Lục Hữu Thông thở dài một hơi, vẫn giả bộ vui mừng ra mặt nói: "Không ngờ rằng chuyện này mà cậu Giang cũng biết. Phải, tôi chuẩn bị bán hết toàn bộ đồ sưu tầm. Tôi già rồi, giữ những thứ này bên cạnh cũng vô dụng, chi bằng đổi thành tiền cho con cháu, cậu nói xem có đúng không?" 

Giang Nghĩa gật đầu: "Có lý lắm, nhưng ông Lục, theo tin tức tôi nhận được thì ước tính tổng giá trị tất cả đồ sưu tầm của ông là mười hai ngàn tỷ, mà người mua lại chỉ định giao một ngàn năm trăm tỷ" 

ẶC... 

Sắc mặt Lục Hữu Thông trắng bệch, sao Giang Nghĩa lại biết được chuyện này? 

Ông ta nuốt nước miếng, nói: "Cậu Giang nói đùa, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, làm sao lại có người mua chỉ bằng lòng bỏ qua một ngàn năm trăm tỷ chứ?" 

"Thật sự chưa bắt đầu ư?" Giang Nghĩa nói: "Nói dễ nghe là đấu giá, trên thực tế ngoại trừ tập đoàn Hoa Thượng thì không có nhà thứ hai tới cạnh tranh, cũng chính là tập đoàn Hoa Thượng ra bao nhiêu tiền thì phải bán cho bọn họ bấy nhiêu tiền. Giá khởi điểm là một ngàn năm trăm tỷ, vậy cuối cùng không phải là một ngàn năm trăm tỷ thành giao ư?" 

Câu nói đó như con dao đâm vào tim Lục Hữu Thông. 

Nếu có thể thì ai muốn làm vậy? Chẳng phải là vì bất đắc dĩ hay sao?! 

Ông ta im lặng, không trả lời được. 

Lúc này giọng diệu của Giang Nghĩa dịu lại: "Ông chủ Lục, đống đồ này của ông đều là văn vật của nước V cho dù là đồ sưu tầm cá nhân của ông, nhưng nếu bán cho tập đoàn Hoa Thượng, rồi lại qua tay bá cho người phương Tây, đó chính là tổn thất nặng nề và nỗi nhục của quốc gia! Ông chủ Lục, xin hãy lấy ra một chút khí tiết dân tộc, đừng để mặc tập đoàn Hoa Thượng sắp xếp" 

Trong lòng Lục Hữu Thông đang rỉ máu. 

Những chuyện này ông ta cũng biết, ông ta cũng có khí tiết dân tộc, nhưng... Liên quan tới tính mạng, ông ta không thể không làm như vậy! 

Giang Nghĩa nhìn thấu tâm tư của ông ta, nói: "Ông chủ Lục, tôi biết ông có nỗi khổ tâm, mà nỗi khổ tâm của ông chính là ba chữ - bột Phệ Tâm" 

Trong nháy mắt, Lục Hữu Thông bật dậy như lò xo, hai mắt trừng to nhìn Giang Nghĩa. 

"Cậu, cậu nói bậy bạ gì đó?" 

Giang Nghĩa nhìn Lục Hữu Thông: "Ông chủ Lục, đừng giả bộ nữa, ông đã trúng bột Phệ Tâm nên mới phải làm ra chuyện khác thường như thế. Không dối gạt gì ông, tôi cũng gặp rắc rối giống như ông, tuy rằng tôi không trúng bột Phệ Tâm nhưng người nhà của tôi lại bị tập đoàn Hoa Thượng dùng thứ đó hãm hại. Tôi và ông là cùng một loại người, nên liên thủ đối phó với tập đoàn Hoa Thượng chứ không phải mặc cho bọn họ kiểm soát!" 

Lục Hữu Thông quan sát Giang Nghĩa từ trên xuống dưới rồi cười khổ một tiếng, nói: "Phản kháng? Tôi làm gì có cơ hội phản kháng? Nếu không làm theo lời ông cụ thì tôi còn không sống qua được tuần sau. 

"Không, ông có thể." Giang Nghĩa nói: "Chuyện quận Giang Nam ông cũng biết, toàn bộ trụ sở phụ của tập đoàn Hoa Thượng ở quận Giang Nam đã bị tiêu diệt, đồng thời phần thuốc giải của bọn họ cũng đã bị lấy mất. Trong tay tôi có một lượng thuốc giải nhất định" 

Lục Hữu Thông nghe anh nói vậy thì ánh mắt đăm đăm. 

"Cậu có thuốc giải?" 

"Có" Giang Nghĩa nói: "Thế nhưng, thuốc giải này trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể giúp ông vượt qua một tháng. Muốn trị tận gốc triệt để còn cần phải biết cuối cùng bột Phệ Tâm được nghiên cứu ra thế nào. Ông chủ Lục, hợp tác với tôi, trong vòng một tháng chúng ta tìm ra thuốc giải thật sự, triệt để giải trừ chất độc trên người ông!" 

eyJpdiI6IlZPMkYwenJOU0NXT2JHTlh0Vm1lZEE9PSIsInZhbHVlIjoiY2hTT2Iyb2RMVzhoVEVTck5MYmdJOVdGdDRJM2tBb3pTUG9mbFlpcnBwQlJCZkhBMVh0VEM5dXJkOHNhT3Q4UGR0djBYRkFIQkFBWGJZQmEwcWRrREVsSFp4QWdaUTdvamQ5K3grNGlFWHRBTkNIMnlPNytkQ1IxVGZ2elhETmdGbkFteU5aYmdkTmM5MWdsYzBnNHZxT0JwWXBPYk9sM0lwSmdySktnUE5zcERQY2JKVWFWd01pU250alliK3ZwZzRBOVwvWjR5dFBlalRROGlkRUhCSVE9PSIsIm1hYyI6ImQ3OWVjOTFhYjY3MTk5YTA0YTI3ZTZjNTkyMGQzNDU0OTFjNDcyMDQ4NmQxMTI1MjUzOWQ2ZTY3Y2FiMDQwY2EifQ==
eyJpdiI6Imx4OXdHa3p2ZFk5MUthYjgwSk9peFE9PSIsInZhbHVlIjoiSGI3VitzbmxUQU83Y21YUjVkbm02SUFrREtaY0F5UXo5S1pNMTFkTzFvVHJcL0M2WXB5cUI2czR2MkdkRkNYdHBwWEQwXC80ZXpodFNHSnZuY3U3RWxSdz09IiwibWFjIjoiN2VkNGJhZTMxYTMyMTUwYjY3MmJhZTY1YzdiNmY3MDQzNmE1MmY5OTkzNmYwMzM3YmRkZmQxMDcyODVjZDY1YiJ9

Sau khi Lục Hữu Thông nghe xong thì đặt mông ngồi xuống, ông ta do dự mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu. "Thật xin lỗi cậu Giang, tôi không thể hợp tác với cậu."

Ads
';
Advertisement