"Cổ... Cổ Liệt Uyên?"
Con ngươi Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ co rụt lại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, vẻ khó tin hiện rõ trên khuôn mặt của hắn ta. Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra rồi? Tại sao một tên phản nghịch như hắn bỗng dưng lại xuất hiện ở nơi này, lại còn có gan mà bén mảng đến đây nữa chứ?
Phải biết rằng hiện giờ hắn đã là phản đồ của Thượng Quan gia, sao hắn còn có thể đến địa bàn của Thượng Quan gia được thế này?
Trong đầu Thượng Quan Ngọc Lâm lúc này đang có trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, chỗ nào cũng cảm thấy khó hiểu, ánh mắt mù mịt. Nhưng rất nhanh sau đó hắn ta đã quẳng mọi thứ suy nghĩ hết ra khỏi đầu, thứ còn sót lại trong đôi mắt kia chỉ còn sự hận thù cùng với sát ý vô tận!
Nếu không phải do tên này gây khó dễ từ bên trong thì đại sự của Thượng Quan Ngọc Lâm hắn ta đã sớm hoàn thành rồi, cho dù số mệnh cuối cùng của Thượng Quan gia có thế nào đi chăng nữa, dù hắn ta có một chân đạp hai thuyền, con đường làm quan tương lai của hắn ta nhất định sẽ bừng sáng.
Nhưng từ khi tên Cổ Liệt Uyên này xuất hiện, hắn phá hủy hết tất cả mọi thứ của hắn ta, khiến hắn ta trở thành phản đồ của Thượng Quan gia, bị người trong tộc trói lại nghiêm hình tra khảo, còn mất cả giá trị lợi dụng đối với Thượng Quan Phi Vân.
Có thể nói bây giờ hắn ta như Trư Bát Giới soi gương vậy, trong ngoài đều chẳng phải người, ai ai cũng xem thường, bị người người khinh bỉ và căm hận, dù có đến nơi nào cũng không thể có được tiền đồ tốt như trước nữa. Mà kẻ đầu têu gây ra những chuyện này không ai khác chính là Cổ Liệt Uyên!
Nghĩ đến đây, lòng Thượng Quan Ngọc Lâm phẫn nộ đến cực điểm, chuyện gì cũng dám làm, thấy dáng vẻ đắc ý kèm theo nụ cười khiến cho người khác chán ghét kia của Trác Uyên, hắn ta chỉ muốn xông lên xé nát hắn bằng chính đôi tay mình mà thôi.
Điều hắn ta khó tha thứ nhất, chính là tiểu tử này lại vẫn giả trang làm cao thủ ma đạo, nhiều lần đùa cợt hắn ta. Hắn ta trả cho tiểu tử này không ít cái dập đầu, dẫu sao dù thế nào thì một Đại thiếu gia như hắn ta cũng không thể chịu được sự nhục nhã này.
Hoàng đế dập đầu với ăn mày, trên đời làm gì có cái lý này chứ? Lão tử có dập đầu trước ai cũng không thể dập đầu trước ngươi được!
Dù là người vô liêm sỉ đến đâu thì cũng phải có một giới hạn nhất định, giới hạn của Thượng Quan Ngọc Lâm chính là Trác Uyên. Dù bổn công tử có kém ai thì cũng không thể kém ngươi, có dưới ai cũng không thể nào dưới ngươi được!
Đây cũng chính là chút tự ái cuối cùng của Thượng Quan Ngọc Lâm. Nhưng sự tự ái này xuất phát từ đâu? Có lẽ là từ khi thấy vẻ mặt khinh bỉ của Trác Uyên thì hắn ta đã chôn sâu sự tự ái này trong lòng rồi, nhưng có làm thế nào thì cũng không hết. Có lẽ là từ sự cố chấp đối với Thượng Quan Khinh Yên mà kết thù với Trác Uyên, có cố thế nào cũng không hết được!
Tóm lại, mặc dù sự thật đã hiển hiện rõ ngay trước mặt mọi người, nhưng hắn ta vẫn như đà điểu chôn đầu dưới cát, vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Cái tên đã từng ra lệnh mà hắn ta vạn lần khinh thường, dù bàn về sức mạnh hay mưu trí đều vượt xa hắn ta không chỉ ngàn lần, là cao thủ thâm tàng bất lộ chân chính!
Chỉ là hắn ta không muốn thừa nhận, còn khao khát hủy diệt đi sự thật này. Ngay khi Trác Uyên xuất hiện, hắn ta còn không nghĩ tới chuyện làm sao mà Trác Uyên có thể nghênh ngang đi vào, vì trong đầu hắn ta lúc này chỉ suy nghĩ làm cách nào để có thể kết liễu tên đứng trước mặt mình ngay lập tức thôi. Thế là hắn vội quay ngoắt đầu sang nhìn Lục trưởng lão, trong đầu đã sớm vạch sẵn ý đồ muốn mượn dao giết người: "Lục trưởng lão, cũng vì tên Cổ Liệt Uyên này mà trận đánh úp vương phủ Phi Vân lần trước chúng ta đã tổn thất không ít, bản đồ cũng là do hắn cung cấp. Mong ngài hãy mau giết chết tiểu tử này để báo thù cho các tộc nhân đã hy sinh!"
Lục trưởng lão khẽ nhíu mày mày, quay đầu quan sát nét mặt của Trác Uyên, đôi mắt vốn lạnh như băng giờ lại càng trở nên giá rét hơn.
Trên thực tế, dù ở trong cổ trạch thì hắn ta và Trác Uyên cũng không hay tiếp xúc cho lắm, nhưng hắn ta cũng biết rõ ngọn nguồn của sự việc lần này, trong lòng đã sớm xem Trác Uyên là gián điệp. Lão ta chỉ ở đây để tra hỏi Thượng Quan Ngọc Lâm chứ không có tham gia cuộc đàm phán giữa các vị chức cao trong Thượng Quan gia và Trác Uyên.
Cho nên lão ta hoàn toàn không biết Thượng Quan gia đã đạt thành thỏa thuận hợp tác cùng.
Vì vậy, lần này thấy gián điệp bỗng dưng xuất hiện, mặc kệ rằng hắn đã vào được bằng cách nào, điều đầu tiên lão ta nghĩ là phải bắt hắn lại, dạy dỗ tên tiểu tử thối này một phen, để cho hắn biết rằng là phản đồ thì sẽ không có được kết quả tốt.
Lục trưởng lão Thượng Quan gia ghét nhất là loại đồ đệ thất tính bội nghĩa như thế này!
Bỗng dưng, Lục trưởng lão không nói không rằng mà dẫm chân mạnh xuống đất, nhắm đến Trác Uyên mà phóng tới, lão ta đột ngột tung một chưởng sát ý lên bả vai của Trác Uyên. Khí thế mãnh liệt của Quy Nguyên đỉnh phong ép đến trước mặt Trác Uyên khiến cho hơi thở của hắn có hơi đình trệ, hắn bất giác lùi ra sau hai bước, hô hấp có chút khó khăn.
Nhưng hắn vẫn không ngại, vẫn đứng tại chỗ một cách vô cùng vững chắc, hắn không hề nhúc nhích, trên mặt còn lộ một nụ cười lơ đễnh.
Thượng Quan Ngọc Lâm bị trói trên cột đá quan sát thấy tất cả, hắn ta nhất thời để lộ ra một nụ cười tà dị mang theo chút hả hê.
Hắn ta cũng đã nhìn ra, rằng dù Lục trưởng lão đang trong cơn thịnh nộ nhưng vẫn còn giữ được lý trí, đòn đánh mang theo sát khí nhưng lại không nhắm đến vị trí chí mạng mà chỉ đánh lên đầu vai, xem ra là còn muốn giữ lại một mạng cho hắn.
Chuyện này cũng hết sức bình thường, dù sao thì cũng phải giữ mạng lại cho gián điệp để thẩm tra, sao có thể đánh chết được chứ.
Nhưng dù vậy, một chưởng này hẳn sẽ khiến cho toàn bộ vai phải của Trác Uyên nát bấy không còn chút gì, và cơn đau đớn thống khổ từ chưởng ấy mang lại nữa, chậc chậc chậc...
Sau khi bị bắt còn phải chịu nghiêm hình tra khảo mấy ngày liên tiếp, cơn đau sống không bằng chết đánh thẳng vào tim phổi ấy, chậc chậc chậc...
Nghĩ vậy, dường như đau đớn phải chịu trong mấy ngày nghiêm hình tra khảo liên tiếp của hắn đã giảm đi không ít, thậm chí còn có chút vẻ châm chọc hả hê khi thấy người rơi vào cảnh ngộ giống với mình. Hắn ta nhìn Trác Uyên chằm chằm, trong lòng không ngừng chửi rủa thầm.
Ha ha ha... Lão tử đây vốn là thiếu gia của Thượng Quan gia, vì lỡ phạm phải tội lớn là phản bội gia tộc nên mới bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, mà ta đã thế này rồi, một tên người ngoài như ngươi rơi vào tay người nổi tiếng tàn nhẫn như Lục trưởng lão thì sao có thể sống yên thân được.
Ha ha ha... Đến lúc ấy, chắc chắn ngươi còn thê thảm hơn lão tử đây cả trăm lần, như vậy... tâm trạng lão tử sẽ càng thoải mái hơn, ha ha ha...
Thượng Quan Ngọc Lâm thầm cười như điên trong lòng, trên mặt là vẻ vui sướng khó lòng giấu nổi, đôi mắt như lửa rực của hắn ta nhìn chăm chăm vào Trác Uyên đang sắp phải chịu một chưởng vào bả vai, khóe miệng khẽ nhếch lên tràn đầy hưng phấn.
Thậm chí tai hắn ta còn không ngừng động như muốn nghe cho rõ tiếng vai Trác Uyên nát bấy ra bất cứ lúc nào, cả tiếng kêu gào thảm thiết, đau đến chết đi sống lại của hắn nữa.
Dường như đây chính là giây phút mà hắn ta mong đợi nhất trong suốt nhiều ngày qua...
"Lục lão, dừng tay lại!"
Nhưng ngay lúc này. bỗng có một âm thanh vang lên, không biết từ lúc nào, một chưởng không gì sánh bằng của Lục trưởng lão còn chưa kịp chạm đến bả vai Trác Uyên thì đã có một bàn tay gầy gò thò ra từ cửa hang tối om bắt lấy, gây ra một âm thanh vang dội.
Lục trưởng lão không khỏi sững sờ, mù mịt nhìn về phía trước, trong bóng đen sâu hoắm chậm rãi xuất hiện một bóng người, chính là một trong ba vị cung phụng mạnh nhất của Thượng Quan gia, nối đuôi theo sau lão ta là tất cả các trưởng lão cung phụng còn lại trong gia tộc.
Chân mày của Lục trưởng lão khẽ run lên, không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là thế nào: "Chuyện này... là..."
"Cổ công tử là khách quý, không được phép vô lễ!"
Có người khẽ nháy mát ra ám hiệu, vị cung phụng ấy lập tức kéo Lục trưởng lão sang một bên rồi rỉ vào tai lão ta mấy câu giải thích. Nghe được lời người kia nói, Lục trưởng lão sững sờ vô cùng, sau đó gật đầu sáng tỏ, rồi vội đi đến trước mặt Trác Uyên, chắp tay, chân thành nói: "Tại hạ không rõ sự tình, vừa rồi đã đắc tội nhiều rồi, mong Cổ công tử tha thứ!"
Ong!
Như trống chiều chuông sớm gõ mạnh trong khe núi yên tĩnh, từng âm vang rõ ràng gõ lên từng hồi trong đầu của Thượng Quan Ngọc Lâm, khiến cho hắn ta khựng lại trong giây lát!
Thượng Quan Ngọc Lâm vốn đang trông chờ vào một màn kịch hay từ Trác Uyên, thế nhưng cảnh tượng khó mà tin được trước mắt thật sự đã khiến cho hắn ta trợn tròn mắt trong ngạc nhiên!
Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Tại sao trưởng lão cung phụng của gia tộc lại có thái độ tâng bốc với tiểu tử này cơ chứ? Trước kia đám già đầu này có như vậy đâu!
"Người không biết không có tội, bản thân ta không được ưu điểm gì, chỉ được cái rộng lượng thôi, ta không ngại đâu mà, ha ha ha..."
Trác Uyên từ tốn xua tay, căn bản hắn không hề để ý đến ánh mắt kì dị của Thượng Quan Ngọc Lâm đang sợ đến ngây người ở đằng kia. Hắn nhẹ nhàng bước đến vài bước, ưỡn ngực một cái, khắp người đều toát lên vẻ im lặng áp bức như trước đây, hai mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó hắn khẽ cười nói: "Điều kiện của phòng thẩm vấn của các ngươi cũng keo kiệt quá rồi đáy, cả một băng ghế đàng hoàng mà cũng chẳng có..."
"Có... Nếu Cổ công tử đã nói có thì nhất định phải có!"
Trác Uyên còn chưa dứt lời, một vị trưởng lão đã vội vàng nói lớn, sau đó quay ra sau gọi: "Người đâu, mau đem chiếc ghế thanh mộc thượng hạng đến cho Cổ công tử ngồi! Cái gì? Không đem theo hả? Thế thì lấy cái ghế gia chủ đặt ở đại sảnh đến đây mau lên!"
“Vâng!”
Ngoài cửa vang lên tiếng đáp, không lâu sau đã có một đệ tử Thượng Quan gia hì hục vác ghế đến đặt ngay dưới mông Trác Uyên, thậm chí còn nhanh tay lấy tay áo lau lại, thái độ nịnh hót nói: "Cổ công tử, mời ngài, he he he...
"Thôi, không có cũng không sao, hà tất gì phải làm vậy chứ? Ta cũng không có ý đó mà, ha ha ha..."
Khóe miệng khẽ nở nụ cười, Trác Uyên tỏ vẻ e ngại, nhưng rồi cũng ngồi lên ghế, không hề khách sáo chút nào.
Tiếp đó, Trác Uyên nhìn xung quanh một lượt, chân mày hắn khẽ nheo lại, như thấy còn thiếu ít đồ, hắn nâng nắm tay ho nhẹ hai cái.
Trưởng lão nọ nhanh trí hiểu ý hắn, lập tức quát to: "Người đâu, đem bàn, dâng trà mau lên! Cái đám này, không biết quan sát gì hết, đã có ghế sao có thể không có bàn chứ?"
"Vâng, trưởng lão!"
Lại một tiếng đáp cung kính vang lên, rất nhanh lại có hai tên đệ tử vội vã đi vào, một người vác một cái bàn vuông nhỏ nhẹ nhàng đặt trước mặt Trác Uyên, một người khác bưng một trản trà thơm nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó khom người cáo lui!
Trác Uyên nhếch khóe miệng cười thỏa mãn, rồi nhích nhẹ về phía sau một chút, điều chỉnh thành một tư thế ngồi thoải mái nhất, dù sao thì cũng là ghế riêng của gia chủ nên phải khác chứ. Sau đó hắn tùy tiện nâng chén trà nếm một ngụm, thở dài thư thái tràn đầy hưởng thụ!
Ha... Thoải mái quá đi!
Thượng Quan Ngọc Lâm bị trói chặt trên cột đá đã hoàn toàn ngây người, trái tim như thủy tinh vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Vốn là điều hắn ta mong mỏi nhất mấy ngày nay, đó là có thể chính mắt nhìn thấy Trác Uyên đau khổ hơn hắn ta, nhưng sao bây giờ lại thành ra thế này chứ? Tiểu tử này đang khoe khoang trước mặt hắn ta sao?
Còn mấy trưởng lão cung phụng kia nữa, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao lại đãi hắn như đãi tổ tông vậy? Có khi còn nhiệt tình hơn cả đãi tổ tông nữa cũng không ngoa.
Cổ Liệt Uyên, ngươi là ác quỷ trời cao phái xuống để hành hạ ta sao? Hu hu hu...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất