Tập đoàn Khương Châu, văn phòng trên tầng cao nhất.
Khương Tông Chí đứng trước cửa sổ kính to lớn cao từ trần xuống sàn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi ngâm một bài thơ: “Đại Tông kia, đã biết đâu? Lỗ, Tề, xanh biếc một màu cỏ cây. Gặp thời lên đỉnh nào chê, nhìn quanh, núi nhỏ bốn bề nhấp nhô.
Cảm giác của ông ta hiện giờ chính là “nhìn quanh núi nhỏ bốn bề”.
Cảm giác mình đứng ở đỉnh, tất cả mọi người đều thần phục dưới gối ông ta. Vốn dĩ khi đảm nhận vị trí chủ nhà, ông ta cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm nên đã thu nhận thêm hai người phụ nữ để gánh vác quyền lực của ông ta.
Mấy năm nay ông vô cùng khó chịu.
Bây giờ thì tốt rồi, hai người phụ nữ đáng chết đều đã bị giải quyết, sau này nhà họ Khương sẽ do một mình ông ta định đoạt.
Độc đoán!
Ông ta nói đông không ai dám đi tây, ông ta nói trước chẳng ai có gan đi về sau, cảm giác mà quyền lực mang tới thật vui sướng. “Rừng rậm động vật, dòng V, từ nay về sau sẽ thuộc về tôi”
“Cái đám chó má nhà họ Đàm và nhà họ Triệu, sau này tôi không cần phải để vào mắt nữa!”
Trong lúc Khương Tông Chí đang thoả sức tưởng tượng tương lai tươi đẹp của ông ta thì có tiếng chuông cửa ập tới dồn dập, hết lần này tới lần khác, không ngừng thúc giục ông ta ra mở cửa.
Gì vậy?
Khương Tông Chí vô cùng khó chịu mà quay người nhìn về phía cửa.
Nơi đây là tập đoàn Khương Châu, là địa bàn của ông ta, hai người đàn bà thối kia cũng bị giết cả rồi, chỗ này đều do một mình ông ta quản lý, sao lại có người dám nhấn chuông cửa như thế?
“Kẻ nào to gan thế?” Khương Tông Chí nói với thư ký: “Đi xem là ai, đập lại tên đó.
Thư ký chạy tới nhìn thoáng qua rồi lại chạy về.
“Là cảnh sát ạ.”
“Cảnh sát?”
“Vâng, rất nhiều cảnh sát”
Khương Tông Chí sững người, một nhóm lớn cảnh sát tới chỗ ông ta làm cái gì? Chẳng lẽ lại đến vì bản án của Văn Vân Chi? Cũng không đúng, nếu thế thì phải là người của toà án chứ.
“Mở cửa ra xem.
Khương Tông Chí khá luống cuống, “khí phách” trước đó giờ còn đâu.
Cửa mở ra.
Hứa Tuấn đưa người tới, nói với Khương Tông Chí: “Ông chính là chủ tịch tập đoàn Khương Châu - Khương Tông Chí đúng không?"
“Vâng.”
Khương Tông Chí nhìn Hứa Tuấn, ông ta nhận ra đây là phó cục trưởng cục cảnh sát.
Vấn đề là, Hứa Tuấn tới làm gì?
Chỉ nghe Hứa Tuấn nói rằng: “Khương Tông Chí, hiện tôi đang nghi ngờ ông phỉ báng, vu hãm Văn Vân Chi, đồng thời cũng liên quan đến một vụ án mưu sát, xin hãy theo chúng tôi tới đồn cảnh sát.
“Phỉ báng, vu hãm? Còn cả án mưu sát?” Khương Tông Chí cười ha ha nói: “Phó cục trưởng Hứa, tôi nghĩ nhất định là ông hiểu lầm rồi, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao lại có thể làm chuyện phạm pháp như vậy?"
Hứa Tuấn lấy ra lệnh bắt giữ: “Đây là lệnh bắt giữ, ông tự đi hay muốn chúng tôi ra tay?”
Nhìn thấy lệnh bắt giữ, Khương Tông Chí lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Nếu như cảnh sát không có bằng chứng chắc chắn thì sẽ không thể phát lệnh bắt giữ, điều này nói lên rằng... chuyện của Khương Lị đã bị lộ tẩy?
