Bảo Bình bên cạnh nghe xong muốn bật cười, thật sự vẫn còn có người dám nghi ngờ năng lực của Giang Nghĩa ư? 

Nên trả lời thế nào đây? 

Siêu cấp thiên tài chiến thần Tu La, chỉ huy hàng nghìn quân và sở hữu nhiều công ty niêm yết trị giá hàng trăm ngàn tỷ, thống trị cả một vùng. 

Nói ra những lời như vậy, e rằng sẽ dọa Chân Nguyên Giang sợ hãi mất. 

Giang Nghĩa suy nghĩ một lúc, làm thế nào để vừa có thể khiến Chân Nguyên Giang yên tâm, lại vừa có thể giải thích hợp lý một phần thân phận của mình đây. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Giang Nghĩa hỏi trước: "Chú này, chú có biết có một công ty tên là "Tinh Nguyệt Các" không?" 

Tinh Nguyệt Các? 

Chân Nguyên Giang lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, loại người không hề để ý đến chuyện bên ngoài như ông ấy, ngay cả các công ty cực lớn ở thành phố Yến này tên là gì ông ấy cũng không biết rõ chứ đừng nói là một công ty công ty ở thủ đô như "Tinh Nguyệt Các 

Ngược lại, Chân Minh trả lời ngay lập tức: "Em biết, đó là công ty siêu công nghệ hạng nhất ở thủ đô và thậm chí là cả nước! Người ta nói rằng đó là một gã khổng lồ được hình thành sau khi thôn tính khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, khoa học kỹ thuật Trọng Môn và nhiều công ty lớn khác. Nó là công ty cốt lõi của nhà họ Giang ở thủ đô, với giá trị niêm yết vượt quá nghìn nghìn tỷ, đó một sự tồn tại đáng sợ." 

Thật sự Giang Nghĩa hơi ngạc nhiên, đừng thấy Chân Minh còn nhỏ tuổi nhưng không ngờ cậu ấy đã biết rất nhiều. 

Có vẻ ngoài những điểm kiến thức khiến người khác buồn ngủ trong sách giáo khoa ra, những thứ khác Chân Minh cũng biết chút ít. 

Chân Nguyên Giang càng thêm kinh ngạc, nói: "Vậy chẳng phải là giống tập đoàn Hoa Thượng sao?" 

Theo một cách nào đó mà nói thì thật sự rất giống. 

Giang Nghĩa nói: "Xin tự giới thiệu đôi chút, tôi tên là Giang Nghĩa, là gia chủ của nhà họ Giang ở thủ đô, cũng là chủ tịch của Tinh Nguyệt Các" 

"Gì cơ?!" 

Chân Nguyên Giang và Chân Minh đều bị dọa đến khiếp sợ. 

Cú sốc này tương đương với việc nhìn thấy ông cụ của tập đoàn Hoa Thượng xuất hiện trong nhà của mình, đúng thật là kỳ tích. 

Những nhân vật máu mặt như vậy không phải nên xuất hiện trên tivi sao? 

Hai tay của Chân Nguyên Giang run rẩy không biết nên nói gì cho phải nữa. 

Giang Nghĩa mỉm cười nói: "Vậy nên chú này, bây giờ chú có thể tin tất cả những điều kiện mà tôi đặt ra đều có thể làm được rồi chứ?" 

Anh khẽ dừng lại rồi anh nói tiếp: "Nếu chủ đồng ý, bây giờ tôi sẽ tìm bệnh viện tốt nhất, thích hợp nhất ở thành phố Yến để chữa trị cho Chân Hồng, cho cậu ấy nhập viện ngay lập tức, đồng thời trang bị bác sĩ điều trị tốt nhất cho cậu ấy” 

Chân Minh ở bên cạnh cũng nói: "Ba, ba đồng ý đi? Đây là cơ hội đổi đời duy nhất của nhà chúng ta đấy!" 

Suy đi nghĩ lại. 

Chân Nguyên Giang khẽ gật đầu một cách chắc chắn: "Được, tôi đồng ý để Chân Minh trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng cậu Giang này, tôi muốn cậu bảo vệ con tôi cho thật tốt!" 

"Đương nhiên rồi" 

Giang Nghĩa và Chân Minh nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều toát ra vẻ vui mừng khôn xiết. 

Cuối cùng, Chân Minh đã có thể công khai bước vào giới chuyên nghiệp, báo thù cho anh trai mình và đánh bại câu lạc bộ Chí Tôn thuộc tập đoàn Hoa Thượng 

một cách triệt để rồi! 

Giang Nghĩa nhìn về phía Bảo Bình: "Hãy sắp xếp ngay lập tức, tìm bệnh viện thích hợp nhất và làm thủ tục nhập viện cho Chân Hồng. Sau đó để mọi người chuẩn bị thành lập câu lạc bộ thể thao điện tử mới, ký túc xá, thiết bị, v.v.. tất cả đều phải trang bị đầy đủ" 

Cả hai điều này đều không khó. 

Bảo Bình khẽ gật đầu, cũng dò hỏi: "Muốn thành lập một câu lạc bộ thể thao điện tử mới thì phải có tên đúng không? Chỉ huy, đặt tên là gì đây?" 

Tên gì nhỉ? 

Giang Nghĩa nhìn về phía Chân Minh: "Cậu muốn đặt tên là gì?" 

Chân Minh ngẩng đầu, vô cùng kiên định nói rằng: "Tên là câu lạc bộ Kẻ Báo Thù!" 

Bảo Bình phụt cười, nhóc này xem Marvel nhiều quá rồi. 

Dù quá trẻ trâu, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng. 

Báo thù. 

Đúng vậy, muốn báo thù tập đoàn Hoa Thượng, báo thù câu lạc bộ Chí Tôn! 

Giang Nghĩa khẽ gật đầu rồi nói: "Được, vậy thì tên là câu lạc bộ Kẻ Báo Thù, cậu bắt tay vào làm đi" 

Bảo Bình trả lời: "OK, em sẽ làm ngay" 

Giang Nghĩa quay người lại, lấy từ trong túi lấy ra một tấm séc, điền một con số bằng bút mực đen rồi đưa cho Chân Nguyên Giang: "Chú, chú nên dùng số tiền này để trả các khoản nợ mà gia đình nợ trước, trả hết những chi phí y tế, học phí,... hết đi, tôi muốn Chân Minh theo tôi chơi esport mà không phải lo lắng gì 

hết" 

"Ừm.." Chân Nguyên Giang vừa nhận lấy thì phát hiện đó là tờ séc ba tỷ! 

Cả đời này ông ấy chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế này? 

"Cậu Giang, cái này... không thích hợp lắm đâu? Đột nhiên cậu đưa tôi nhiều tiền thế này, tôi... 

Chân Nguyên Giang đã kích động đến mức không biết nên nói thế nào mới phải nữa. 

Giang Nghĩa mỉm cười rồi nói: "Nếu như Chân Minh có thể giúp tôi thành công trong lĩnh vực này thì số tiền này chẳng là gì cả. Chú, bây giờ có lẽ chú đã biết, thật ra nếu đánh game giỏi cũng có thể kiếm tiền được phải không?" 

Chân Nguyên Giang ngượng ngùng gãi gãi đầu. 

Mây mù đọng lại trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa với tấm séc tiền tỷ này. 

Quả nhiên, nghèo khó là nguồn gốc của tội lỗi. 

Tiền không phải là tất cả, nhưng có tiền thì muôn vàn khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. 

Giang Nghĩa xử lý xong mọi chuyện, trước khi đi bèn nói: "Đợi sau khi câu lạc bộ mới thành lập, Chân Minh, tôi sẽ sắp xếp xe đến đón cậu, mấy ngày nay cậu nên chuẩn bị cho tốt" 

Chân Minh gật đầu thật mạnh: "Được, em sẽ chuẩn bị tốt!" 

Sau đó Giang Nghĩa và Bảo Bình rời đi. 

Khi đi ra ngoài, trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang, tâm trạng Giang Nghĩa cũng tốt lên rất nhiều. 

Trận chiến với tập đoàn Hoa Thượng đã chính thức bắt đầu. 

CHƯƠNG 1726: DI VẬT VĂN HÓA 

Trở lại nhà hàng thuốc, việc kinh doanh vẫn tốt, không có tập đoàn Hoa Thượng gây rắc rối nên nhà hàng thuốc ngày càng có nhiều khách hàng. 

Giang Nghĩa im lặng đến phòng chờ trên tầng ba, nơi Song Ngư, một trong mười hai cung Hoàng Kim đã chờ đợi từ lâu. 

"Chỉ huy, động thái mới nhất của tập đoàn Hoa Thượng mà anh bảo em điều tra đã có kết quả rồi" 

"Nói đi." 

"Ngày mai sẽ có một cuộc đấu giá, tập đoàn Hoa Thượng muốn ngầm chiếm hết toàn bộ, dùng thủ đoạn cưỡng ép để lấy hết cả lô hàng, sau đó lấy giá cao bán cho người nước ngoài để kiếm lời trên giá chênh lệch" 

Thật sự không phảiai là việc con người nên làm mà. 

Giang Nghĩa hỏi: "Hàng gì? Của ai?" 

Song Ngư trả lời: "Đó là di vật văn hóa quý giá của tư nhân, tất cả đều là di vật văn hóa Hoa Hạ quý giá! Chúng thuộc về một thương gia lớn tên là Lục Hữu Thông. Trong mấy chục năm qua, Lục Hữu Thông đã thu thập một số lượng lớn di vật văn hóa Hoa Hạ, đồng thời tất cả chúng đều được lưu giữ trong phòng triển lãm tư nhân là trong biệt phủ Thành Văn" 

"Ông cụ để mắt đến lô hàng này, định thâu tóm toàn bộ để bán cho người nước ngoài, thực sự là hành động sỉ nhục ông cha, khiến người hay thần đều phẫn no!" 

"Cho dù là vì đạo nghĩa hay vì trả thù, chúng ta đều có lý do để giữ lại lô hàng này" 

Giang Nghĩa đồng ý với điểm này. 

Nhưng vấn đề là làm sao để giữ lại được lô hàng này. 

Giang Nghĩa nói: "Cái gọi là thủ đoạn cưỡng ép, có lẽ là ông cụ cũng đã chuốc bột Phệ Tâm với Lục Hữu Thông rồi khiến ông ta rơi vào trạng thái bị kiểm soát đúng không?" 

"Đúng vậy" Song Ngư gật đầu một cách khẳng định. 

Lại là một thủ đoạn cũ. 

Lục Hữu Thông bị bột Phệ Tâm khốngna chế, ông ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào để giữ mạng, đừng mơ được giữ lại một món trong bộ sưu tập tâm huyết cả đời của ông ta. 

Giang Nghĩa hỏi: "Giá thị trường sơ lược của lô hàng này là khoảng bao nhiêu?" 

Song Ngư nói: "Ước tính một cách bảo thủ thì khoảng mười bốn nghìn tỷ, nhưng bên ông cụ đang định dùng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ để lấy đi hết tất cả lô hàng. Cái gọi là đấu giá cũng chỉ là hình thức thôi. Bởi vì ngoài tập đoàn Hoa Thượng ra, về cơ bản không có công ty thứ hai nào dám đấu giá với ông cụ 

cá." 

Mười bốn nghìn tỷ, một con số khá khoa trương. 

Nhưng đối với Giang Nghĩa mà nói, như thế không phải là không thể chấp nhận được. 

Giang Nghĩa cười xấu xa một tiếng rồi nói: "Không phải ông cụ muốn giấu tài, không hỏi không han, phớt lờ chúng ta sao? Được thôi, vậy tôi sẽ cho ông ta chút ngột ngạt và buộc ông ta phải ra tay" 

"Song Ngư, cậu đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuất phát đến nhà Lục Hữu Thông ngay bây giờ." 

"Vâng!" 

Khoảng một tiếng sau khi trời đã tối, Giang Nghĩa và Song Ngư cùng nhau đến nhà Lục Hữu Thông 

Lục Hữu Thông biết người đàn ông này. 

Đối với một doanh nhân giàu có quanh năm đi khắp nơi như Lục Hữu Thông mà nói, kiến thức và mắt nhìn rất quan trọng, vài tháng trước ông ta đã ở lại thủ đô, nên trong lòng biết rất rõ về năng lực của Giang Nghĩa. 

Chỉ có điều không ngờ mấy tháng sau lại được gặp Giang Nghĩa ở thành phố Yến. 

Lục Hữu Thông có rất nhiều của cải nhưng vẫnmd không thể so sánh được với Giang Nghĩa, ông ta không hiểu tại sao Giang Nghĩa lại đột nhiên tìm đến mình. 

Người giúp việc lần lượt đặt hai tách trà trước mặt Giang Nghĩa và Song Ngư. 

Lục Hữu Thông cười ha hả rồi hỏi: "Một nhân vật máu mặt như anh Giang đây đến nhà tôi, thật sự khiến cho nhà của tôi trở nên vẻ vang! Chỉ có điều không biết mục đích chuyến thăm của anh Giang lần này là gì?" 

eyJpdiI6IlozdG5YWENya0dWWlN0S2VuaUo2ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiRlZIMDlRYTFwZlU4SWEwQlhmQVVqYlUxTVBxMzRDRGN3b2lEUElxbWxhT2JrOXdXSmNHM2Q2SVdIQ2g0c2hiY1FGNXJCcUFuZjdzVm1RaTZ4ZiszemZHcU1KY1wvTTNvWHhuSWtnTEVqXC9Kd3JPVldxNFROVHltdVFpRXY4ZjBkNE90Sitla1RUV1VRZHFjdmxjUE5vdWROdUUweHkxVUZGbG9mckpYdGpcL202emZ6RFwvYzNqdTR6bkRrZVl1UnFiNWs4QUF6TFk4VU9KRncxTHJZaHdIazRYMXFpcjVTM05jVE80eEpOdWI0ek5aN2RrT3hNUmpSSGc2cEZrb2lzcFdlSlZBem1uQWlEYUo5UnFNVTdNaTRDUzZubWR6Z2k0T0dIaWtMNjZHbEorcnYzeERPdkh0ZlJqUUthaGpcL2hLN2VOWVpIRnU0RUFNMW9aeGhzWEZWSUlKampXZmd4TEw1WG5kazd6d2lMaTJ6Zk1vUjluMStkSjhVN3BscUxlRUpqM21JRFBQXC85d0V1UlNrVVpKR3FvSTZOTWxyYkdRQXZUOURncDhHM0RsREFEam5Ta1JiVjhPMHNweWpWbTNZamlwdDVYQWZJd3N6TkZTc2VcL3gycFwvWEh1dFdhUjJ2eGxkMkd0ckRVWFZuWTNzeUhzVVZxMHByd1A4VnVYMWJmWGVqYTJ6K0txN0Y0XC9lbFN1MDUxcGNheGZWd2FCM3ZmdGRqYUhIYmhrYVRJSENoSXpyV3VZOUlQQlV3bVZDZlB2c01YWWQxWklzWUdWS1VEVlZTZ0RXWWpwZWtqd245VlZpZmNMRVRJYWhRQkZXWnNSWGh5cSsyaExyZlhcL21HRkQiLCJtYWMiOiI1NDc3MjI4NTM2N2RjMWJhOTQ4NzRhNjIzMjM1YjY1NTU5NzQ0NzdhMmYwYjJhZWRkOGIyYWVjZjRjZmU5MTEwIn0=
eyJpdiI6Ik9Xb1J4RGp1ZmxzeGFGK3NHcXJ4eGc9PSIsInZhbHVlIjoibVEzcVl4VktGUldoZDhwR0Nra3Y3ODV3SHFzRnpqaWNHVktQbEJRa1NuZHlHa0Z0UjV0OU9jRSswYlZMVHhrTUM3a2pvMEFzaUplV1J6N2NQNU5wMGJhQ0FCNjF2SzVjcmR5RkxROTE3YnpUbWkzTytuWTVxMW9nYjRLR1NGNGxiM1UrRXVzRDhJcXNTbkZcL1huSnhLaTRkZ1BcL3B5S1JTcjVBa3pYdnM2RElGS0toRkZsZXZFMlFMb2dKRzBna2EiLCJtYWMiOiJjYjVjYTQyYjk3MDY5ZDA5MDMwYzE0NDg5NmMxZTYxY2U2NTZiNmQ3NTI1ZWI2NmRiOTJiZmE5ZjIxOWM2NGE5In0=

Phải, ông ta thật sự phải bán, nhưng khônggd phải ông ta tình nguyện mà bị buộc phải làm như vậy.

Ads
';
Advertisement