Bên dòng sông chảy xiết, một bóng người đơn độc chậm rãi bước đi.
Văn Vân Chi đang bước từng bước chân thong thả cạnh bờ sông.
Bà ta đau lòng, tuyệt vọng...
Phần ngây thơ đơn thuần của bà ta thật sự tin rằng trên thế giới này có tồn tại tình yêu, cho đến khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Khương Tông Chí, bà ta mới biết được mọi thứ đều là hư vô.
“Giả dối, tất cả đều là giả dối!”
Văn Vân Chi khóc lóc thảm thiết.
Tay trắng ra đi, bị tình yêu phản bội, bà ta bắt đầu chuộc lỗi cho quyết định của bản thân vào hơn hai mươi năm trước.
Bà ta đi tới bờ sông, nhìn dòng sông chảy xiết, nỗi tuyệt vọng trong lòng càng thêm sâu.
Bà ta có một cảm giác.
Cảm giác như dòng sông ào ạt này đang vẫy gọi bà ta, muốn dẫn bà ta rời khỏi cái thế giới khiến người ta ghê tởm này.
Đến đây đi ~
Đi cùng tôi đi ~
Dòng sông đang không ngừng mời gọi Văn Vân Chi, dụ dỗ bà ta từng bước tiên sâu hơn vào dòng sông.
Văn Vân Chi đã đánh mất lý trí, bà ta cảm thấy vô cùng đau khổ, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể mang đến bình yên cho bà ta; thay vì sống trong đau đớn, thà
rằng chết trong sung sướng còn hơn!
Bà ta tiếp tục cất bước tiến sâu hơn về phía dòng sông.
Nước sông càng lúc càng chảy xiết, nếu đi sâu hơn nữa, với cơ thể gầy yếu của Văn Vân Chi thì nhất định sẽ bị dòng nước cuốn đi, thứ chờ đợi bà ta sẽ là cái chết.
Người phụ nữ tuyệt vọng này đã lựa chọn cái kết tuyệt vọng nhất.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.
“Vân Chi!”
“Em dâu!”
Là Khương Lị, Khương Lị vọt ra khỏi xe, chạy như bay đến cạnh Văn Vân Chi, lập tức níu cánh tay bà ta lại, lớn tiếng quát: “Em đang làm gì thế? Em điên rồi
sao?”
Vừa nhìn thấy Khương Lị, Văn Vân Chi không thể che giấu nỗi khổ tâm nữa, bà ta bật khóc thật to.
Bà ta đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Bà ta ôm lấy Khương Lị, gào khóc dữ dội: “Tông Chí không cần em nữa rồi, anh ấy cũng chưa bao giờ yêu em!”
Khương Lị thở dài, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Văn Vân Chi và nói: “Khương Tông Chí đã hoàn toàn bị quyền lực che mờ mắt, cậu ta không chỉ không cần em mà còn tìm người ám sát chị. Thứ cậu ta muốn chỉ có quyền lực của nhà họ Khương mà thôi, chị và em đều là cục đá ngáng đường cậu ta.
“Được rồi, đây không phải chỗ để nói chuyện, em theo chị lên bờ đã
Dưới sự lôi kéo của Khương Lị, Văn Vân Chi đã đi lên bờ.
Bà ta lau nước mắt, nói: “Em đã mất chồng, cũng mất cả sự nghiệp, em chẳng còn gì nữa. Chị Lị, em phải làm gì bây giờ?”
Làm sao bây giờ?
Khương Lị lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là báo thù! Chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay chịu trói, mặc cho Khương Tông Chí định đoạt.
“Nhưng chúng ta có thể làm gì với anh ta?"
“Cậu ta bày mưu hãm hại rằng em ngoại tình, rồi lại tìm người ám sát chị, hai tội danh này đã đủ để cậu ta ngồi trong tù dài dài”
Dừng một lát, Khương Lị tiếp tục nói: “Không phải Khương Tông Chí muốn loại bỏ hai chúng ta để nắm toàn bộ quyền lực của nhà họ Khương sao? Ha ha, nếu như cậu ta đã bất nhân, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa!”
“Em dâu, chúng ta hãy liên hợp, diệt trừ cậu ta đi, em và chị chia đều quyền lực nhà họ Khương.
“Sau này, hai người chúng ta chính là chủ nhân của nhà họ Khương!”
Nghe thấy thế, trong lòng Văn Vân Chi cũng bùng lên một ngọn lửa.
Đúng vậy, nếu như cứ thế mà chết, chẳng phải tên khốn kiếp Khương Tông Chí kia sẽ hoàn toàn được lợi sao? Ông ta bất nhân thì mình bất nghĩa, giết chết tên khốn kiếp đó!
Văn Vân Chi hỏi: “Chị Lị, cụ thể chúng ta phải làm như thế nào?”
Khương Lị nói: “Giang Nghĩa đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện giúp chúng ta rồi, chúng ta chỉ cần làm theo sự sắp đặt của Giang Nghĩa, chẳng bao lâu là có thể tiêu diệt tên khốn kiếp Khương Tông Chí kia.
Giang Nghĩa?
Giang Nghĩa của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc?
Chính là Giang Nghĩa - người tự tay đưa chồng cũ và con trai Văn Vân Chỉ vào tù, còn bị Văn Vân Chi lừa một lần đó hả?
Văn Vân Chi chết lặng.
Bà ta dè dặt hỏi: “Quan hệ giữa em và Giang Nghĩ không được tốt, anh ta không thừa cơ bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm rồi, sao có thể ra tay giúp em được?”
Khương Lị mỉm cười: “Chị đã từng nói rồi, giám đốc Giang là một người lương thiện. Lúc trước anh ta đối phó với chồng cũ và con trai em cũng chỉ là giải quyết việc chung thôi. Bây giờ chị và em gặp nạn, với tư cách là đồng đội trên cùng chiến tuyến, làm sao anh ta có thể thấy chết mà không cứu được?”
Nghe vậy, Khương Lị cảm động không thôi.
Không ngờ người có thể giúp đỡ mình trong lúc mấu chốt này không phải nhà họ Khương hay nhà họ Đàm, mà lại là Giang Nghĩa từng bị mình lừa.
Chuyện đời không gì là không thể.
Nếu biết trước có ngày hôm nay, hồi xưa Văn Vân Chi sẽ không ra tay với Giang Nghĩa.
“Chị Lị, chị nói vậy càng làm em thấy áy náy”
Khương Lị cười, vuốt ve khuôn mặt của Văn Vân Chi và nói: “Nếu em cảm thấy có lỗi hãy đợi sự việc này lắng xuống rồi xin lỗi người ta một cách đàng hoàng. Đi thôi, chị đưa em đi trước, thay quần áo sạch sẽ đã”
Khương Lị dắt Văn Vân Chi lên xe.
Trên đường rời đi, Khương Lị chỉ vào đám mây lớn màu đen trên bầu trời, nói: “Em dâu nhìn kìa, tuy mây đen che trên bầu trời, nhưng ánh mặt trời vẫn xuyên qua được nó và chiếu rọi. Cuối cùng tà ác cũng không thắng được chính nghĩa, chị tin bầu trời sẽ mau chóng trở nên trong lành, mây đen sẽ hoàn toàn bị xua
tan!"
Văn Vân Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, bà ta cũng cảm thấy như vậy.
Trong cục cảnh sát.
Giang Nghĩa và phó cục trưởng - Hứa Tuấn ngồi đối mặt nhau, trên bàn đặt đủ loại tài liệu chứng cứ.
Hứa Tuấn xem từng cái một, vừa nhìn vừa nói: “Chiến thần lợi hại dữ, nếu phá bản án này thì tôi có thể lập nhiều công lớn rồi. Vu cáo hãm hại và mưu sát, chậc chậc, một nhân vật như Khương Tông Chí mà lại có thể không từ thủ đoạn để đối phó với vợ chưa cưới và chị gái ruột của ông ta như vậy, thật sự khiến người
khác tức sôi máu”
Giang Nghĩa mỉm cười nói: “Thế nào, tôi cung cấp cho ông những manh mối này, đủ để ông phá án rồi chứ?”
“Đủ, quá đủ luôn”
“Vậy thì có thể bù vào bữa cơm lần trước tôi nợ ông không?”
Hứa Tuân vui vẻ: “Được, không nói mấy lời thừa thãi nữa, bây giờ tôi sẽ phái cảnh sát đi bắt nghi phạm Khương Tông Chí về quy án."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất