Dưới sự theo dõi của mọi người, Khương Tiến Đạt đã mua rất nhiều trang sức đá quý, mỗi viên đều có giá trị cực lớn, vô cùng đẹp, hơn nữa giá mua vào còn rất ré.
Viên đắt nhất cũng chỉ một tỷ rưỡi mà thôi.
Không giống như Giang Nghĩa một viên mười lăm tỷ, đắt muốn chết.
Khương Tiến Đạt lén nhìn Giang Nghĩa, trong lòng mừng thầm, cứ đà này thì người chiến thắng hôm nay chắc chắn là ông ta.
Ông ta thầm nói trong lòng: Quả nhiên Đàm Vĩnh Thắng không lừa mình, tất cả đều đã sắp xếp sẵn giúp mình, lần này chắc chắn mình có thể giành được quyền quản lý Phồn Tinh các, sau này không cần lo lắng việc ăn mặc ở nữa.
Khương Tiến Đạt còn đã nghĩ xong sau khi nhận được tiền thì sẽ làm gì, chắc chắn không thể thiếu ăn chơi, cờ bạc, gái gú, đương nhiên biệt thự, du thuyền... cũng phải mua.
Không thể thiếu một món đồ nào.
Càng nghĩ ông ta càng thấy vui.
“Thưa ông, viên đá quý này sáu trăm triệu, ông có muốn mua không ạ?”
“Mua, mua hết cho tôi!”
Chỉ một lúc, Khương Tiến Đạt đã mua cả đống đá quý, ba mươi tỷ cũng đã sắp tiêu hết.
Tiền của Giang Nghĩa về cơ bản cũng đã tiêu sạch.
Điều khác biệt là trong tay Giang Nghĩa chỉ có tổng cộng ba viên đá quý với giá tiền lần lượt là mười lăm tỷ, hai mươi mốt tỷ và chín tỷ, mỗi viên đều cực kỳ đắt đỏ.
Kết quả thắng bại ngày hôm nay coi như đã không có gì phải bàn cãi nữa.
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Đàm.
Đàm Vĩnh Thắng cúp điện thoại, ông ta vừa nhận được tin từ tai mắt cài cắm ở hiện trường, biết mọi chuyện đang xảy ra ở Star Jewelry vào lúc này.
Về cơ bản cũng gần như ông ta suy đoán.
Bởi vì ông ta đã sắp xếp, vậy nên Khương Tiến Đạt có thể mua được đồ tốt với giá cực rẻ.
Mà Giang Nghĩa thì bị chơi cực thảm.
Điều duy nhất ông ta không ngờ tới là Giang Nghĩa lại ngu ngốc đến vậy, bỏ ra cả mấy tỷ để mua về một đống rác, điều này hơi nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Đàm Quốc Đống ở bên cạnh cười sảng khoái: “Ông nội, lần này chắc chắn chúng ta có thể đánh bại được Giang Nghĩa đúng không? Tên ngu ngốc đó chẳng biết gì cả.
Nhưng Đàm Vĩnh Thắng thì lại không cười.
Sự việc bất thường ắt có điều không ổn.
Nếu đối phó với người khác thì lúc này Đàm Vĩnh Thắng có thể vui mừng, nhưng đối phó với Giang Nghĩa, ông ta lại bình tĩnh.
Ông ta lên tiếng: “Chúng ta đã giao đấu với Giang Nghĩa nhiều lần, biết rất rõ thực lực của cậu ta thế nào. Giang Nghĩa cáo già xảo quyệt, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tại sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy? Chẳng những chủ động nhảy vào bẫy mà còn bỏ ra số tiền lớn để mua rác rưởi về, nhìn thế nào cũng thấy
không giống chuyện mà cậu ta sẽ làm.
Đàm Quốc Đống gật đầu: “Đúng thế, hơi kỳ lạ, Giang Nghĩa không ngu đến vậy.
Nhất thời, Đàm Vĩnh Thắng cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
Ông ta suy nghĩ mỗi một mắt xích, không chỗ nào có vấn đề cả, người được sắp xếp cũng đều làm như lời ông ta nói.
Nhưng nỗi bất an này lại cứ bám riết lấy ông ta.
“Không được, ông vẫn không yên tâm”
“Quốc Đống à, cháu bảo người ở hiện trưởng theo dõi sát sao vào, có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào đều phải lập tức thông báo cho ông!”
Đàm Quốc Đống gật đầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho nhóm thuộc hạ, bảo bọn họ theo dõi sát sao hơn, có chuyện gì thì lập tức thông báo.
“Cháu thông báo rồi nha ông.
"Ùm."
“Nếu là âm mưu thì cậu định giở trò gì đây?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất