Bên trong Star Jewelry, một tiếng sau.
Cả Khương Tiến Đạt và Giang Nghĩa đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, Khương Tiến Đạt tiêu ba mươi tỷ để mua 106 viên đá quý, trong khi Giang Nghĩa cũng bỏ ra số tiền như vậy chỉ mua về năm viên.
Hai con số chênh nhau quá lớn khiến người ta khó mà tin được.
Mọi người đều đoán được Giang Nghĩa sẽ mua ít, nhưng không ai ngờ rằng anh lại mua ít đến vậy, số lượng đá quý này phải làm sao mới có thể thắng được Khương Tiến Đạt?
Không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được!
Hai người đi đến chỗ Khương Lị.
Khương Tiến Đạt cười khà khà nói: “Gia chủ Khương, cả bác và Giang Nghĩa đều đã hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu so sánh đi. Nhưng bác thấy không cần so sánh nữa đâu, bác có 106 viên, cậu ta có 5 viên, còn chẳng bằng số lẻ của bác nữa. Vòng này bác thắng chắc rồi.
Sắc mặt Khương Lị tái xanh.
Bà ta thật sự không muốn Khương Tiến Đạt thắng, vấn đề là bây giờ ông ta đã nắm tới 99,9% cơ hội chiến thắng!
Ngay khi Khương Lị do dự thì Giang Nghĩa lên tiếng: “Bắt đầu so sánh đi, tôi tự tin vào bản thân mình.
Tự tin?
Khương Lị nhìn năm viên đá quý của Giang Nghĩa, thật sự không biết sự tự tin của anh đến từ đâu.
Giang Nghĩa nói: “Đá quý không thể chỉ dựa vào số lượng được đúng không? Nếu so sánh số lượng thì không cần bỏ tiền ra mua, ra đường nhặt đá không tốn một đồng, muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt, đúng không?”
Nói như vậy không sai, nhưng...
Khương Lị thở dài rồi xua tay: “So sánh! Để chuyên gia tới làm đi”
Ngay sau đó, ba chuyên gia phụ trách kinh doanh đá quý của nhà họ Khương đều đến hiện trường, đích thân so sánh đá quý mà hai người đã mua.
Đầu tiên họ xem 106 viên đá quý của Khương Tiến Đạt.
Ba chuyên gia phân chia công việc, mỗi người phụ trách một phần, bắt đầu tiến hành phân biệt từng viên đá quý.
Chẳng bao lâu họ đã xem xong cho viên thứ nhất.
Chuyên gia đó nhíu mày, cầm viên đá quý lên nhìn đi nhìn lại: “Gia chủ, đây không phải đá quý”
“Không phải đá quý? Thế thì là gì?"
“Đây là... thuỷ tinh!”
"Hȧ?"
Khương Lị suýt nữa thì bật cười, bà ta đưa tay cầm viên “đá quý” có giá trị cực lớn đó lên quan sát, thật sự là thuỷ tinh, hình dáng giống như lấy ra từ ngọn đèn pha lê nào đó.
Bà ta cười xấu xa hỏi: “Bác à, bác mua miếng thuỷ tinh này với giá bao nhiêu tiền vậy?”
Khương Tiến Đạt tái mặt, rõ ràng mua đá quý, sao lại thành thuỷ tinh? Ông ta nói lí nhí: “Hết sáu trăm triệu.
Sáu trăm triệu để mua một miếng thuỷ tinh của đèn pha lê.
Ôi trời ơi, thật quá khó tin.
Tiệm nhà ai mà một miếng thuỷ tinh cũng dám bán sáu trăm triệu vậy? Đúng là cướp tiền mà!
Khương Lị cười nói: “Bác cả, đây là mắt nhìn mà bác nói à? Đến đá quý hay thuỷ tinh mà bác cũng không phân biệt được, nếu để bác tiếp quản Phồn Tinh Các thì chẳng phải sẽ lỗ hết hay sao?”
Khương Tiến Đạt ngơ ngác.
Ông ta thực sự không biết gì hết, vấn đề là chẳng phải Đàm Vĩnh Thắng đã sắp xếp mọi thứ rồi ư? Sao vẫn còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Chắc là trùng hợp, là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Làm người ai mà chẳng có lúc nhầm lẫn, tôi mua 106 viên, nhiều như vậy thi thoảng nhầm lẫn một hai viên cũng không tính là gì chứ?”
Ông ta vừa nói xong thì một chuyên gia khác đã khinh thường lên tiếng: “Sợ rằng không chỉ đơn giản là thi thoảng nhầm lẫn thôi đâu. Bác Khương, bác nhìn viên này đi, nói là ngọc dát vàng nhưng thực ra là khối sắt bọc silicon. Bác mua viên ngọc dát vàng này cũng tốn không ít tiền đúng không?”
Khương Tiến Đạt không ngừng nhổ nước bọt.
Thế này là thế nào?
Ông ta quay đầu nhìn nhân viên bán ngọc dát vàng cho mình, gào lên quát: “Thế này là thế nào? Chẳng phải cậu nói với tôi đây là đá quý cực phẩm được dát bằng vàng ròng 24K ư? Sao lại thành sắt bọc silicon hả? Cậu là đồ lừa đảo!”
Nhân viên bán hàng bật cười.
“Ông già, tôi nói gì ông cũng tin à?”
“Chẳng phải các người phải so xem mắt nhìn của ai tốt sao? Nếu tôi nói gì là thế đó thì còn so tài cái gì nữa? So mắt nhìn của ông hay so mắt nhìn của tôi?”
Khương Tiến Đạt nghe mà tức muốn nổ phổi, chỉ muốn lên tát cho anh ta hai phát.
Lúc này mọi người đều đã nghe ra được, chắc nhân viên bán hàng ở Star Jewelry đều đang cố ý chơi xỏ Khương Tiến Đạt.
Những viên đá quý đó trông đều rất đẹp, nhưng toàn là rác rưởi.
Nói là bán cho Khương Tiến Đạt với giá cực kỳ rẻ, nhưng thực ra là bán với giá trên trời, mấy trăm triệu để mua một miếng silicon? Đây chẳng phải là giá trên trời sao?
106 viên đá quý của Khương Tiến Đạt, viên nào cũng là rác rưởi.
Chưa nói đến việc bỏ ra mấy trăm triệu để mua, cho dù vứt vào trạm thu phế phẩm, cũng chưa chắc người ta đã nhận.
Bởi vì nó quá rác rưởi.
Khương Tiến Đạt sắp khóc đến nơi, tuy ba mươi tỷ đó không phải do ông ta bỏ ra, nhưng biểu hiện của ông ta thực sự quá tệ, quá mất mặt. “Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Ông ta rất muốn gọi cho Đàm Vĩnh Thắng để hỏi cho ra nhẽ, chẳng phải đã sắp xếp ổn thoả rồi ư? Sao lại thành sỉ nhục ông ta thế này?!
Bỏ ra ba mươi tỷ để mua rác rưởi trị giá không tới mười lăm nghìn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất