Giọng nói của Phó Thiên Hà êm tai giống như là một khúc dương cầm. Chỉ tiếc Đào Thiên Thu đã ngủ say cho nên không nghe được những lời này.
Rất hiếm khi người đàn ông lạnh lùng sắt đá này chịu nói những lời ngọt ngào như vậy, nếu như Đào Thiên Thu biết được mình bỏ lỡ một chuyện quan trọng đến thế chỉ vì buồn ngủ, có lẽ cô sẽ hối hận muốn khóc mất. Phó Thiên Hà lúc nào cũng vậy, ở trước mặt cô thì chẳng mấy khi biết thể hiện, thế nhưng trong lúc cô không chú ý, hắn đã vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện.
Đến lúc Đào Thiên Thu thức dậy lại phát hiện mình không có ở Phó gia mà đang nằm trong một căn phòng vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ. Một nơi mà cô đã cách xa cả mấy năm trời, rất lâu rồi không có cơ hội ở lại, đó chính là phòng ngủ của cô ở Đào gia, nơi cô từng ở khi còn là thiếu nữ.
Trông căn phòng này vẫn giống hệt mấy năm trước. Trong nháy mắt, Đào Thiên Thu có chút hoảng sợ. Cô sẽ không lại trọng sinh trở về lúc trước khi gả cho Phó Thiên Hà chứ? Như vậy thì hôn nhân của họ chẳng phải là ném qua cửa sổ rồi sao? Còn bao nhiêu cố gắng của cô suốt thời gian qua nữa, chẳng lẽ lại đổ sông đổ bể hết sao? Nếu như Phó Thiên Hà không đến Đào gia cầu hôn cô như kiếp trước thì sao? Vậy thì cô và hắn cả đời này cũng chẳng có cơ hội gặp lại, chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm chung mà thôi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, lập tức xốc chăn lên xông ra ngoài. Ngay cả dép cô cũng không đi, cứ thế chạy chân trần trên nền đá hoa lạnh lẽo.
Kết quả cô vừa xông ra khỏi cửa đã đụng phải một thân thể cao lớn rắn chắc.
"A..."
Đào Thiên Thu ôm cái mũi đáng thương của mình, cô đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Nhưng rất may là cô đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, người trước mắt cô không phải ai khác mà chính là Phó Thiên Hà.
"Bị đau rồi sao?"
Phó Thiên Hà thấy Đào Thiên Thu đau đến nhíu mày thì lập tức duỗi tay nâng cằm cô lên. Trong giọng nói lạnh lùng của hắn hiện lên một tia lo lắng, ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi hơi đỏ lên của cô.
Đào Thiên Thu không có tâm trí để quan tâm cơn đau đang đến nữa, cô vội vàng đưa tay ra ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của Phó Thiên Hà, giọng nói vẫn còn nhuốm vẻ
hoảng sợ.
"Chồng à, sao chúng ta lại ở đây?"
Nơi này gợi lại cho cô những hồi ức rất không tốt, chẳng biết từ khi nào mà nhà đã chẳng còn là nhà nữa. Thậm chí khi năm đó Phó Thiên Hà mang cô rời khỏi nơi này, Đào Thiên Thu còn thầm cảm ơn hắn đã cứu cô thoát khỏi cái nơi giả tạo lạnh lẽo này.
"Ba em gọi điện thoại cho tôi, muốn chúng ta đến đây một chuyến.
Phó Thiên Hà ôm chặt cô, vô cùng hưởng thụ cảm giác khi cơ thể mềm mại ấm áp của cô nằm gọn trong lòng hắn.
"Nhưng mà em không muốn...
Trở về....
Đào Thiên Thu nói không nên lời. Cô thật sự không muốn để Phó Thiên Hà biết những chuyện hỗn tạp trong nhà mình. Nhất là khi những kẻ gọi là người thân kia của cô vốn chỉ là những con thú đội lốt người, thứ duy nhất bọn họ muốn chỉ là không ngừng bòn rút lợi ích từ trên người hắn, giống như những con đỉa hút máu đáng sợ. Cô không muốn hắn bị lợi dụng một chút nào.
Thế nhưng cô còn chưa kịp nói gì, một giọng nói nhão nhoét đáng ghét đã vang lên từ phía sau lưng.
"Phó ca ca, anh đến rồi."
Không cần phải nhìn lại Đào Thiên Thu cũng biết đó là giọng của ai. Kiếp trước kẻ duy nhất có thể dùng giọng điệu õng ẹo ghê tởm đó để quyến rũ chồng cô ngay trước mặt cô chỉ có một mình Đào Mộng Uyển mà thôi! So với Trần Tuyết Nhu, Đào Thiên Thu càng chán gjét cô em gái cùng cha khác mẹ với gương mặt giả tạo này hơn. Nếu Trần Tuyết Nhu là nguyên nhân của mọi đau khổ sau này của cô, thì Đào Mộng Uyển chính là cơn ác mộng thời thiếu nữ của cô. Một kẻ không có lúc nào là không tìm cách để hủy hoại thanh danh và cuộc đời cô.
Đào Thiên Thu quay đầu nhìn lại. Đứa em gái tư sinh kia của cô mặc một chiếc váy cúp ngực vô cùng ngắn, bộ ngực lớn như hai trái bưởi của cô ta suýt nữa thì nhảy cả ra ngoài, khiến cô là con gái mà nhìn còn đau cả mắt. Nhất là khuôn mặt trang điểm diêm dúa như vũ nữ trong quán bar kia nữa, mẹ kế Tống Uyển Linh không dạy cô ta liêm sỉ là cái gì sao? Đã thế còn làm trò muốn câu dẫn ông xã của cô trước mặt cô. Thật sự xem cô, cái người chị gái này chỉ là vật trang trí thôi sao?
"Đào Mộng Uyển, trước mặt anh rể cô lại ăn mặc thành như vậy là có ý gì?"
Đào Thiên Thu thấp giọng cảnh cáo.
"Phó ca ca lại không phải người ngoài."
Đào Mộng Uyển làm bộ không hiểu đáp lời. Trên mặt cô ta còn treo lên một nụ cười đơn thuần giả tạo, giống như bản thân vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu sự đời vậy. Thật sự khiến cho người ta chán ghét.
"Đúng không, Phó ca ca?"
Đào Mộng Uyển giả bộ ngây thơ hỏi Phó Thiên Hà, trong khi ánh mắt nhìn hắn thì hiện rõ vẻ lả lơi.
Kết quả là Phó Thiên Hà ngay cả nhìn cô ta liếc mắt một cái cũng không thèm, hắn chỉ đơn giản là ôm lấy eo nhỏ của Đào Thiên Thu rồi dẫn cô xuống lầu, dùng giọng nói dịu dàng cúi đầu hỏi cô.
"Chắc là em đói bụng rồi nhỉ? Chúng ta đi ăn thôi.
Đào Mộng Uyển nhìn bóng lưng của hai người mà tức giận đến mức dậm chân bình bịch. Thật vất vả Phó Thiên Hà mới tới Đào gia một chuyến, kết quả ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn cô ta. Đào Mộng Uyển chưa bao giờ bị đàn ông đối xử lạnh lùng như vậy! Nhất là hắn lại làm thế trước mặt Đào Thiên Thu, người phụ nữ mà Đào Mộng Uyển chán ghét và khinh thường nhất, khiến cô ta cảm thấy bị nhục nhã không gì sánh bằng.
Đào Mộng Uyển cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ tính toán. May mà cô ta vẫn còn kế hoạch khác, chỉ cần có thể lên giường cùng Phó Thiên Hà, cô ta sẽ có biện pháp khiến hắn ly hôn với Đào Thiên Thu.
Sau khi Đào Thiên Thu kết hôn thì quan hệ giữa cô với Đào gia ngày càng lãnh đạm. Mấy năm nay Đào gia kiếm được rất nhiều lợi ích từ chỗ Phó gia cho nên đã sớm quên mất đứa con gái vẫn còn bị giam ở Phó trạch.
Thế nhưng bọn họ vẫn chưa đủ thỏa mãn, cảm thấy Đào Thiên Thu không biết giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Bọn họ thậm chí còn nảy ra suy nghĩ nếu Đào Mộng Uyển mới là thiếu phu nhân của Phó gia thì tốt rồi, cô ta sẽ khuyến khích hắn kế thừa gia sản của Phó gia, sau đó giúp đỡ Đào gia trở thành gia tộc thượng lưu chính hiệu.
Đào Mộng Uyển trước đây còn trông chờ Đào Thiên Thu bị bán cho một lão già để đổi vốn vực dậy công ty, như vậy thì cả đời cô sẽ bị hủy hoại, Đào Thiên Thu sẽ bị cô ta dẫm nát dưới chân. Đào gia cũng chỉ còn duy nhất một thiên kim tiểu thư danh giá là cô ta mà thôi! Thế nhưng ai ngờ được Phó Thiên Hà lại từ trên trời rơi xuống, biến Đào Thiên Thu thành thiếu phu nhân Phó gia, tiền bạc địa vị hưởng không hết. Điều đó khiến cô ta ghen tị vô cùng, nhất là khi thấy dáng vẻ điển trai phong độ của hắn, cô ta càng thêm
căm ghét Đào Thiên Thu.
Nếu kế hoạch hôm nay của cô ta thành công, vậy thì những gì Đào Thiên Thu đang có bây giờ sớm muộn gì cũng là của cô ta! Đào Mộng Uyển mơ mộng nghĩ về những tháng ngày sung sướng sau này của mình, trong mắt càng hiện lên vẻ tính kế.
Ăn xong một bữa cơm, Đào Thiên Thu cũng không có phản ứng gì. Tâm tư Đào Tùng Bách cũng không đặt trên người cô, ông ta chỉ chuyên tâm thảo luận chuyện thương giới với Phó Thiên Hà, chẳng qua hắn cũng chẳng tỏ vẻ nhiệt tình, chỉ lễ phép khách sáo mà đáp lại thôi. Thấy vậy, Đào Tùng Bách lặng lẽ nắm chặt nắm tay. Ông ta đã hạ mình đến vậy, nhưng Phó Thiên Hà không hề nói sẽ đồng ý đầu tư. Có người bố vợ nào phải lấy lòng con rể như ông ta không? Đào Thiên Thu cũng không biết cách giữ mặt mũi cho ông ta trước mặt chồng nữa. Thật là nhục nhã không để đâu cho hết.
Lúc này ông ta càng thêm đồng ý với kế hoạch của mẹ con Tống Uyển Linh và Đào Mộng Uyển. Đứa con gái lớn này không được việc, vậy thì ông ta sẽ đổi một đứa khác được việc hơn vậy.
Cơm nước xong xuôi, Đào Mộng Uyển lập tức nháy mắt với người giúp việc. Nhận được tín hiệu, rất nhanh đã có người bê một nồi canh hầm lên. Tống Uyển Linh lập tức ra vẻ một người mẹ tốt, đon đả giới thiệu.
"Đây là đồ bổ người làm hầm lúc sáng, đối thân thể người trẻ tuổi như các con rất tốt"
Bảo mẫu bưng mấy chén canh lại, mỗi người một chén.
Phó Thiên Hà không chỉ là một bác sĩ ngoại khoa giỏi, hắn còn hiểu rõ cả về Đông Y nữa. Chỉ cần ngửi qua mùi hương một chút hắn đã biết trong canh này bị bỏ thêm thứ gì. Lại nhìn chén của Đào Thiên Thu và mấy người Đào gia, hắn xác định chỉ có chén của hắn mới có vấn đề.
Chính vì thế mà hắn tỏ vẻ hoàn toàn không hay biết gì, giữ khuôn mặt lạnh lùng bê bát canh lên nhấp một ngụm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất