Chuyện đã đến nước này, căn bản không còn đường lui nữa. Bạch Dương thật sự không ngờ vừa tới núi Vân Lĩnh đã gặp phải loại vấn đề nan giải như vậy.
Làm sao bây giờ?
Thật muốn hạ gục Hồ Lang, sau đó dùng chút thủ đoạn đặc biệt để cạy miệng ông ta.
Nhìn ánh mắt kiên nghị và hung ác của Hồ Lang, chắc chắn không phải là người dễ cạy miệng và nhận thua.
Lúc này, Giang Nghĩa vỗ vai Bạch Dương.
Anh tiến lên trước một bước rồi nói với Hồ Lang: “Hai chúng tôi không mời mà đến, tự tiện xông vào nhà ông rồi làm bầy sói ông nuôi bị thương, quả thật là lỗi của chúng tôi.
“Chỉ xin lỗi thôi quả thật chưa đủ thành ý, nên...
Giang Nghĩa chuyển chủ đề: "Chúng ta làm một cái giao dịch nhé, tôi sẽ giúp ông hoàn thành một việc để tỏ lòng xin lỗi. Sau đó, chúng tôi sẽ dùng tiền để mua thông tin từ ông, ông thấy thế nào?”
Hồ Lang cười khẩy một tiếng: “Cậu không hiểu tiếng người sao? Tôi bảo các người cút đi”
Giang Nghĩa cũng không giận, thản nhiên nói: “Ông không muốn nghe thử tôi sẽ hoàn thành việc gì cho ông sao?”
“Tôi không có gì để cho cậu làm cả!”
“Thật sao? Nếu như tôi nói, tôi có thể chữa khỏi bệnh hen suyễn cho người phụ nữ trong phòng kia, ông còn muốn đuổi tôi đi nữa không?”
Câu nói này khiến ánh mắt Hồ Lang thay đổi rõ rệt.
Ông ta ngờ vực nhìn Giang Nghĩa.
“Cậu đã đi vào phòng?”
“Không có” Giang Nghĩa nói: “Chẳng qua vừa đặt chân vào cái sân này, tôi đã mơ hồ nghe thấy tiếng ho khan của phụ nữ, họ mãi không dứt. Hơn nữa, trong cái giỏ ông mang về toàn là thuốc đặc trị hen suyễn, cho nên có thể đoán được đại khái.
Hồ Lang không dám tin nhìn Giang Nghĩa: “Cậu là bác sĩ à?”
Giang Nghĩa gật đầu: “Phải. Chúng tôi đến đây để hỏi thăm tung tích của nấm linh chi ngàn năm tuổi để chữa bệnh cho một người bạn. Vậy nên, bây giờ chúng ta có thể đạt được thỏa thuận hay chưa?”
Hồ Lang nhìn chằm chằm Giang Nghĩa vài giây, sau đó đi ngang qua anh: “Đi theo tôi.”
Giang Nghĩa và Bạch Dương lập tức theo sau.
Họ đẩy cửa sân sau rồi bước vào, đi thẳng đến căn phòng trong cùng, vừa mở cửa ra đã thấy một người phụ nữ tóc dài nửa nằm nửa ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Bà ta cứ họ liên tục, nhìn bộ dạng này như thể có thể chết bất cứ lúc nào.
Hồ Lang bình thản nói: “Đây là vợ tôi, bà ấy đã mắc căn bệnh này từ khi còn nhỏ, mấy năm nay bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Chúng tôi đã đi thăm khám hàng trăm bác sĩ, đi khắp các bệnh viện lớn ở cả nước, tiền dành dụm trong nhà đã cũng tiêu hết, nhưng vẫn không thể chữa khỏi.
Giang Nghĩa hiểu ra: “Cho nên ông đến núi Vân Lĩnh hái thảo dược để chữa bệnh cho bà ấy? Bán tin tức tình báo cũng vì để kiếm tiền cho vợ ông đi khám bệnh?”
Hồ Lang nói: “Thuốc tôi hái chỉ có thể giữ mạng sống cho bà ấy chứ không thể chữa khỏi bệnh được. Số tiền tôi kiếm được đối với việc chữa bệnh mà nói chỉ như muối bỏ biển mà thôi”
Nghe vậy, Bạch Dương đã hết ác cảm với Hồ Lang.
Mặc dù giọng điệu của Hồ Lang rất bình thản, nhưng từ ánh mắt và hành động của ông ta, rõ ràng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực sâu sắc. Thứ tình yêu ông ta dành cho vợ mình và sự khinh bỉ đối với sự kém cỏi của bản thân, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra.
Xét theo một khía cạnh nào đó, Hồ Lang vĩ đại hơn anh ta, ông ta có thể vì vợ mình mà từ bỏ cuộc sống chất lượng cao, tìm kiếm cơ hội sống sót ở nơi hoang vu này.
Đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Bạch Dương nói: “Mấy con sói kia, là ông nuôi để giữ nhà sao?”
Người khác nuôi chó để trông nhà, còn ông ta lại nuôi sói để giữ nhà, thật đáng sợ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất