Mọi người đều biết lời của Phương Trung Cảnh là đúng, là khá bình tĩnh, vấn đề là... những lời này không có tác dụng.
Cái tính khí thối như vừa rồi của Ngụy Văn Tường sẽ nghe ai chứ?
Cậu ta sao có thể hạ thấp giá?
Khi mọi người đang suy nghĩ, cửa phòng bao được mở ra, một người đàn ông đi vào.
Đám người Phương Trung Cảnh ngẩng đầu nhìn, là một người lạ, không quen biết.
Anh ta lập tức nổi giận.
“Chuyện gì đây? Tại sao lại cho người linh tinh vào?”
Người đàn ông đó nhấc cái ghế ngồi xuống, nói: “Không cần gọi, người của các anh đã bị tôi khống chế, là tự tôi xông vào, không cần trách tội thủ hạ
Phương Trung Cảnh nheo mắt lại, hỏi: “Anh là ai? Đi vào làm gì?”
Người đàn ông nói: “Tự giới thiệu bản thân, tôi tên Giang Nghĩa, vốn là muốn làm con rể cho Ngụy Trung Nghĩa. Đáng tiếc, bị người ta phá hỏng trước một
bước.
Giang Nghĩa?
Con re?
Đám người Phương Trung Cảnh nhìn nhau, đều lộ một chút nghi hoặc.
Anh ta hỏi: “Anh Giang, sao thế, anh là muốn tính cái chết của Ngụy Trung Nghĩa lên đầu chúng tôi sao? Tuy những thương nhân chúng tôi không phải người tốt
gì, nhưng loại chuyện giết người phóng hỏa này, chúng tôi cũng sẽ không làm.
Giang Nghĩa trả lời: “Tôi biết các anh sẽ không làm. Tôi cũng biết không phải các anh làm, đồng thời tôi cũng biết các anh nhất định biết hung thủ là ai, Phương Trung Cảnh, hôm nay tôi tới chính là hy vọng anh có thể hợp tác với tôi, lôi hung thủ ra.
Phương Trung Cảnh nghe xong thì sững người.
“Anh Giang, anh kêu tôi giúp anh lôi hung thủ ra?”
“Ha ha, vậy đối với tôi có chỗ tốt gì?”
Bây giờ tất cả quyền của dãy núi Ngọa Long ở trong tay Ngụy Văn Tường, mà đám người Phương Trung Cảnh rất muốn có được dãy núi Ngọa Long, vậy nên bọn họ bảo vệ Ngụy Văn Tường còn không kịp, sao có thể bán đứng cậu ta?
Loại yêu cầu này của Giang Nghĩa, theo bọn họ thấy thật sự là phi lý.
Tuy nhiên, chuyện đời không đúng tuyệt đối.
Sau khi Giang Nghĩa nói ra chuyện tiếp theo, sắc mặt của đám người Phương Trung Cảnh đều thay đổi hết, sự việc trong lúc bất tri bất giác có sự thay đổi rất
lớn.
Sáng sớm hôm sau, hơn bảy giờ sáng.
Ngụy Văn Tường căn bản không ngủ được, một mình ngồi trên sô pha canh điện thoại bên cạnh, chờ đợi không ngừng.
Tuy tối hôm qua anh ta nói hơi ác, nhưng nói thật, anh ta vẫn muốn bán dãy núi Ngọa Long cho đám người Phương Trung Cảnh, nếu không tìm người khác càng không đáng tin cậy.
Nếu Phương Trung Cảnh mãi không gọi điện tới, anh ta thật sự có hơi lo lắng.
“Sắp 8 giờ rồi, vẫn không gọi điện tới?”
“Lẽ nào cái giá mình muốn thật sự cao quá? Cao thì anh trả giá đi, mọi thứ đều có thể thương lượng mà.
Trong lòng Ngụy Văn Tường tính toán, nếu Phương Trung Cảnh thật sự tới trả giá, anh ta vẫn có thể suy nghĩ, chỉ cần có hơn chín mươi nghìn tỷ thì đã có thể
bán.
Mua bán đàng hoàng, đừng phá nữa.
Vào lúc đau khổ chờ đợi, điện thoại đổ chuông, người gọi tới không phải ai khác, chính là Phương Trung Cảnh.
“Tới rồi!”
Trong lòng Ngụy Văn Tường vui như nở hoa, nhưng vẫn phải biểu hiện dáng vẻ điềm tĩnh.
Anh ta nhẫn nại chờ đợi tiếng chuông kêu 10 mấy giây mới nghe máy.
“Alo, anh Phương à, gọi điện tìm tôi có chuyện gì?”
Cúp máy, trên mặt Ngụy Văn Tường rất vui vẻ, hoàn toàn không có dự liệu một cơn giông bão sắp ập tới!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất