Đào Thiên Thu có chút nghi hoặc, trước nay ở Đào gia hình như chưa từng nghe thấy thói quen uống canh sau bữa ăn.
Chẳng lẽ sau khi cô rời khỏi mới xuất hiện sao?
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Đào Thiên Thu rốt cuộc không thể tưởng tượng được đám người Đào gia sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để tính kế Phó Thiên Hà.
Sau khi Đào Mộng Uyển và mẹ cô ta là Tống Uyển Linh nhìn thấy Phó Thiên Hà uống xuông bát canh kia thì trong mắt cả hai đều xẹt qua một tia đắc ý. Kế hoạch xem như đã thành công một nửa, chỉ còn chờ gạo nấu thành cơm nữa thôi. Loại dược liệu bọn họ bỏ vào bên trong canh này rất mạnh, cho dù có là thần tiên cũng phải động lòng, chắc chắn là Phó Thiên Hà sẽ không thể khống chế được dục vọng của bản thân. Lúc này chỉ cần tách hẳn và Đào Thiên Thu ra, sau đó để Đào Mộng Uyển ở chung một phòng với hắn, chuyện gì nên đến chắc chắn sẽ đến thôi!
Tống Uyển Linh thầm nghĩ chỉ cần tối nay Đào Mộng Uyển thành công leo lên giường Phó Thiên Hà, bà ta nhất định sẽ nghĩ ra cách khiến hắn phải ly hôn với Đào Thiên Thu. Chỉ cần Đào Mộnh Uyển trở thành thiếu phu nhân của Phó gia thì đời này bà ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi. Cho dù Đào Tùng Bách có sa cơ thất thế, bà ta vẫn có thể dựa vào con gái để sống nửa đời sau giàu sang phú quý!
"Ông xã, chúng ta về nhà đi"
Đào Thiên Thu thật sự không thích bầu không khí ở Đào gia. Trước đó cô bị giam ở Phó gia, mỗi ngày đều muốn tìm cách trở về. Nhưng hiện tại trở lại rồi, cô mới phát hiện Đào gia sớm đã không còn là nhà của cô nữa. Bây giờ cô chỉ nhớ nhung ngôi nhà chung của hai người bọn họ, nhớ phòng ngủ ấm cúng, chiếc giường kingsize mềm mại và bầu không khí thoải mái tự tại khi ở đó.
Hơn nữa không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, từ lúc tỉnh dậy ở Đào gia cô đã cảm thấy tâm trạng rất áp lực. Nhìn những gương mặt giả tạo ở trước mặt mình lượn qua lượn lại, cả thái độ tốt đẹp không thể hiểu nổi của hai mẹ con Đào Mộng Uyển, trong lòng Đào Thiên Thu nổi lên cảm giác bất an mơ hồ. Cho nên cô muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Vừa nghe thấy Đào Thiên Thu nói muốn về nhà, sắc mặt của những kẻ khác trong Đào gia lập tức thay đổi. Đào Mộng Uyển đứng bật dậy giữ chặt lấy cánh tay Đào Thiên Thu.
"Chị, đã lâu rồi chị không về nhà. Vừa trở về lại muốn đi, thật là vô lương tâm quá đi. Mấy năm nay ba thật sự rất nhớ chị đấy. "
Đào Mộng Uyển vừa nói vừa nháy mắt với Đào Tùng Bách. Ông ta đương nhiên biết kế hoạch của hai mẹ con Tống Uyển Linh, tuy nhiên ông ta lại có chút lo lắng về thái độ của Phó Thiên Hà. Bởi lẽ đứa con rể này không phải là kẻ dễ dàng khống chế trong tay, lúc đối diện với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt thâm sâu như nhìn thấu lòng người của hắn, ông ta luôn cảm thấy có chút rùng mình.
Hơn thế nữa vốn Đào gia không đủ trình để làm thông gia với Phó gia, chính Phó Thiên Hà đã đến tận cửa để cầu hôn Đào Thiên Thu, bất chấp sự phản đối của người đứng đầu Phó gia mà cưới Đào Thiên Thu vào cửa. Nói chung là mối nhân duyên này là do hắn chủ động muốn có được, chứng tỏ ít nhiều gì hắn cũng có sự yêu thích đối với Đào Thiên Thu. Cho nên Đào Tùng Bách không dám chắc liệu Đào Mộng Uyển có thể lọt vào mắt xanh của Phó Thiên Hà hay không. Cho dù kế hoạch của hai mẹ con Tống Uyển Linh có thành công đi chăng nữa, hắn ăn mà không muốn nhận, vứt bỏ Đào Mộng Uyển như chiếc giày rách thì nhà họ Đào cũng chẳng làm được gì hắn.
Tuy nhiên nghĩ đến Đào Thiên Thu thế nhưng không chịu giúp ông ta đoạt được hạng mục hoa viên Hải Sơn thì lại cảm thấy đứa con gái này không thể nhờ cậy được gì. Nếu đã như vậy không bằng đổi một đứa con gái khác đến Phó gia đi. Thành công thì tốt mà không thành công thì cũng chẳng tệ hơn tình huống bây giờ được bao nhiêu. Mà Phó Thiên Hà nổi thú tính với em gái của vợ, Đào Mộng Uyển mới là người bị hại, chẳng lẽ hắn còn có mặt mũi rêu rao chuyện này ra hay sao? Nghĩ vậy, Đào Tùng Bách cố gắng bình tĩnh lại. Ông ta gật gù phụ họa lời của Đào Mộng Uyển.
"Đúng vậy, em gái con nói không sai. Đã lâu rồi chúng ta không được cùng nhau ăn một bữa cơm như thế này. Hay là hôm nay ngủ lại đây một đêm đi. Đào gia cũng không thiếu phòng. Nể mặt người cha này một chút có được không?"
Dù sao Đào Tùng Bách cũng là cha ruột cô, Đào Thiên Thu không thể không cho hắn chút mặt mũi. Chẳng qua có ngủ lại Đào gia hay không vẫn phải xem ý kiến của Phó Thiên Hà. Nếu hắn không muốn thì cũng hết cách.
Đào Thiên Thu xoay đầu nhìn hắn, đặt hy vọng rằng hắn sẽ không muốn qua đêm ở nơi này đâu.
"Chồng, ý anh thế nào?
Cô thầm nghĩ nếu Phó Thiên Hà không đồng ý, Đào Tùng Bách cũng không làm gì được hắn. Rốt cuộc, Đào gia vẫn là không dám đắc tội với hắn. Hơn nữa lấy tính tình cố chấp kia, sao có thể đồng ý để cô qua đêm bên ngoài.
"Nếu cha em muốn chúng ta ở lại một đêm thì cứ ngủ lại đây đi"
Phó Thiên Hà duỗi tay sờ đầu cô, thanh âm ôn nhu như nước. Ngón tay thon dài đẹp để nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của, cảm giác lành lạnh thỏa mái đến nỗi Đào Thiên Thu muốn dùng mặt cọ cọ bàn tay hắn.
Một màn này làm cho Đào Mộng Uyển tức giận đến hộc máu. Dựa vào cái gì mà một người đàn ông hoàn mỹ như vậy lại coi trọng Đào Thiên Thu! Cô ta thì có gì kém người chị gái vô dụng này cơ chứ? Không được, cô ta nhất định sẽ cướp lấy Phó Thiên Hà! Nhất định!
Đào Thiên Thu thấy hắn đồng ý ở lại thì cũng không còn lý do thoái thác, đành phải chấp nhận qua đêm ở Đào gia. Cô nghĩ cùng lắm chỉ một đêm thôi, sáng mai cô sẽ lập tức lôi kéo hắn về nhà!
Đào Thiên Thu đứng lên chuẩn bị dẫn Phó Thiên Hà về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà cô còn chưa kịp nắm lấy tay hắn thì Tống Uyển Linh đang ngồi bên cạnh đột nhiên kéo lấy tay cô.
"Thiên Thu, lâu lắm rồi con không về nhà, chúng ta tâm sự một chút đi."
Đào Thiên Thu nghiêng đầu nhìn bà ta, cô chẳng có chuyện gì muốn nói với người mẹ kế giả tạo này cả. Thế nhưng khi cô muốn rút tay ra thì lại cảm thấy bà ta nằm rất chặt, tựa như cô không chịu đồng ý thì sẽ không buông tay.
Thế là Đào Thiên Thu quay sang nói Phó Thiên Hà về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó một mình đến thư phòng nói chuyện với Tống Uyển Linh. Cô muốn xem xem bà ta muốn diễn trò gì đây.
Sau khi bước vào trong thư phòng, Đào Thiên Thu cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng luôn.
"Dì có chuyện gì thì cứ nói đi"
Thái độ của Đào Thiên Thu rất lãnh đạm, khiến cho người nhìn cũng phải tự hiểu ý rằng cô chẳng mong chờ cuộc trò chuyện này chút nào. Nhưng Tống Uyển Linh vốn là một người phụ nữ mặt dày, vì kế hoạch hôm nay, bà ta nhất định phải giữ chân Đào Thiên Thu cho bằng được, ít nhất phải kéo dài thời gian để mọi chuyện không thể cứu vãn được
nữa.
"Thiên Thu, dì thấy Phó Thiên Hà đối với con không tốt chút nào. Kết hôn hơn hai năm mới đưa con về nhà một lần. Dì nghĩ hắn cũng không thật sự để con trong lòng. Không như lúc trước dì và cha con vừa mới kết hôn ba ngày thì ông ấy đã đưa dì về thăm nhà rồi"
Tống Uyển Linh giả vờ quan tâm Đào Thiên Thu, nhưng thực chất mỗi một lời bà ta nói ra đều có ý muốn châm ngòi ly gián.
"Những lời dì nói con thật sự không hiểu. Nhưng nếu dì cho rằng Phó Thiên Hà đối không quan tâm con thì con không đồng ý. Hai năm trước Đào gia thiếu chút nữa phá sản, là Phó Thiên Hà dùng mấy trăm triệu cứu vớt Đào thị. Hắn còn mang đến sính lễ cả trăm tỷ để cầu hôn con nữa, tất cả đều rơi vào tay ba và dì rồi. Nếu đã như vậy còn gọi là
không quan tâm thì con thật sự không biết quan tâm là như thế nào."
Tống Uyển Linh nghe Đào Thiên Thu nói thì không khỏi chấn động. Chuyện Phó Thiên Hà đưa sính lễ rõ ràng không có nói cho nó biết, vậy tại sao nó lại biết được chuyện này?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất