Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Nguyên Diệu ngẩn người nhìn Giang Nghĩa. Mặc dù đã lấy lại phản ứng nhưng anh ta nói ra hết mọi chuyện rồi, có lẽ cũng đã bị đối phương ghi âm. Bây giờ có muốn phủ nhận cũng vô dụng. 

Chỉ là anh ta cảm thấy rất khó hiểu. Chẳng phải Giang Nghĩa và Văn Vân Chi thù sâu oán nặng lắm sao? Vì sao anh lại muốn ra tay giúp đỡ bà ta? 

"Chủ tịch Giang, anh quên trước kia Văn Vân Chi hãm hại anh như thế nào rồi sao?" 

"Cần gì phải giúp một ả đàn bà hèn hạ như vậy chứ?" 

"Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi sẽ nói tốt cho anh trước mặt gia chủ nhà họ Khương, để anh và nhà họ Khương đạt thành một hợp tác mới, anh thấy sao?" 

Giang Nghĩa nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Người phụ nữ có dáng vẻ giống Văn Vân Chi kia đang ở đâu?" 

Không thèm quan tâm! 

Giang Nghĩa không quan tâm đến "ý tốt" của Nguyên Diệu, chỉ hỏi người phụ nữ kia đang ở đâu. 

Nguyên Diệu vẫn còn muốn thuyết phục anh, nhưng có thể là nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng vừa rồi nên lời đã ra đến khóe miệng lại bị dọa sợ phải nuốt về. Anh ta run rẩy nói: "Người phụ nữ kia tên là Hoa Kiều Nương, đang trốn trong nhà Uông Đồng. 

Được rồi. 

Lấy được những lời này là được rồi. 

Giang Nghĩa xoay người rời đi. 

Nguyên Diệu nuốt nước miếng một cái rồi hỏi Phi Kê: "Anh hai à, bây giờ có thể thả em đi được chưa?" 

"Để cậu đi á?" Phi Kê cười rồi đặt mông ngồi xuống: "Cậu vu oan hãm hại người khác, đây là phạm tội. Là một công dân tốt chuộng chính nghĩa, sao tôi có thể thả cậu đi được chứ?" 

Nguyên Diệu sắp khóc đến nơi rồi: "Anh hai à, rốt cuộc anh còn muốn em phải làm gì nữa?" 

"Chẳng cần làm gì cả, biết điều ngồi đợi là được rồi. Có lời gì thì tới cục cảnh sát rồi từ từ nói." Phi Kê châm điếu thuốc rồi đứng chờ Giang Nghĩa ra lệnh. 

Mây đen trên trời vẫn còn rất nhiều, thỉnh thoảng có giọt nước mưa rơi xuống. 

Giang Nghĩa mang người tới nhà Uông Đồng, thẳng tay phá cửa xông vào. Quả nhiên anh gặp được một người phụ nữ trong nhà anh ta - Hoa Kiều Nương. 

Lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, Giang Nghĩa cũng lấy làm ngạc nhiên và sợ hãi. 

Dáng vẻ của người tên Hoa Kiều Nương này thật sự cực kỳ giống Văn Vân Chi. Nếu bà ta mặc quần áo của Văn Vân Chi và thì sẽ không thể nào phân biệt được ai là thật ai là giả. 

Thật sự giống như kiểu Tôn Ngộ Không thật giả vậy. 

Hoa Kiều Nương thấy một nhóm người xông vào thì sợ đến mức tựa vào góc tường, thấp thỏm lo sợ hỏi "Mấy người... lại là ai nữa vậy?" 

Giang Nghĩa hờ hững nói: "Hoa Kiều Nương, bà đã bại lộ trong việc vu oan hãm hại Văn Vân Chi. Bà tới cục cảnh sát cùng chúng tôi một chuyến đi 

"Tới cục cảnh sát ư? Tôi không đi." Hoa Kiều Nương hô to cho người bên ngoài nghe: "Uông Đồng, cứu tôi, cứu tôi với!" 

Vô dụng, mấy tên thuộc hạ mà Uông Đồng để lại đã bị người của Giang Nghĩa giải quyết hết rồi. 

Ngay lập tức có người đi lên giữ Hoa Kiều Nương rồi còng bà ta lại. 

"Chủ tịch Giang, chúng ta tới cục cảnh sát ngay bây giờ luôn sao?" 

"Đừng vội, bây giờ chúng ta há miệng chờ sung, chờ bắt được con thỏ lớn cuối cùng đã rồi nói sau." 

Một con thỏ lớn cuối cùng - Uông Đồng! Giờ phút này anh ta đang trên đường về. 

Tập đoàn Khương Châu, tầng trên cùng, phòng làm việc của chủ tịch. 

Văn Vân Chi xông thẳng vào phòng rồi chỉ thẳng vào lỗ mũi Khương Tông Chí mà mắng: "Khương Tông Chí, lòng dạ của ông thật là ác độc, ngay cả chị gái ruột của mình mà ông cũng giết ư?" 

Vừa nhìn thấy bà ta, cơn tức giận của Khương Tông Chí đã bùng lên: "Đồ điên nhà bà nói cái gì vậy hả? Có phải tôi muốn chị tôi xảy ra chuyện đâu, sao lại đổ lên đầu tôi vậy? Bây giờ tôi đang tìm chị ấy đây, có lẽ là người nhà họ Đàm ra tay" 

eyJpdiI6Inlxdll6Mjkybkc0dVg0SjQxTk54dFE9PSIsInZhbHVlIjoicTBOazFKbzQ3dTJObUxIVDRqRTBMRngzOGNEZk1YUHM1WWdUXC9ETUlhS0dWcW1EMmtBcjl4UkJmdVM1cWE2QXVIK1wvUjEyZlNXbWVzaERvK3Z5aVBwcHBWa1NPRGNtd0xQdzRTZG5uSnZrbFZ1UlVXMUxUcUo1UnhwZEk1eUt4dEFDN1NJalY5eDFnSDRuK0JBYkt2cmdJb01GV2FZRm8rOGZzMnMzdStleVdaNk5EQ1lzamJFRDlRVVFGeUVUUG4yQjZua0ttNngyMFdOQ2hlb0NwNUhlOGZUNlhLcW1GZU10bVVuWTVCZ1JSNElHRkRJTUVHeVFzejNNckZEcUNjb2RNaW5xUHk2QWNmZ2xlbFREVzBPXC8xVHpqMFhHaTkyTGRnaHdianNWKzJDc0JnTm5FXC9kcEJKRjcyY2NqaGVIRm5kRGRlRVwvS2YwNHN5ZEZEQTdnUW9iNzROXC9VXC9mUVBlR0h3WnhJM2lJMUVRTmlHSThkaUwyQkdRcnFXaldEamJZTXJVOXMwa0V6WGkyd2Rrc0ZFeUhyTlkzTVFlSmpyclJ0UVdhWEJtczdMQzRweVZQTzR2XC9cL1ZuV2JJVUR3NFZDbEh6TGhWS2gxUUt5cEkycEVNeHc9PSIsIm1hYyI6ImZlMmI3YjU2NTU4ODBjMTU2NTZmZjhhMGZiYmViYjc5ZDhhNjhkMzIwODljZWI0YzUzMDQxM2IwMzM5MzA2YjQifQ==
eyJpdiI6InR4cnpHMG9wTGtNU1R4aTV4RDdVMWc9PSIsInZhbHVlIjoiNVNKd05pMDkxbXhCYkNLSHZVYkcxS2RsRGQyS2hkRnJnV1wvXC83dTl0TVlcL1FWS295cVBPSEZhTWVlbVpGajZRUk51ZDZtUmllRzEzVE40aldlWUszMm9iUzBjeGM4UFhYeldWQWlpNDZ0UThPdkluK2VmMytpQ0NEendHbFhmU0ZpdmFQZk9HS2RPWmRONCswcWpIZFUxZFZha0FLRFpsQ3VleDVIZXd6UzhlbVhYVVAzNXlGXC9rUm1RclF2andpZDc2QkVZT1lcL2FkMk5qczN0QUFyTUdrOUZLNE1hZnNvUUVKOUhUUkNhRkNzPSIsIm1hYyI6IjQwZDUwNmQxY2U5NzMzZThlZmVkYThiOTVhNDBjODE2OTNkMjA3ODA1Zjg4Yjg0YTVhOGY2YTNkY2IyYWVhMjkifQ==

Văn Vân Chi đuổi theo kéo ông ta lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ads
';
Advertisement