Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Theo cách nhìn của Khương Tông Chí, loại tội danh này thật ra không nghiêm trọng lắm, vào đó ngồi không khoảng nửa năm là có thể được thả. 

Nhưng sự việc sao có thể đơn giản như vậy? 

Hứa Tuấn gật gật đầu: "Nhận là tốt rồi. Vậy thì, chúng ta hãy nói về vụ án thứ hai đi, vụ án mưu sát liên quan đến Khương Lị 

Khương Tông Chí trả lời ngay lập tức: "Vụ mưu sát chị tôi không liên quan chút gì đến tôi cả!" 

Ông ta biết rõ điều gì có thể thừa nhận, điều gì không thể thừa nhận. 

Nếu ông ta thừa nhận vụ mưu sát này thì tội danh sẽ rất nghiêm trọng, e là ngồi tù tám năm mười năm cũng chưa chắc có thể ra ngoài được. 

Hơn nữa Khương Tông Chí hiểu rõ Uông Đồng. 

Dựa vào tính cách nóng nảy của Uông Đồng chắc chắn không thể nhận tội, Uông Đồng không mềm yếu như Nguyên Diệu và Hoa Kiều Nương, anh ta là một kẻ tàn nhẫn. 

Đúng như ông ta dự đoán, Uông Đồng thực sự rất cứng đầu, anh ta không tiết lộ một lời nào với cảnh sát. 

Hỏi hơn nửa ngày mà không có lấy một câu trả lời. 

Ngay cả cái chết Uông Đồng còn không sợ nên anh ta hoàn toàn không thèm quan tâm, người làm nghề như anh ta đã có chuẩn bị trước về việc bị bắn vào 

ngày bị bắt rồi. 

Dù sao trên tay Uông Đồng và thuộc hạ dưới tay anh ta đều đã giết qua vài mạng. 

Có gì đáng để nhận hay không nhận chứ? 

Cùng lắm thì chết thôi! 

Đối với loại tội phạm này, cảnh sát cũng có chút đau đầu, không thể lấy được bất kỳ tin tức hiệu quả nào từ miệng họ. 

Hứa Tuấn hỏi Khương Tông Chí vài câu hỏi, từ đầu đến cuối đều chẳng có câu trả lời nào. 

Điều duy nhất có thể chắc chắn bây giờ là chính Uông Đồng và thuộc hạ của anh ta đã giết Khương Lị, Uông Đồng cũng là luật sư riêng của Khương Tông Chí thật, Khương Tông Chí sẽ được lợi nhiều nhất từ cái chết của Khương Lị. 

Tất cả các manh mối đều chỉ về Khương Tông Chí, nhưng vấn đề là, không có bằng chứng xác thực! 

Chỉ cần Uông Đồng không chịu khai thì Khương Tông Chí không sợ gì cả. 

Cuối cùng Hứa Tuấn đành phải tạm thời bỏ cuộc. 

Ông ta đi ra khỏi phòng thẩm vấn gặp Giang Nghĩa, lắc đầu nói: "Gã Khương Tông Chí này biết Uông Đồng sẽ không nói, vì vậy ông ta có chết cũng không chịu thừa nhận, theo tình hình này, chúng tôi không thể kết tội ông ta được, tức chết mất thôi!" 

Nói cách khác, muốn kết tội Khương Tông Chí thì phải khiến Uông Đồng mở miệng. 

Giang Nghĩa nheo mắt lại nói vài câu với Hứa Tuấn. Sau khi nghe xong, Hứa Tuấn mở to mắt có phần không thể tin nổi . 

"Chiến thần, anh thật sự muốn làm như vậy sao?" 

"Ừ." 

"Nhưng, như vậy anh sẽ gặp nguy hiểm" 

"Nếu ngay cả điều này cũng không làm được thì tôi không xứng với danh hiệu Chiến thần Tu La" 

Cuối cùng Hứa Tuấn đồng ý với biện pháp Giang Nghĩa đưa ra. 

Một giờ sau, cảnh sát lại thẩm vấn Uông Đồng, điểm khác biệt là lần này họ dứt khoát sắp xếp Uông Đồng vào một căn phòng nhỏ, hơn nữa còn tháo bỏ tất cả còng tay và xiềng xích của anh ta. 

Uông Đồng cũng rất khó hiểu. 

Anh ta là một luật sư chuyên nghiệp, anh ta chưa bao giờ nghe nói về một cuộc thẩm vấn như vậy cả. 

Một lúc sau, một người khác bước vào căn phòng nhỏ. 

Đó là Giang Nghĩa. 

Giang Nghĩa thuận tay đóng cửa lại nhìn Uông Đồng. 

Uông Đồng khinh thường nói: "Đổi một người khác đến thẩm vấn tôi ư? Còn tháo bỏ còng tay xiềng xích của tôi nữa, sao nào, muốn cảm hóa tôi à? Không cần 

tốn nhiều công sức, tôi sẽ không tiết lộ một chữ nào với cảnh sát đâu" 

Ai ngờ Giang Nghĩa hoàn toàn không có ý định thẩm vấn. 

Anh hờ hững nói: "Uông Đồng, anh từng đánh giặc phải không. 

Một câu khiến Uông Đồng chững lại. 

Anh ta lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa: "Chuyện này liên quan gì đến anh?" 

Giang Nghĩa nói: "Trên người anh có hơi thở của chết chóc, là kiểu được rèn giũa nơi chiến trường như chúng tôi, có tắm rửa cũng không bao giờ biến mất." Anh dừng một lúc rồi nói tiếp: "Làm chiến sĩ, chúng ta hãy dùng quy tắc của chiến sĩ để phân kết quả, thế nào?" 

Quy tắc của chiến sĩ 

Uông Đồng hỏi: "Anh có ý gì?" 

Giang Nghĩa giải thích: "Cửa không khóa, chỉ có một người trong hai ta có thể ra ngoài. Người ra ngoài sẽ được ân xá, phạm tội gì đều sẽ được xóa bỏ" Uông Đồng sửng sốt một lúc rồi nói: "Anh đùa tôi kiểu gì vậy?" 

"Không phải nói đùa đâu" Giang Nghĩa nới lỏng cổ áo: "Nếu anh có thể đánh bại tôi bước ra khỏi cánh cửa này, cảnh sát sẽ thả anh ra, món nợ cũ của anh sẽ được hủy bỏ. Nếu anh không thể làm được thì ngoan ngoãn thú tội đi." 

"Đây là quy tắc của chiến sĩ" 

Uông Đồng là một người tàn nhẫn, nhưng cũng là một người thông minh, anh ta biết Giang Nghĩa đang dùng phép khích tướng, nhưng anh ta không hề sợ hãi! 

Anh ta đã từng giết kẻ thù trên chiến trường, anh ta thực sự rất thích kiểu giải quyết thuần túy này. 

"Chính miệng anh nói đấy?" 

"Là tôi nói." 

"Được, vậy tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là chiến sĩ chân chính, cho anh cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết!" 

Uông Đồng vừa muốn ra tay, Giang Nghĩa đã la lên: "Chờ đã" 

"Thế nào, hối hận rồi sao?" 

Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu, rút thắt lưng ra, gập một tay lại, dùng thắt lưng buộc cánh tay và bắp tay lại với nhau. 

eyJpdiI6IjJYa0NJcE5Ba2psejRWUXJuWkI4T0E9PSIsInZhbHVlIjoiZjVEYjl1cFR3Y0wwN2RxSkZrbkZDVDBhRThFRDNvQ1pzMnVJWWhvVnp4Y05CanRBRUFtbUVRbTZEemZrUVdsTTZWRURiTVhcL3gySWdPNmNtaU1UVzdsRXJmN2R2RlZ0Vjlab1VvUDZqbTEwb3QwdWZnNXFqQnBBRDN3S292dW8wM29vU0JSeVNZeHlKZkJzTFNOc0gzMUt6amNISDNCRnFyU1hiXC9HN2R2cVpOb1JueUpXUjhnRTNwRHdoeWlZZU1vejVyOFU2ZFpRdGNMeExDZ3c1UWwyYkcyNitqRFNEZ2k4ZzNXSEFnWUNhNXFuMk82ZTFtclNTRzdVRlhTUEVHMlVvOXNxc0VqZFpMWmRtdUNnZk9LV3cybmUzUUlNa1VRZ1R2UFVPeVZhTzVzMVNmVmVFaWdmSmR1VnE2azR3UzdKenJNYTNuSUVwSmhOUWoySXBJZmc9PSIsIm1hYyI6Ijg3MjIxY2ZkOGVjNzEzMGUyN2U3MTY3NmY3YzVhM2FhMjA2YWUxZjAwMzAyODNiODFjZWM4YzM5OTE1NDZhMjIifQ==
eyJpdiI6ImRyQUFcLzF4elAzalBXcm9uNUZGTlZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBleE9NUnNLU3RhSmRJWG45ZzRKYVpOekw2QjhrWFQ4OTlISlpOZ2MwTnhlMHl0NTN4azgxNjNzZklHRzJSRitadzdJNzdUaFB5ckpEVGtmMHFEc2FIRWN3WTFhYWxHRW0yNmZsWjFHTE9jPSIsIm1hYyI6ImJlZGYyM2MwODQ3MDI1ZjU1NTMzOGQ0YjY5ZmM4MmYwZWRjZGQ3MDJiYzY4NmVkMjdkODdhNTM0M2E0M2M0ZmIifQ==

Giang Nghĩa nhìn về phía Uông Đồng: "Vậy nên, để cho công bằng, tôi chỉ dùng một tay để đấu với anh"

Ads
';
Advertisement