Sau khi chuẩn bị mấy món nhậu, đám Phương Trung Cảnh tới nơi đúng giờ, vừa đi vào thì cười ha hả nói: “Cậu em Ngụy, chúng tôi tới rồi.
Ngụy Văn Tường quay đầu nhìn, anh ta rất vui.
“Yo, tới thật đúng lúc, tôi mới vừa chuẩn bị xong rượu và đồ nhắm thì các anh tới, nhất định là ngửi được mùi thơm của đồ ăn nhỉ?”
“Nào nào nào, mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn đi.”
Ngụy Văn Tường có lòng tốt, định chiêu đãi bọn họ cùng nhau ăn cơm, sau đó ở trên bàn cơm nói những chuyện này.
Ai ngờ Phương Trung Cảnh khẽ xua tay, nói: “Không vội, còn có một vài người bạn chưa đến, đợi thêm đi”
Còn có bạn gì nữa?
Ngụy Văn Tường sững người: “Sao vậy, còn có người khác ư?”
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, nhìn đi, chỉ thấy những chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa lớn của nhà họ Ngụy.
Ngụy Văn Tường càng thêm nghi hoặc.
Xe cảnh sát tới làm gì?
Nguyên nhân cái chết của Ngụy Trung Nghĩa đã xác định rồi, Ngụy Lương Huân cũng đã bắt đi, theo lý mà nói, cảnh sát không có lý nào lại tới, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng như này.
Phương Trung Cảnh đó lại nói: “Tới rồi, người bạn khác chúng tôi muốn đợi tới rồi!”
Những cảnh sát này là những người bạn khác mà Phương Trung Cảnh nói sao?
Anh ta ngây dại.
“Không phải, Phương Trung Cảnh các anh có ý gì?”
Phương Trung Cảnh nhún vai, khẽ mỉm cười nói: “Không có ý gì cả, chỉ là làm chuyện mà một công dân tốt nên làm. Ngụy Văn Tường cậu giết hại ba, giá họa cho em gái, làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như này còn muốn tiêu dao ngoài vòng pháp luật? Những người dân tốt như chúng tôi, đương nhiên phải báo cảnh sát bắt cậu.
Oành!!
Ngụy Văn Tường cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều tia chớp xẹt qua, bị nổ cho ngoài giòn trong mềm.
Sao lại như này?
Anh ta chỉ vào Phương Trung Cảnh nói: “Các anh thâm hiểm thế? Nhưng Phương Trung Cảnh anh cũng đừng quên, bây giờ dãy núi Ngọa Long thuộc về tôi, nếu tôi vào trong, những gian thương như các anh đừng hòng ai có được nó! Loại chuyện tổn hại người khác bất lợi cho mình như này, các anh vậy mà cũng làm?”
Anh ta nghĩ như vậy, nhưng có người không nghĩ như vậy.
Người đi theo những cảnh sát đó vào còn có một người đàn ông --- Giang Nghĩa.
Chỉ thấy Giang Nghĩa lạnh lùng đi tới trước mặt Ngụy Văn Tường, lạnh nhạt nói: “Ngụy Văn Tường, anh hình như nhầm lẫn một chuyện, dãy núi Ngọa Long không thuộc về anh”
Ngụy Văn Tường cười ha hả.
“Không thuộc về tôi, lẽ nào thuộc về anh à?”
“Ba tôi đã chết, em gái bị bắt, vậy tôi chính là người thừa kế duy nhất của gia chủ. Dãy núi Ngọa Long không thuộc về tôi? Anh đang nói lời ngu xuẩn gì thế?”
Giang Nghĩa cười hai tiếng, nói: “Nghe giống như rất ra gì và này nọ, nhưng bây giờ anh không phải vẫn chưa thừa kế vị trí gia chủ hay sao? Dựa theo manh mối mà đám người Phương Trung Cảnh cung cấp, nếu khẳng định anh là hung thủ giết người, vậy em gái của anh – Ngụy Lương Huân là vô tội, cô ấy sẽ được phóng thích. Đến lúc đó, người thừa kế vị trí gia chủ không phải là anh nữa, mà là chồng của Ngụy Lương Huân, con rể của Ngụy Trung Nghĩa.
Hum?
Cái này...
Ngụy Văn Tường quả thật tính sót rồi.
Đúng vậy, bây giờ anh ta chưa có thừa kế vị giá gia chủ; mà tội danh giết người của anh ta một khi được thành lập, vậy thì đến lúc đó người thừa kế sẽ không phải anh ta nữa, mà là chồng của Ngụy Lương Huân.
Ngụy Văn Tường nhìn Giang Nghĩa, lại nhìn Phương Trung Cảnh, lập tức hiểu ra.
“Các người liên thủ chơi xỏ tôi?”
Anh ta chỉ vào Phương Trung Cảnh nói: “Đồ khốn, anh tưởng hại tôi thì có thể có được lợi ích gì ư? Tính khí của em gái tôi tuyệt đối không thể hợp tác với các anh!”
“Ngụy Lương Huân không hợp tác, tôi sẽ hợp tác. Giang Nghĩa nói: “Ba anh từng đồng ý gả Lương Huân cho tôi, đợi cô ấy được thả ra, tôi sẽ thực hiện lời hứa, lấy cô ấy. Đến lúc đó, tôi chính là con rể của nhà họ Ngụy các anh, cũng sẽ thay thế anh tiếp nhận vị trí gia chủ.
“Nhưng tôi và anh khác nhau, con người của tôi không có dã tâm gì, không giống cái tính hét giá trên trời của anh.
“Tôi chỉ cần ba mươi nghìn tỷ thì đồng ý bán dãy núi Ngọa Long cho đám người Phương Trung Cảnh”
Nghe thấy những lời này, Ngụy Văn Tường thật sự tức muốn ói máu.
Anh ta vất vả gây ra vụ án lớn như này, tới cuối cùng, chỉ là làm nền cho Giang Nghĩa?
Phương Trung Cảnh đi lên một bước, nói: “Ngụy Văn Tường, đừng trách chúng tôi ác, muốn trách thì trách bản thân cậu quá tham. Nếu tối hôm qua cậu đồng ý bán dãy núi Ngọa Long cho chúng tôi với giá ba mươi nghìn tỷ, vậy chúng tôi sẽ không lựa chọn hợp tác với Giang Nghĩa, mọi chuyện đều là do cậu tự chuốc lấy!”
Những thương nhân như bọn họ, trước giờ không có chữ tín, đạo đức gì cả.
Ở trong mắt bọn họ, mọi thứ đều qua về hai chữ: lợi ích.
Hợp tác với Ngụy Văn Tường cần tốn một trăm năm mươi nghìn tỷ, mà hợp tác với Giang Nghĩa chỉ cần tốn ba mươi nghìn tỷ, hiệu quả đạt được như nhau, vậy tại sao còn cần phải bỏ ra thêm một trăm hai mươi nghìn tỷ nữa?
Món tiền này, tên ngốc cũng biết tính, càng không cần nói tới những người như đám Phương Trung Cảnh.
Kết quả, tự dưng nhảy ra Giang Nghĩa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất