Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

“Đồ khốn, đồ khốn!” 

Ngụy Văn Tường tức giận lao về phía Giang Nghĩa, muốn bóp chết anh, nhưng một người bình thường như anh ta làm sao là đối thủ của Giang Nghĩa? Chưa đợi anh ta tới gần bên cạnh, Giang Nghĩa đạp xéo một cái, trực tiếp đá vào mặt của Ngụy Văn Tường. 

Ngay lập tức cả người bay ra, đập lật một cái bàn đồ ăn đó. 

“Đưa đi” 

Cảnh sát lập tức còng tay Ngụy Văn Tường lại, đưa đi, không cho anh ta bất cứ cơ hội chạy trốn, tên ác ôn ngay cả ba cũng nhẫn tâm giết hại như này, cái chờ đợi anh ta sẽ là sự trừng phạt của pháp luật. 

Sự việc đã giải quyết xong. 

Phương Trung Cảnh chắp tay với Giang Nghĩa, nói: “Anh Giang, chuyện tôi đồng ý với anh đã làm được, tiếp theo tới lượt anh hoàn thành lời hứa của anh rồi. 

Giang Nghĩa gật đầu: “Được, bây giờ chúng ta đi đón Ngụy Lương Huân ra ngoài. 

Nói xong, Giang Nghĩa xoay người rời đi, ngồi xe của Bạch Dương chạy tới nhà giam đón người, mà đám người Phương Trung Cảnh cũng bám sát theo, lúc này tuyệt đối không thể lạc mất Giang Nghĩa. 

Trên đường. 

Bạch Dương giơ ngón cái lên, nói: “Thống soái, chiêu này của anh quá hay. Trên đời không có người bạn nào mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Đám người Phương Trung Cảnh và Ngụy Văn Tường cùng một lũ, nhưng thật sự đụng chạm ở phương diện lợi ích thì có cấu kết với nhau nữa cũng sẽ đấu đá tới chết, ha 

ha." 

Anh ta khựng lại một chút, lại nói: “Nhưng nếu Ngụy Văn Tường không tham lam như vậy, tối hôm qua đồng ý bán dãy núi Ngọa Long với giá ba mươi nghìn tỷ, vậy chúng ta không phải không có cơ hội hay sao?” 

Giang Nghĩa lắc đầu, nói: “Ngụy Văn Tường bán với giá ba mươi nghìn tỷ thì tôi bán với giá mười lăm nghìn tỷ. Dù sao tôi mãi mãi bán rẻ hơn anh ta rất nhiều. Đám người Phương Trung Cảnh là thương nhân, mãi mãi theo đuổi lợi ích, chỉ cần giá tôi đưa ra rẻ, bọn họ nhất định sẽ bán đứng Ngụy Văn Tường, kết quả này đã định sẵn.” 

Trong lòng Bạch Dương vô cùng khâm phục. 

Anh ta lại hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đón Ngụy Lương Huân ra tù, thống soái, anh thật sự sẽ kết hôn với cô ta, sau đó thừa kế vị trí gia chủ của nhà họ Ngụy, bán dãy núi Ngọa Long cho đám người Phương Trung Cảnh ư?” 

Giang Nghĩa mỉm cười. 

“Cậu cảm thấy có thể không?” 

Bạch Dương đã hiểu, bây giờ đám người Phương Trung Cảnh này đã lợi dụng xong, không còn bất cứ giá trị gì nữa, muốn từ bỏ như nào thì từ bỏ thế đó. 

Không lâu sau, đám người Giang Nghĩa đã tới nhà giam. 

Sau khi làm xong một loại thủ tục, Giang Nghĩa cuối cùng cũng đón Ngụy Lương Huân ra ngoài. 

Ngụy Lương Huân nhìn thấy lại mặt trời trong lòng vô cùng cảm khái, cô ta thật sự không ngờ trong thời gian ngắn ngủi như vậy thì đã được thả, xem ra người đàn ông Giang Nghĩa này đáng dựa vào. 

Ngụy Lương Huân của lúc này không còn hận ý đối với Giang Nghĩa nữa. 

Thậm chí cô ta còn có thiện cảm với Giang Nghĩa. 

Hoạn nạn thấy chân tình, khi Ngụy Lương Huân ở trong nhà giam lạnh lẽo, chỉ có Giang Nghĩa vẫn đang cố gắng vì cô ta, trong thời gian ngắn nhất trả lại trong sạch cho cô ta, đưa cô ta từ trong nhà giam ra ngoài. 

Cô ta rất cảm kích. 

Nếu bây giờ kêu cô ta lựa chọn, cô ta nguyện ý gả cho Giang Nghĩa, vấn đề là không thể rồi. 

Giang Nghĩa dẫn Ngụy Lương Huân vừa ra ngoài, đám thương nhân như đám người xông tới, có người nói: "Giang Nghĩa, bây giờ người cũng đón ra rồi, chuyện anh đồng ý với chúng tôi chắc có thể làm rồi nhỉ?” 

Ngụy Lương Huân nghi hoặc nhìn Giang Nghĩa, hỏi: “Anh đồng ý với bọn họ chuyện gì rồi?” 

Giang Nghĩa nói: “Là như này, tôi đồng ý với bọn họ, sẽ kết hôn với cô. 

“Hả? Kết hôn với tôi?” Mặt mày Ngụy Lương Huân đỏ bừng, cô ta của bây giờ đã có thể chấp nhận Giang Nghĩa, vấn đề là... 

Cô ta nhìn Giang Nghĩa nói: “Nhưng anh không phải đã kết hôn rồi ư? Còn lấy tôi kiểu gì được? 

Giang Nghĩa giống như ngộ ra, vỗ đầu nói: “Phải, tôi suýt nữa quên mất, tôi là người đã kết hôn, ở trong nước cấm trùng hôn. Đáng chết, đáng chết, quên hết rồi. 

Lời này vừa nghe là biết cái cớ. 

Không ai là kẻ ngốc cả, đâu có ai sẽ tin Giang Nghĩa thật sự quên chuyện mình đã kết hôn chứ? 

Phương Trung Cảnh nghiến răng nói: “Giang Nghĩa, anh có ý gì?” 

Giang Nghĩa nhún vai, nói: “Anh Phương, xin lỗi nha, không phải tôi không muốn thực hiện lời hứa, thật sự là tình hình không cho phép. Tôi đã kết hôn rồi, không thể lấy Ngụy Lương Huân, cũng không thể kế nhiệm vị trí gia chủ của nhà họ Ngụy, sorry. 

Sorry? 

Chuyện lớn như này chỉ có một câu sorry là xong à?! 

Phương Trung Cảnh không phải kẻ ngốc, biết Giang Nghĩa là đang qua cầu rút ván, cố ý giở trò vô lại. 

Anh ta lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa, hỏi: “Vậy chuyện của dãy núi Ngọa Long sẽ như nào?” 

Giang Nghĩa thở dài: “Tôi đã không thể lấy Ngụy Lương Huân, vậy dãy núi Ngọa Long không có bất cứ liên quan tới tôi, vấn đề này anh không nên hỏi tôi, mà nên hỏi chồng tương lai của Ngụy Lương Huân” 

Lúc này, Ngụy Lương Huân cũng phản ứng lại, cô ta kiêu ngạo nói: “Chồng tương lai ư? Không tồn tại, Ngụy Lương Huân tôi ghét nhất đàn ông thối tha, cả đời này sẽ không gả chồng. 

Ngụy Trung Nghĩa chết, Ngụy Văn Tường bị bắt, Ngụy Lương Huân lại cả đời không gả cho ai. 

Có ý gì? 

Nhà họ Ngụy không có gia chủ, quyền sở hữu của dãy núi Ngọa Long này xử lý như nào? 

Sống chết mặc bay à? 

Phương Trung Cảnh ý thức được anh ta đã bị Giang Nghĩa chơi khăm. 

eyJpdiI6Iml2eEtCMElMZ05cL0MreVNONnRyZEdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFQNG8xVHVXZUVxZ2V2N0U2d1hwYmJNSXRtaTg5anpvUHhZMGlLZzZlXC9qN3gyb2k1WExMaFVHbFMwUVF5ZUxjQllPemx1TTFEMXRkV0V0elwvV2FBK0ppSVE0aXRWa3VBRWk3TFRlem1ieEhXUUVLUkZFRGlmSXBlbEtKN2RqMjRpY1B0WHRFQVkyZVlEYTFiWUZIOEtYc2FzTUNvajl0eEY3K0lyS2V5UW5ld3lIbFwvTFBoQ0NlNmI5VWpqcFwvQk5nZkdySncrN2VIVER1Y2RZYklhOENseGt2Tjc2cjdJVE1pTlZ4eVo3UXFXdnp5R0RoXC9iK0gzNEpBVm5rcFB4YW1uSytlTW44MHhadnJKQnp6aTBxYjAyQWhOcjRjOTE2WEdyOGl4WHdvczNqTzF6Uk9GRThOcDNnNSthZjR5MFgyQnZ3bTY1b3Vya1FwV0tlVUhQVTZROUk5cEJtM0RwVzV2SFZPdWxZdE9WMDI5MHBNWHBQdHdpcGNFenFFaVwvMkRRdFwvXC9qOUtPZmhvYUFuXC9qMlArWUFzeVZRSGhta3lLaFBjdGNuY1RiY2xlRkhYK3QrV0x6MEdYUUpJaVFzTU9MYU94dzJwNDRuYUJtRkZXOEpcL0lEK1FNR05RelFKSXp4Z3E4QlFOYm1qc2xrZVdlajdpMVVxblQ1WlFkemlsTCIsIm1hYyI6IjAxZGI3YjNmYjhjMzAzZTE4ZWY3NGFjZTM5NmZhMjc3NzU1N2NiMGIwNzk5YWI5NGIzOTQyMjgzN2JlNDRhMmEifQ==
eyJpdiI6IjQxSnNaNGtSQmtEendoamdlSldxdUE9PSIsInZhbHVlIjoiVmN0aFRWWkxzS3BDSWtKb2RPTndsM3RwMlpJZU9nODB6VTVLZllcL2x6VnJFU21hcHNsa2lzS3hyeDRcL2ZYMFNPK3prTDUxK0ZmbVdXZHAyWjRqakRoSG9ZNEczSTNtMmJLSFwvZVlYclZrK05PcWErdkV3R21meVdjbU52XC85Vmo2UlJtaWg3TkpaMk93K1Q4SzY1cVFqeWNWWGxqZVZUQ1Rjd3R5QUxOb0I2NzZEOFhiaUMrNFwvXC9nOWtDbXdLcnRqIiwibWFjIjoiNmQyOTkwNGE0MmM4M2YzNjFkNjc5NWE2ODIwZDgxY2JhOWQxYzUwYjBhNDZmNzJhMDk0YzhiOGE4ZTVmMDFmNyJ9

“Anh muốn như nà?! Anh có thể như nào?!”

Ads
';
Advertisement