Trong lòng Khương Tông Chí rất sợ hãi.
Ông ta ho khan một tiếng, nói: “Tôi muốn nói chuyện một chút với luật sư riêng của tôi, nếu các anh có việc gì thì cũng có thể tìm anh ta, khỏi cần tới tìm tôi”
“Luật sư riêng?” Hứa Tuấn nở nụ cười: “Người ông nói là Uông Đồng đúng không?”
“Không sai.
“Ông khỏi phải tìm anh ta, Uông Đồng cũng đã bị chúng tôi bắt giữ rồi. Không phải ông muốn gặp mặt anh ta sao? Vừa khéo, theo chúng tôi về cục cảnh sát là ông sẽ gặp được anh ta.
“Uông Đồng... Cũng bị bắt rồi sao?” Lần này Khương Tông Chí hoàn toàn hết cách.
Uông Đồng là người đa mưu túc trí, không có Uông Đồng thì Khương Tông Chí sẽ thật sự biến thành cái gối rơm vô dụng.
Vừa rồi ông ta còn đắc chí mà ngâm thơ, bây giờ lại giống một quả bóng xì hơi, hoàn toàn ỉu xìu.
Dưới chỉ thị của Hứa Tuấn, cuối cùng nghi phạm cũng bị bắt về quy án.
Đến lúc này, vệ sĩ Nguyên Diệu, người ngụy trang Hoa Kiều Nương, luật sư riêng Uông Đồng cùng với chủ tịch Khương Tông Chí, băng nhóm gây án đã bị bắt triệt để, bao gồm cả sát thủ mà bọn họ đào tạo, toàn bộ đều bị bắt về quy án.
Quay lại cục cảnh sát.
Khương Tông Chí bị còng hai tay, mặc đồ tù nhân và ngồi trên ghế sắt, ông ta lo lắng nhìn người thẩm vấn.
“Bắt đầu thẩm vấn”
Phó cục trưởng Hứa Tuấn đích thân thẩm vấn Khương Tông Chí, nghiêm túc hỏi: “Chúng ta xử lý từng việc một, đầu tiên là vụ án vu hãm Văn Vân Chi”
“Khương Tông Chí, ông và vệ sĩ Nguyên Diệu cố tình chụp mấy tấm ảnh trông có vẻ như thân mật, rồi để cho một người giống Văn Vân Chi - là Hoa Kiều Nương đóng giả thành Văn Vân Chi, thừa dịp Văn Vân Chi không có ở nhà, mặc quần áo của Văn Vân Chi, quay video chụp ảnh với vệ sĩ, từ đó vu oan cho Văn Vân Chi ngoại tình đúng không?”
Khương Tông Chí quả quyết đáp lại: “Không có! Tôi chưa bao giờ làm như vậy.
“Ông chưa từng làm?”
Hứa Tuấn biết ông ta sẽ không nhận tội ngay, vì vậy ngay từ đầu ông đã chuẩn bị sẵn con át chủ bài, phát đoạn ghi âm của Nguyên Diệu.
Trong ghi âm, Nguyên Diệu khai báo vấn đề rõ ràng.
Khương Tông Chí và Uông Đồng bày mưu như thế nào, sắp xếp nhiệm vụ ra làm sao, cho anh ta bao nhiêu tiền trà nước, khoản tiền kia đang ở đâu, tất cả lời khai đều vô cùng ràng mạch.
“Bây giờ ông vẫn không chịu nhận tội sao?"
Hứa Tuấn lạnh lùng nhìn Khương Tông Chí, chỉ thấy Khương Tông Chỉ liên tục nuốt nước bọt, rõ ràng ông ta đang hoảng loạn, chỉ còn thiếu một đòn cuối cùng để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của ông ta.
“Còn không nhận hả? Vậy thì nghe lời của Hoa Kiều Nương nữa này”
Hứa Tuấn lại phát lời khai của Hoa Kiều Nương ngay tại chỗ, người phụ nữ này là một người nhát gan, bà ta đã khai báo tất cả vấn đề ngay sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát.
Nghe xong toàn bộ lời đầu thú, Khương Tông Chí có muốn chối cũng chẳng được.
“Tôi biết rồi”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất