ và vương phủ Phi Vân, không hề liên quan đến người khác.
Hơn nữa, đúng như lời nói của tên tiểu tử đó, nếu không có hắn ra tay làm ngư ông, khiến cò sợ hãi lui lại, trai như bọn họ đã sớm trở thành đồ ăn trong mâm, trong bụng người ta rồi. Nào còn tư cách ở chỗ này la oai oái với tiểu tử này chứ!
Cho nên nói, tiểu tử này chính là ân nhân cứu mạng của Thượng Quan gia bọn họ cũng không phải nói quá...
Trong lúc nhất thời, các chư vị trưởng lão Cung Phụng sau lưng Thượng Quan Phi Hùng châu đầu ghé tai, tỉ tê bàn tán, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, không nhịn được mà liên tục lắc đầu. Khí thế cứng rắn lúc đầu hiện tại đã bị dập tắt hơn một nửa!
Dù nói thế nào thì bọn họ cũng là cao thủ Quy Nguyên, nhưng không phải là loại người ỷ mạnh hiếp yếu, chính là thế gia hành hiệp trượng nghĩa. Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ đặt chữ lý lên đầu!
Bởi vì cái gọi là có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi. Cho dù bản thân muốn làm một chút việc không hợp tình hợp lý cũng phải miễn cưỡng tìm ra cái đạo lý mới được. Đây chính là cái gọi là... hai chữ hiệp nghĩa, gò bó hành động của toàn bộ cao thủ trong một gia tộc!
Lúc đầu bọn họ nghĩa rằng sẽ mắng Trác Uyên một trận, sau đó bức ép hắn giao ra Xung Thiên Kiếm lập công chuộc tội. Nhưng hiện tại… Bị người ta phản bác lại một trận , ngay cả nửa lý do cũng không nói ra được, làm sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục tranh đoạt được đây!
Bọn họ không phải kẻ tiểu nhân thật sự, nói ngụy quân tử cũng không ngụy đến nơi đến chốn, nếu có thể thông qua con đường chính đáng dể đạt được mục đích, bọn họ cũng không muốn coi thường lòng tín ngưỡng của mình. Bọn họ vẫn còn có thể diện mà!
Trác Uyên đã sớm nhìn ra chỗ bó buộc của bọn họ từ lâu, hắn nhìn chằm chằm vào những vẻ mặt trà đầy khó xử kia, trong lòng liên tục cười lạnh.Vẻ mặt Thượng Quan Phi Hùng đen xì, nghe mấy tiếng bàn tán sau lưng khiến lão ta càng thêm thâm trầm hơn, không biết nên làm thế nào mới phải.
Bỗng nhiên bên phía Thượng Quan gia cả đám trầm mặc vì bị người ta phản bác lại đến mức á khẩu không trả lời được, không nói lại được câu nào!
Thượng Quan Phi Hùng suy nghĩ một chút, lão ta khẽ hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhìn về phía Trác Uyên. Lão ta lạnh nhạt lên tiếng, nhưng trong mắt đã tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Cổ Liệt Uyên, có thể những lời ngươi vừa nói là đúng sự thật, tất cả thất bại lần này do Thượng Quan gia ta sai, không liên quan nhiều đến ngươi. Nhưng muốn chúng ta thay ngươi cứu lệnh lang, e rằng không dễ như vậy đâu. Hiện tại chúng ta cũng tổn thất nặng nề, không có khả năng liều mạng với vương phủ Phi Vân nữa. Thân là gia chủ, lão phu phải cân nhắc đến vấn đề an toàn của tộc nhân. Cho nên dù ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, lão phu cũng tuyệt đối không thể...”
“Dối trá!”
Nhưng lão ta chưa kịp nói xong, Trác Uyên đã khẽ cười lạnh, hắn khinh thường bĩu môi nói: “Thượng Quan gia chủ, người quang minh chính đại thì đừng nói chuyện mờ ám, ngươi dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đi tới nội địa của kẻ địch, đại lục Trung Châu, chẳng lẽ các ngươi không chuẩn bị tâm lý là sẽ bị tổn thất nặng nề sao? Hừ hừ...”
Mí mắt Thượng Quan Phi Hùng khẽ run lên, nhìn hắn chằm chằm, lão ta im lặng không nói được lời nào.
Trác Uyên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Cái chết nặng như Thái Sơn hay nhẹ như lông hồng, trong sinh mệnh của mỗi người đều có giá trị riêng của mình. Mà không phải các ngươi đã sớm vạch rõ giá trị của mình rồi sao…”
“Xung Thiên Kiếm!” Ánh mắt Thượng Quan Phi Hùng chợt lóe lên, lão ta bình tĩnh nói.
Nơi khóe miệng của Trác Uyên khẽ xẹt qua một đường cong hiểm ác, hắn vừa lòng gật đầu một cái: “Vậy thì đúng rồi. Thượng Quan gia chủ, mọi người nên mở rộng cửa nói thẳng thắn với nhau mới phải chứ. Lần này các ngươi tới Trung Châu không phải vì Xung Thiên Kiếm sao, nhưng hiện tại kiếm đang nằm trong tay ta, như vậy nói cách khác, ta lấy thanh kiếm này để có thể mua mạng sống của tất cả các ngươi ở đây. Vậy chẳng phải các ngươi nên mạo hiểm với ta một lần nữa sao?”
“Đương nhiên không phải. Tuy nói lần này chúng ta dẫn tới nhiều người như vậy, nhưng cũng phải có điểm giới hạn, nếu thương vong quá nặng...”
“Ài, xin lỗi, ta không nên nói là tất cả các ngươi, mà là mấy vị cao thủ tuyệt thế trong số các ngươi, ta cần mượn dùng một lát. Còn mấy tiểu tử không có chút thực lực nào giống như hai tên hiện tại dưới chân ta, có đi cũng là pháo hôi thôi, không có ý nghĩa gì cả. Ha ha ha...”
Thượng Quan Phi Hùng vẫn còn do dự một chút, nhưng Trác Uyên nhanh chóng mở miệng loại bỏ ngay nỗi băn khoăn của lão ta, thuận tiện đá đá hai tên tiểu tử dưới chân vừa bị đánh đến mức sưng mặt sưng mũi kia vài cái. Hắn lên tiếng châm biếm.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Thượng Quan Phi Hùng âm thầm gật đầu, như vậy lão ta có thể yên tâm rồi.
Dù sao thì đây chính là ranh giới cuối cùng của lão ta, những tộc nhân này còn thiếu thực lực, trở lại Đông Châu còn có giá trị bồi dưỡng, nếu toàn bộ chết ở Trung Châu thì sẽ rất đáng tiếc.
Phải biết rằng những người này đều là trụ cột vững vàng trong tương lai của Thượng Quan gia bọn họ đấy. Nếu bọn họ chết, cao thủ của Thượng Quan gia sẽ mất gốc, chắc chắn sẽ tuyệt hậu.
Cho dù ở thời đại nào đi chăng nữa thì lực lượng nòng cốt đều là việc quan trọng nhất của một gia tộc hay một tông môn! Nếu không mà nói, chỉ có tuyệt thế cao thủ mà không có cường giả làm trung gian, vậy nếu đối phương diệt hết tuyệt thế cao thủ của ngươi, vậy thì gia tộc của ngươi sẽ hoàn toàn xong đời, không thể vực dậy được nữa.
Nhưng nếu có lực lượng trung gian sẽ không giống vậy, cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một trang hảo hán. Gia tộc phát triển kéo dài không dứt, không ngừng sinh sôi, thế nhân vẫn ca tụng như cũ!
Mà về phần những cao thủ mạnh mẽ này, cho dù xâm nhập vào trận doanh của quân địch, chỉ cần không phải rơi vào kết giới bẫy rập như lần trước thì muốn chạy trốn cũng dễ như trở bàn tay. Nên lão ta cũng không máy lo lắng!
Cho nên Trác Uyên đã lấy Xung Thiên Kiếm ra để mượn mấy vị tuyệt thế cao thủ của lão ta trợ trận. Lão ta lại cảm thấy chuyện mua bán này không lỗ, bởi vậy lập tức gật đầu đồng ý ngay, chỉ là lão ta vẫn có chút lo lắng nói: “Nhưng Cổ Liệt Uyên, ta có thể cho ngươi mượn cao thủ, nhưng làm thế nào để đọ sức với thực lực tuyệt đối của vương phủ Phi Vân đây, ta nghĩ là sẽ có chút khó khăn, ngươi có chắn chắc không?”
“Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Ha ha ha…”
Trác Uyên khinh thường bĩu môi, hắn thản nhiên nói tiếp: “Yên tâm đi. Lần này ta ra tay sẽ không ngốc nghếch gay ra tổn thất lớn như ngươi đâu. Nói không chừng, các ngươi có không ít cao thủ, ngươi có thể an ổn mà lấy được Xung Thiên Kiếm, kiếm được cả bộn đấy Thượng Quan gia chủ à, ha ha ha...”
Cả người Thượng Quan Phi Hùng hơi run rẩy, bên tai vang vọng từng lời mỉa mai của Trác Uyên, nhưng lão ta cũng không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn đầy tự tin của hắn. Lão ta trầm ngâm thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chúng ta đã chứng kiến sự gian xảo của tiểu tử này rồi, nhưng hy vọng hắn sẽ không lật lọng! May mà hắn chỉ muốn mượn vài cao thủ, nếu có chuyện gì đột ngột xảy ra thì cũng có thể kịp thời ứng phó, nhưng cũng đừng bị hắn tiếp tục đùa bỡn trong lòng bàn tay, vô duyên vô cớ hy sinh là được...
Đôi lông mày của Thượng Quan Phi Hùng khẽ nhíu lại thật chặt, mặc dù lão ta đã đồng ý chuyện này, nhưng trong lòng vẫn luôn lo sợ bất an. Nhưng nhị trưởng lão kia lại là người có tính tình nóng nảy, lão ta không nhịn được nữa. Lão ta tiến lên trước một bước, rống giận ra tiếng: “Hừ! Theo như ngươi nói, vậy lần này chúng ta phải nghe lời của tên tiểu quỷ nhà ngươi à?”
“Đúng vậy đấy. Có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên là có vấn đề. Trưởng lão Cung Phụng theo lời gia chủ Thượng Quan gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sao có thể vô duyên vô cớ nghe sự điều khiển của một tiểu thí hài nhi như ngươi được chứ?”
Nhị trưởng lão tức giận mà khẽ hừ một tiếng, lão ta nhìn về phía hai tên đệ tử dưới chân Trác Uyên. Trong mắt lão ta nổi trận lôi đình, tim đập thình thịch vì tức giận: “Hơn nữa, đệ tử của Thượng Quan gia ta vô duyên vô cớ bị ngươi đánh trọng thương như vậy, chuyện này ngươi tính sao đây?”
Trác Uyên lạnh lùng nhìn lão ta một cái, trên mặt chợt lộ ra một nụ cười quỷ dị, hắn chậm rãi xua tay nói: “Mời vị tiền bối này bước lên trước một bước. Tại hạ sẽ cho tiền bối một lời giải thích công bằng vừa lòng cho tiền bối về việc của hai vị huynh đệ này!”
“Hừ. Bây giờ mới nói xin lỗi. Đã chậm rồi!” Nhị trưởng lão bất giác hừ lạnh một tiếng. Lão ta không nghi ngờ gì, lúc này lập tức sải bước dài đi tới trước mặt Trác Uyên, trên mặt còn tràn đầy lửa giận, quát mắng: “Hai người này chính là đệ tử của lão phu, ngươi làm bọn họ bị thương, chẳng khác nào...”
Chát!
Nhưng chưa đợi lão ta nói hết câu, một tiếng vang thanh thúy đột nhiên vang vọng bên tai mọi người ở đây, cùng lúc đó, trên gò má khô gầy của nhị trưởng lão bỗng dưng xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà không khỏi cùng nhau hít sâu một hơi, trong nháy mắt đã sợ đến ngây người. Nhị trưởng lão của gia tộc, cao thủ Quy Nguyên, ngay cả gia chủ cũng phải nhượng bộ lão ta ba phần vì là tiền bối. Nhưng không ngờ rằng lúc này lại bị một tên tiểu tử Thần Chiếu Cảnh tát ngay trước mặt mọi người như vậy. Việc này khiến cho cái mặt mo của lão đầu bướng bỉnh này về sau biết nên để ở chỗ nào nữa đây…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất