Lệ Tử Mặc không nói gì thêm mà lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tần Phong Hi
Suýt nữa thì Tống Trắc phi đã phun ra một ngụm máu ra ngoài.
Lúc này, đám Trần Thập đã mua bữa sáng trở về. Tần Phong Hi liếc nhìn Tống Trắc phi: “Trắc phi có muốn ăn thêm một chút cùng bọn ta không?”
“Không, không cần đâu. Sắc mặt của Tống Trắc phi đã rất khó coi.
“Vậy làm phiền Trắc phi đợi một lát, bọn ta ăn sáng xong rồi hãy tiếp tục nói chuyện, có được không?” Tần Phong Hi nói.
“Được.
Được? Chẳng lẽ bà ta có thể nói không được sao?
Bọn họ thực sự bắt đầu ăn sáng, để mặc bà ta một mình. Trong lòng Tống Trắc phi như bị lửa đốt, chỉ mong họ ăn nhanh lên. Bà ta cho Phổ Minh Châu giữ chân Hòa Khánh Vương, nhưng Phổ Minh Châu chỉ là một con ngốc. Đêm qua mới vừa dâng mình cho Hòa Khánh Vương, sáng nay không biết có phải đang ngủ chết không tỉnh dậy nổi không. Nếu Hòa Khánh Vương tỉnh dậy phát hiện bà ta ra ngoài từ sáng sớm mà đến giờ vẫn chưa quay về, không biết có nảy sinh nghi ngờ gì không.
Nghĩ đến đây, Tống Trắc phi càng thêm sốt ruột. Bà ta thực sự không hiểu, rõ ràng bà ta mới là người chiếm ưu thế, nghe thấy bà ta nguyện ý giúp đỡ, chẳng phải Lệ Tử Mặc nên mừng rỡ khôn siết mới đúng chứ? Tại sao bây giờ bọn họ lại không vội vàng chút nào, trông chẳng hề lo lắng khi bị phát hiện.
Bà ta thực sự không thể hiểu nổi.
Mặc dù bà ta mang theo cao thủ đến, nhưng ý định ban đầu của bà ta không phải là bắt giữ họ. Nếu tùy ý cho bốn cao thủ đó ra tay, chắc chắn sẽ kinh động đến hai người bên cạnh Hòa Khánh Vương.
Cuối cùng cũng chờ họ ăn sáng xong, quay lại chỗ ngồi ban nãy, Tống Trắc phi phát hiện Tần Phong hi vẫn ngồi trên đùi Lệ Tử Mặc như cũ, không khỏi khiến bà ta có cảm giác quái lạ.
“Làm phiền Tống Trắc phi đợi lâu rồi”
Vẫn là Tần Phong Hi mở lời trước. Tống Trắc phi mím môi, quyết định tỏ thái độ cứng rắn hơn, liền lạnh lùng nói: “Tần Phong Hi cô nương lúc nào cũng nói chuyện mà không xem xét đến hoàn cảnh và đối tượng à? Bổn Trắc phi hiện có việc quan trọng cần bàn với Đế quân, Tần Phong Hi cô nương nên tạm tránh mặt đi.
Tần Phong Hi cười khẽ.
“Những gì Phong Hi nói chính là điều bổn Đế quân muốn nói.” Lệ Tử Mặc từ tốn đáp.
Đây có ý muốn nói là Tần Phong Hi có thể toàn quyền đại diện cho hắn. Mặt Tống Trắc phi nóng bừng lên, như thể vừa bị tát vào mặt.
“Được rồi, nếu Tống Trắc phi đã có ý giúp đỡ, bọn ta cũng không khách sáo. Thật ra ta có một việc muốn nhờ Tống Trắc phi giúp, không biết Tống Trắc phi có thể giúp được không?”
“Tần Phong Hi cô nương cứ nói.
“Ta nghe nói Ngọc Thái tử đã tặng Hòa Khánh Vương không ít đồ tốt?”
Lại nữa, lại nữa, lại đột ngột chuyển đề tài, bà ta hoàn toàn không theo kịp dòng suy nghĩ của nàng! Sắc mặt Tống Trắc phi gần như méo mó. Sao bọn họ biết được Vương gia có qua lại với Ngọc Thái tử?
Tặng đồ tốt, là cái gì?
Điều đầu tiên Tống Trắc phi nghĩ đến là những hầu cơ Bắc Thương xinh đẹp mà Ngọc Thái tử đã tặng. Sau đó, khi nghĩ đến việc trước đó Đại Công chúa Bắc Thương đến Phá Vực, dường như không chỉ không thuận lợi trở thành Đế phi của điện Cửu Tiêu mà còn có tin đồn mập mờ với Ngọc Thái tử, một tia sáng lóe lên trong đầu bà ta, bà ta cảm thấy mình đã nắm bắt được linh cảm gì đó, liền nói: “Không ngờ Tần Phong Hi cô nương còn biết cả về những hầu cơ mà Ngọc Thái tử tặng cho Vương gia. Tần Phong Hi cô nương muốn gặp những hầu cơ đó sao?”
Hầu cơ? Đông Thời Ngọc đưa tới? Còn là phụ nữ của Bắc Thương?
Tần Phong Hi thoáng chững lại, nhưng khuôn mặt nàng không biểu lộ chút cảm xúc. Lệ Tử Mặc khẽ siết tay nàng một cái.
“Những hầu cơ đó hiện giờ đang ở trong phủ Hòa Khánh Vương sao?” Tần Phong Hi không trả lời trực tiếp mà đảo mắt hỏi.
“Quả thật bọn họ ở trong phủ, nhưng Vương gia rất yêu thương các nàng ta, cũng chưa từng nghe nói có ai gây chuyện gì, tất cả đều rất khôn khéo.
“Vậy ta muốn vào gặp các nàng ấy, Tống Trắc phi có thể giúp được không?”
Giờ đang là ban ngày, việc lẻn vào phủ Hòa Khánh Vương vốn đã rất khó, giờ có cơ hội này, sao họ có thể bỏ qua? Mặc dù mạo hiểm thật, nếu Tống Trắc phi đồng lòng chung phe với Hòa Khánh Vương thì họ chẳng khác nào tự dâng mình đến cửa, nhưng nhớ lại những lời bà ta nói với Phổ Minh Châu tối qua, rõ ràng bà ta và Hòa Khánh Vương không hề đồng lòng. Mặc kệ bà ta muốn làm gì, mục đích của họ chỉ là lấy được viên Đông Hải Lệ minh châu, những chuyện khác để sau hãy tính.
Nghe nàng muốn vào phủ Hòa Khánh Vương, ánh mắt của Nguyệt thoáng đổi, nhưng Tống Trắc phi lại không phát hiện ra.
Không vào phủ Hòa Khánh Vương thì làm sao có thể tìm được viên Đông Hải Lệ minh châu?
“Được, vậy không thể chần chừ thêm nữa, giờ phải đi ngay, nếu để Vương gia dậy thì sẽ khá phiền phức.
“Tống Trắc phi có gì cần bọn ta giúp đỡ không?” Tần Phong Hi hỏi.
Lúc này Tống Trắc phi mới lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó thở dài nói: “Không giấu gì Tần cô nương, lần này ta đến là vì Minh Châu. Tình cảnh của đứa trẻ đó ở nhà họ Phổ tại kinh thành chắc ngươi cũng biết rồi, không thể đưa nàng ta trở lại đó được nữa, nhưng để nàng ta ở lại Vương phủ cũng không thích hợp. Nói ra thì là chuyện xấu trong nhà, nhưng ta cũng không giấu Tần cô nương nữa, Vương gia mê sắc đẹp, Minh Châu lại xinh đẹp như tiên nữ, nếu nàng ta ở lại phủ Vương, ta sợ sẽ hại nàng ta. Nên là ta mong có thể tìm cho nàng ta một chốn về thích hợp hơn. Nếu Đế quân đồng ý, nhận nàng ta làm thị nữ dẫn theo bên cạnh, cũng coi như đã giúp ta một việc lớn.
Yêu cầu của bà ta đơn giản vậy sao? Chỉ là muốn đưa Phổ Minh Châu đến bên cạnh Lệ Tử Mặc?
Xem ra Tống Trắc phi còn có mưu đồ sâu xa hơn.
Có điều cũng chỉ là một Phổ Minh Châu thôi mà, Tần Phong Hi không để tâm, hơn nữa chỉ cần đưa nàng ta đến điện Cửu Tiêu, khi đó muốn sắp xếp nàng ta ở đâu cũng được. Giao dịch này vẫn có thể thực hiện.
Tân Phong Hi liền đồng ý.
Tống Trắc phi thấy nàng không hỏi ý kiến Lệ Tử Mặc mà trực tiếp đồng ý, Lệ Tử Mặc cũng thầm chấp nhận, bà ta không khỏi vô cùng ngạc nhiên, bắt đầu suy nghĩ lại vị trí của Tân Phong Hi trong lòng Lệ Tử Mặc.
Giao dịch thành công, tiếp theo là việc của Tống Trắc phi. Không rõ bà ta sắp xếp thế nào, nhưng Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc đã thuận lợi ngồi trên xe ngựa của bà ta tiến vào Vương phủ.
Vừa trở lại Vương phủ, Tống Trắc phi liền hỏi Hòa Khánh Vương hiện đang ở đâu, một bà tử có vẻ là tâm phúc của bà ta bước tới, cúi đầu nói khẽ mấy câu. Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc có nội lực thâm sâu, tất nhiên nghe rất rõ những lời bà ta nói.
“Vương gia đêm qua nghỉ lại ở phòng Phổ tiểu thư, đến giờ vẫn chưa dậy”
Phổ Minh Châu thật sự đã hiến thân cho Hòa Khánh Vương, mà ông ta còn là chồng của dì nàng ta.
Tần Phong Hi chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng đó là sự lựa chọn của Phổ Minh Châu. Dù số phận nàng ta có bi thảm đến đâu, nhưng việc có hiến thân hay không, nếu nàng ta thực sự muốn tìm cách thoát thân, thì vẫn có thể tránh được. Chỉ là, có lẽ nàng ta đã bị Tống Trắc phi thuyết phục, chấp nhận làm theo sự sắp xếp của bà ta. “Hừ.” Lệ Tử Mặc siết chặt cánh tay, khẽ nói vào tai nàng: “Trên đời này có một số phụ nữ khiến người ta cảm thấy ghê tởm
“Cũng có rất nhiều đàn ông khiến người ta ghê tởm.” Tần Phong Hi đáp lại.
Cỗ xe ngựa đi thẳng đến cửa hậu viện. Bọn họ cảm nhận được hơi thở của bốn cao thủ vẫn luôn ở gần, xem ra Tống Trắc phi vẫn đang đề phòng bọn họ. Hiện tại nàng không thể rời khỏi Lệ Tử Mặc nửa bước, nếu thực sự đối đầu với bốn người đó thì sẽ không có phần thắng, đây cũng là một trong những lý do khiến Tần Phong Hi chấp nhận điều kiện của Tống Trắc phi.
“Xin mời hai vị xuống xe. Bên ngoài vang lên giọng nói của một bà tử khác: “Trắc phi còn có việc quan trọng, xin mời hai vị theo lão nô”
Lệ Tử Mặc xuống xe, ôm lấy Tần Phong Hi, âm thầm lặng lẽ nhìn lướt qua xung quanh. Hai cao thủ cách họ gần nhất ngay lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, như thể ánh nhìn ban nãy của hắn đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Hơi thở của hai người nọ lập tức hỗn loạn.
Tần Phong Hi khẽ mím môi cười, nàng nhanh chóng kết một ấn quyết, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
"An."
Cùng lúc đó, bọn họ đã theo chân bà tử kia bước qua một cánh cửa tròn, những cành hoa to lớn vươn ra che chắn hoàn toàn bóng dáng của họ.
Bốn cao thủ không thể đều đi sau theo dõi bọn họ, Tống Trắc phi chắc chắn cần có người bảo vệ, nên bốn người chia thành hai nhóm, hai người đi theo Tống Trắc phi, hai người theo Lệ Tử Mặc và Tân Phong Hi. Nhưng bọn họ là cao thủ, chắc chắn không cần thiết phải theo sát từng bước, chỉ cần xác định được hơi thở của Lệ Tử Mặc và Tần
Phong Hi là đủ.
Tuy nhiên, ấn chú của Tần Phong Hi vừa rồi có thể sao chép hơi thở của nàng và Lệ Tử Mặc, dán lên người bà tử kia.
Bọn họ dừng bước, nhìn theo bà tử vẫn tiếp tục đi về phía trước, khi bà ta đi đến một góc khuất, Lệ Tử Mặc khẽ búng ngón tay, một luồng nội lực đánh thẳng vào huyệt ngủ của bà ta, bà ta liền mềm nhũn ngã xuống đất.
“Thời gian không nhiều, đi thôi”
Họ thu lại hơi thở, lao thẳng qua bức tường phía bên kia, tiến thẳng đến phòng ngủ của Hòa Khánh Vương.
Tối qua họ đã biết phòng ngủ của Hòa Khánh Vương ở đâu, chỉ là không có thời gian để tìm kiếm đồ vật. Giờ đây nhờ có sự giúp đỡ của Tống Trắc phi, nếu không, đừng nói đến việc vào cổng Vương phủ, ngay cả việc vào nội viện cũng khó khăn.
Chẳng qua việc phiền phức nhất trong ngày hôm nay là Lệ Tử Mặc phải luôn chạm vào Tân Phong Hi, nên họ không thể tách ra để tìm kiếm, mà phải hành động cùng nhau.
Hòa Khánh Vương có ám vệ, bên cạnh ông ta cũng có hai cao thủ. Ám vệ chắc chắn luôn theo sát ông ta. Tống Trắc phi để Phổ Minh Châu giữ chân ông ta, hiện giờ ông ta vẫn đang ở trong viện của Phổ Minh Châu, hai cao thủ kia đương nhiên cũng ở đó.
Bên này dù cũng có người canh giữ, nhưng nội công của họ đều yếu hơn Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi, nên khó mà phát hiện được họ.
Hai người nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, lách mình vào trong, không phát ra chút âm thanh nào.
Nếu viên Đông Hải Lệ minh châu thật sự nằm trong tay Hòa Khánh Vương, thì chỉ có thể ở hai nơi: một là phòng ngủ của ông ta, hai là trong thư phòng. Hòa Khánh Vương luôn cố chấp với những thứ hoặc con người mà ông ta thích, nhất định phải có được, dù bằng bất cứ giá nào. Người như vậy thường sẽ giấu những thứ quý giá ở nơi càng gần mình càng tốt, vì thế bọn họ quyết định tìm trong phòng ngủ trước.
Phòng ngủ của Hòa Khánh Vương vô cùng rộng lớn, bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ, cánh cửa được chiếc rèm màu xanh đậm che khuất, còn có một cái bàn dài, trên mặt bàn trải một tờ giấy vẽ màu xanh ngọc, bọn họ nhìn thấy bức tranh trên đó. Mặt của Lệ Tử Mặc trong đó bị một vết mực thật to che lại.
Trong nháy mắt, khí thế của Lệ Tử Mặc trở nên lạnh lẽo.
Tân Phong Hi vỗ vỗ vai hắn.
Mặc dù chỉ hành động với bức tranh, nhưng cũng đã thể hiện rất rõ, khi đó Hòa Khánh Vương có ý xấu với Tần Phong Hi! Khoảnh khắc đó, đáy lòng Lệ Tử Mặc đã có ý muốn giết người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất