Gia đình ba người tất nhiên liên tục dạ vâng, chẳng dám ra ngoài.
Trong phòng, Lệ Tử Mặc thẳng thừng ngồi ở vị trí chủ nhà, còn Tần Phong Hi thì ngồi trên đùi hắn. Đám người Nguyệt biết rõ nội tình, chỉ thấy như thế này là hợp tình hợp lý, vì như vậy mới có thể ngăn chặn cổ độc trong người chủ nhân phát tác, dù họ có gần gũi hơn nữa cũng không thấy có vấn đề gì.
Nhưng Tống Trắc phi nhìn vào lại thấy bất ngờ, thậm chí có phần ngạc nhiên. Dù đã nghe nói Lệ Tử Mặc cưng chiều một Đại thị nữ bên cạnh, nhưng không ngờ lại chiều đến mức chẳng còn quy tắc gì, có mặt người ngoài mà vẫn ôm nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, thật sự là không thể tưởng tượng được.
Nhưng điều này làm bà ta bất chợt nghĩ rằng, có lẽ kế mỹ nhân cũng không phải là vô dụng.
“Tống thị, Trắc phi của phủ Hòa Khánh Vương, bái kiến Đế quân. Hôm qua không biết tôn giá đến, mạo phạm Đế quân, mong Đế quân thứ lỗi.” Tống Trắc phi biết mình chỉ là một Trắc phi của Vương phủ, thật ra nếu xét kỹ thì chẳng đủ tư cách để đến gặp Lệ Tử Mặc, nhưng bà ta nghe nói rằng con người ở Phá Vực nhanh nhẹn dũng mãnh, quy tắc chưa được hoàn chỉnh, trong điện Cửu Tiêu thậm chí còn không có thái giám, các chức quan cũng chưa được bổ nhiệm đầy đủ, nghĩ rằng Đế quân cũng không quá bận tâm đến chuyện này, nhưng vẫn hạ thấp tư thế trước.
Bà ta không nghĩ rằng hiện tại mình chiếm ưu thế nên có thể đối thoại ngang hàng với Lệ Tử Mặc. Nếu như làm việc không cẩn thận, bà ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Lần này, bà ta định dùng lễ trước rồi mới dùng binh.
Chỉ là bà ta không ngờ rằng, Lệ Tử Mặc nghe vậy không nói gì, thậm chí còn cụp mắt xuống, như thể đang chăm chú nhìn vào tay Tần Phong Hi. Cuối cùng là Tần Phong Hi lên tiếng.
“Hôm nay Tống Trắc phi đến là vì việc gì vậy?”
“Tần Phong Hi cô nương” Bà ta gọi tên của nàng, muốn nhìn thấy sự ngạc nhiên trên gương mặt của Tần Phong Hi khi nghe thấy tên chính mình. Bởi vì điều này chứng tỏ bà ta đã nắm bắt được hành tung của họ, thậm chí còn biết tên của từng người. Nhưng rồi bà ta thất vọng khi thấy vẻ mặt Tân Phong Hi chẳng hề thay đổi, cứ như đang khuyến khích bà ta nói tiếp.
“Tân Phong Hi cô nương, đêm qua Minh Châu còn hỏi thăm ngươi, nói rằng suốt quãng đường này, nhờ có ngươi và Đế quân chăm sóc tận tình, nàng ta vô cùng cảm kích. Chỉ là chưa kịp báo đáp thì các người đã rời khỏi Vương phủ”
“Vậy sao? Phổ tiểu thư thật khách sáo quá.” Tần Phong Hi chuyển chủ đề, lại hỏi: “Vậy tại sao Phổ tiểu thư lại không cùng Trắc phi đến đây?”
Nói là cảm kích, nếu thật sự cảm kích thì lúc này chẳng phải nên đích thân đến để bày tỏ lòng biết ơn sao?
Tân Phong Hi biết rõ Phổ Minh Châu đang làm gì vào lúc này, nhưng nàng vẫn thản nhiên hỏi cứ như không hề hay biết chuyện gì. Tống Trắc phi đáp: “Con bé Minh Châu vừa đến Kim Châu, không quen khí hậu nên không thể ra ngoài, ta đã bảo nàng nghỉ ngơi trước.
Khả năng nói dối không chớp mắt của bà ta thật là đỉnh.
Tần Phong Hi khẽ mỉm cười: “Vậy phải nghỉ ngơi cho tốt. Tống Trắc phi đã dùng bữa sáng chưa?”
“Dùng rồi.” Tống Trắc phi không ngờ nàng đột nhiên đổi chủ đề, sửng sốt một lúc.
“Bọn ta vẫn chưa dùng, liệu có thể phiền thị vệ của bà đi mua cho bọn ta ít bánh bao không?”
Nhất thời Tống Trắc phi không biết phải tiếp lời thế nào. Bà ta chưa từng gặp ai nói chuyện một cách không theo lẽ thường như Tần Phong Hi cả, nhưng yêu cầu của nàng lại
có chút phũ phàng, đây là đang trách móc vì bà ta đến đây mà họ chưa kịp ăn sáng, làm hại họ bị đói bụng sao?
“Tần Phong Hi, sao có thể làm phiền người khác, để ta cho người đi mua là được rồi” Nguyệt nói, rồi ra hiệu cho Tân Nghĩa và Trần Thập đi mua đồ.
Lúc này, Tống Trắc phi cũng không tiện ngăn cản.
Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi cảm nhận được hơi thở của bốn cao thủ bên ngoài đồng loạt di chuyển, nhưng không ai theo Tân Nghĩa và Trần Thập rời đi. “Tống Trắc phi vẫn chưa nói rõ rốt cuộc đến đây có việc gì” Tần Phong Hi lại hỏi.
“Vương gia nhà chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm Đế quân, hẳn là Đế quân đã biết rồi phải không?” Lệ Tử Mặc vẫn chưa nói gì, tất cả đều là Tần Phong Hi trò chuyện với bà ta, điều này khiến Tống Trắc phi vốn đã không ưa Tần Phong Hi càng cảm thấy khó chịu.
Một thị nữ thấp hèn dùng nhan sắc phục vụ người khác, sao lại có tư cách nói chuyện với bà ta? Hơn nữa, lại còn mặt dày ngồi trên đùi của Lệ Tử Mặc! Không biết xấu hổ, thật đê tiện hèn hạt
Bà ta cảm thấy khó mà bình tĩnh được, chỉ vài câu nói và cách chuyển chủ đề kỳ lạ của Tần Phong Hi đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch mà bà ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Thậm chí đến giờ bà ta vẫn chưa thể nói chuyện trực tiếp với Lệ Tử Mặc. Sau khi bà ta nói câu này, không chỉ Lệ Tử Mặc, mà ngay cả Tần Phong Hi cũng không nói gì thêm, tỏ vẻ như nếu bà ta muốn nói thì nói tiếp, không nói thì thôi, điều này khiến Tống Trắc phi vốn cảm thấy mình chiếm ưu thế rất lớn trong lần đàm phán này bắt đầu nghi ngờ liệu họ có thực sự chỉ đơn giản là đưa Phổ Minh Châu đến nhận thân hay không.
Không sai, Tống Trắc phi suy đoán, nếu trong thành Kim Châu không có thứ gì mà Lệ Tử Mặc muốn, hắn tuyệt đối sẽ không đưa Phổ Minh Châu đến đây nhận thân, chắc chắn Lệ Tử Mặc đến đây là có mục đích.
Nhưng bây giờ hắn lại không nói, hơn nữa có vẻ như không mấy hứng thú với lời của bà ta, điều này khiến bà ta bất giác lo lắng, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút.
“Với năng lực của Đế quân, nếu muốn rời đi chắc chắn không phải là việc khó khăn, nhưng Đế quân lại không rời đi, chẳng phải là vì còn việc gì cần phải làm sao? Ta nguyện ý giúp Đế quân một tay
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất