Phổ Minh Châu sững người: “Vương phi?” 

Tống Trắc phi kéo nàng ta ngồi xuống giường, rút khăn lụa lau đi nước mắt của nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên rồi, dì chỉ là Trắc phi, nhưng Vương gia còn có Chính phi. Mọi chuyện trong phủ đều do Vương phi quán xuyến. Ngay cả việc sắp xếp cái viện này cho ngươi, ta cũng phải báo cáo với Vương phi trước. Ngươi nghĩ rằng dì của ngươi có thể làm chủ ở phủ Hòa Khánh Vương này sao?” 

“Vương phi khó sống chung lắm ư?” Phổ Minh Châu ngơ ngác đến quên cả khóc. 

“Nhà mẹ đẻ của Vương phi mạnh hơn nhà mẹ đẻ của dì rất nhiều, có không ít việc Vương gia đều phải dựa vào bà ta. Con bé ngốc, bây giờ nói với con những điều này con cũng không hiểu. Mấy hôm nay Vương phi đến chùa Bạch Vân rồi, đợi bà ta trở về, dì còn phải dẫn ngươi đến bái kiến 

“Không, dì ơi, ta muốn đi, ta không muốn ở lại Vương phủ” Phổ Minh Châu lại khóc. 

“Sao lại như thế? Vừa mới đến sao đã muốn đi rồi? Lúc dùng cơm tối chẳng phải ngươi đã nói sẽ ở lại đây với dì sao?” Tống Trắc phi nhíu mày: “Vừa nãy ngươi nói Vương gia không tốt, là vì Vương gia sao?” 

“Đúng! Ông ta, ông ta nói nhiều câu kỳ lạ lắm... 

Tống Trắc phi vẫy tay, người bà ta mang đến liền kéo Hỉ Nhi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. 

“Minh Châu.” Lúc này Tống Trắc phi mới mỉm cười nhìn Phổ Minh Châu, đưa tay vén sợi tóc rơi trên má nàng ta ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng sờ vào mặt nàng ta: “Vương gia đã nói gì? Có phải đã bảo rằng ngươi rất giống tỷ tỷ đúng không? Có phải đã khen ngươi xinh đẹp không?” 

Trong lòng Phổ Minh Châu bỗng có một cảm giác quái dị, nhưng nhất thời lại không biết là gì, chỉ ngơ ngác gật đầu. 

“Ông ta còn muốn..” Giọng Tống Trắc phi nhẹ bẫng: “Chiếm đoạt thân thể ngươi đúng không?” 

Phổ Minh Châu giật bắn, lùi lại hai bước, không dám tin nhìn bà ta: “Dì, sao dì biết được?” 

“Sao ta biết ư? Bởi vì viện này là nơi chuẩn bị cho những mỹ nhân mới vào hầu hạ Vương gia ở, vài ngày sau mới có kết luận xem những mỹ nhân này có thể ở lại hay không. 

Hôm nay ngươi vừa mới đến, nếu vội vã muốn rời đi ngay, chắc chắn không được đâu. 

Phổ Minh Châu hoảng sợ: “Ý của dì là gì?” 

“Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Minh Châu, Vương gia nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, chắc chắn đã nói rằng rất giống tỷ tỷ đúng không? Năm xưa Vương gia rất thích tỷ tỷ, yêu đến cuồng si, nhưng không thể cưới được tỷ tỷ, chỉ vì ta có vài phần giống với tỷ tỷ mà hắn đã cưới ta vào phủ. 

Ngươi không biết đâu, năm đó dì đã có người mình yêu. Tất nhiên, sau này ta cũng một lòng một dạ với Vương gia, nhưng hai năm sau khi thành hôn, một ngày nọ ông ta đột nhiên trở về và nói với ta rằng, ông ta đã ngủ với tỷ tỷ. 

Mà tỷ tỷ của ta, ngày hôm sau khi ta đến gặp bà ấy, chẳng những không hề tỏ vẻ buồn bã, mà còn tràn đầy sắc xuân. Ngươi nói xem, phải chăng tỷ tỷ đã mong chờ ngày này từ lâu rồi? Cướp đoạt người đàn ông của muội muội, có phải tỷ tỷ cảm thấy đắc ý lắm đúng không?” 

Lúc nói những lời này, Tống Trắc phi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, bà ta nhìn Phổ Minh Châu và vẫy tay: “Lại đây, Minh Châu, để dì ngắm ngươi nào, mới đến mà đã làm mê hoặc dượng ngươi rồi, gương mặt này phải đẹp đến mức nào. 

Phổ Minh Châu không thể tin nổi, liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy nếu không phải thế giới này điên rồi, thì chính là nàng ta điên rồi. Tại sao, tại sao dượng lại như vậy, mà dì cũng thế? Ai nấy đều điên cả rồi! 

Nàng ta quay đầu chạy ra cửa: “Ta không điên cùng các người, ta phải rời khỏi đây, ta phải rời khỏi! Lê công tử, mau đến cứu ta!” 

“Lệ công tử? Ngươi nói đến Đế quân Phá Vực Lệ Tử Mặc sao?” Tống Trắc phi nhìn nàng ta phí sức kéo cửa, không có lệnh của bà ta, đám hạ nhân bên ngoài sao có thể để nàng ta rời đi. 

Phổ Minh Châu sững người, quay đầu lại: “Đế quân Phá Vực gì?” 

“Haha, không trách ngươi không biết, không phải Lê công tử, tên thật của hắn là Lệ Tử Mặc, hắn là Đế quân điện Cửu Tiêu của Phá Vực. Nếu con vẫn không hiểu, vậy để ta nói cách khác. Ngọc Thái tử của Đông Thanh khi đứng trước mặt hắn cũng phải kính cẩn. Nói như vậy, ngươi hiểu chưa?” 

Phổ Minh Châu đờ đẫn gật đầu, hiểu, sao lại không hiểu, nhưng cũng chính vì hiểu mà toàn thân nàng ta mới cứng đờ ra. 

Tống Trắc phi nói: “Thật ra, với thân phận của ngươi, làm sao có tư cách để hắn bảo vệ suốt dọc đường. Nhưng đây lại là một cơ hội, Minh Châu, hay là dì cho ngươi một cơ hội nhé” 

“Cơ hội gì?” Phổ Minh Châu không thông minh lắm, nhưng nghe giọng của Tống Trắc phi cũng đoán được ý của bà ta. Ý của bà ta là, Lê công tử không phải là người bình thường, hắn là Đế quân Phá Vực, đúng không? Đến cả Ngọc Thái tử của Đông Thanh cũng không dám tỏ vẻ trước mặt Đế quân điện Cửu Tiêu! 

Nhưng Phá Vực là nơi nào? Đế quân, Hoàng đế? Mắt của Phổ Minh Châu sáng rực lên như hai vì sao. Nàng ta đã từng được một vị Hoàng đế đích thân hộ tống ư? Thảo nào, thảo nào khí thế của hắn lại đáng sợ đến thế, thảo nào đến cả thị vệ trưởng bên cạnh hắn cũng anh tuấn không tầm thường như thế, thảo nào mà mỗi lần ra tay ban thưởng đều là lá vàng! 

Nghĩ đến đây, nàng ta cảm thấy vô cùng hối hận, biết sớm thì đã bám chặt lấy họ rồi, nói muốn đến Kim Châu làm gì! Đến Kim Châu mới phát hiện ra dì và dượng đều là kẻ biến thái! 

Vậy mà nàng ta đã bỏ lỡ một vị Hoàng đế! Phổ Minh Châu gần như bật khóc, nàng ta ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại, nếu được, nàng ta nhất định sẽ bám sát theo bọn họ, cho dù có phải làm thị nữ nàng ta cũng đồng ý. 

Không ngờ khi nàng ta đang nghĩ đến việc làm thị nữ, thì Tống Trắc phi đã nói: “Hiện giờ Vương gia đang truy lùng đám người Lệ Tử Mặc khắp nơi. Nếu ngươi có thể cứu hắn, há chẳng phải là đã có ơn với hắn sao? Đến lúc đó ngươi có thể đưa ra yêu cầu. 

Nhưng mà, với bản lĩnh của Lệ Tử Mặc thì Vương gia cũng không thể lấy mạng hắn được, nên ngươi không thể có ơn cứu mạng với hắn, chỉ có thể nói là có chút trợ giúp. Nếu ngươi muốn làm phi tần của hắn, e là không thể, nhưng làm hầu cơ thì có khi sẽ được đấy” 

Bà ta vừa dứt lời, Phổ Minh Châu lập tức kêu lên: “Làm hầu cơ ta cũng nguyện ý!” 

“Được, ngươi đã nguyện ý thì tốt, nhưng việc này phải lừa được Vương gia. Nếu ngươi cứ giữ bộ dạng khóc lóc thảm thiết, kêu gào om sòm như thế này, thì làm sao giúp được Đế quân Lệ Tử Mặc?” 

“Ta sẽ chịu đựng, ta nhất định sẽ chịu đựng. Dì ơi, dì dạy ta phải làm gì đi” Phổ Minh Châu lập tức lau nước mắt, chủ động bước tới gần bà ta. Lệ Tử Mặc vốn đã có sức hấp dẫn rất lớn đối với nàng ta, giờ biết được thân phận của hắn, Phổ Minh Châu càng không thể cưỡng lại. 

“Thế này đi, ngươi có thể khiến lát nữa Vương gia trở về phòng rồi sẽ không rời khỏi cho đến ngày mai không?” Tống Trắc phi rũ mí mắt, nói: “Bên cạnh Vương gia có hai cao thủ võ công cực mạnh, không chỉ tinh thông chú thuật, mà còn biết dùng cổ. Nếu Đế quân Lệ Tử Mặc gặp phải hai người này, có lẽ sẽ không chết, nhưng muốn rời đi thì cũng khó.” 

Phổ Minh Châu sững sờ. 

Đây chẳng phải đang bắt nàng ta gửi thân cho Hòa Khánh Vương sao? “Minh Châu, ngươi tự cân nhắc đi, chắc Vương gia sắp về đến nơi rồi. 

Lúc này, trên mái nhà, Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi gần như cùng lúc cảm nhận được hai luồng hơi thở mạnh mẽ đang nhanh chóng lao tới đây. Cả hai cùng giật mình, lập tức nghĩ đến hai cao thủ tinh thông chú thuật và cổ mà Tống Trắc phi vừa nói. 

"Di." 

Lệ Tử Mặc nắm tay nàng, không hề do dự mà rời đi. 

Chân trời đã bắt đầu hửng sáng, cổ độc trên người hắn sẽ nhanh chóng phát tác. Nếu chỉ đến đây để tìm một viên Đông Hải Lệ minh châu, thì có Tần Phong Hi ở bên không sao, nhưng nếu phải đối mặt với hai cao thủ tuyệt thế, thì trong tình huống không thể tách rời Tần Phong Hi, hắn cũng không phần thắng. 

Rời khỏi phủ Hòa Khánh Vương, Tân Phong Hi thở dài một hơi, nét mặt cũng có phần nghiêm trọng: “Không ngờ một Vương gia không ai để ý như Hòa Khánh Vương lại có quan hệ mật thiết với Ngọc Thái tử, bên cạnh còn có hai cao thủ tuyệt thế tinh thông chú thuật và cổ. 

“Nào chỉ như vậy, nàng không thấy đêm nay thành Kim Châu náo loạn đến mức nào à, nếu không có hàng ngàn binh lính thì sao có thể làm được. Ánh mắt Lệ Tử Mặc trở nên lạnh lùng. 

“Ý của chàng là, Hòa Khánh Vương đang nuôi quân riêng?” 

“Có vẻ là như vậy. 

“Rốt cuộc bọn họ định làm gì?” Tần Phong Hi nhíu mày hỏi: “Đông Thời Ngọc tìm kiếm hành tung của chàng như vậy, chẳng lẽ hắn ta đã không còn e sợ điện Cửu Tiêu nữa?” “Bổn Đế quân đang chờ hắn ta đến đâySắc mặt Lệ Tử Mặc thoáng lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không thấy chút lo lắng nào. 

“Có lẽ, hắn ta đã đạt được thỏa thuận với Bắc Thương." Nghĩ đến người phụ nữ Bắc Hải Đường, Tần Phong Hi không khỏi cảm thấy mất hứng. Nếu Bắc Thương thực sự liên minh với Đông Thanh, mà hoang nguyên Phá Vực lại bùng lên chiến tranh, tình thế của điện Cửu Tiêu sẽ trở nên khó khăn. Huống chi, Lệ Tử Mặc còn đang trúng cổ độc, mỗi tháng vào ngày rằm đều phát tác... 

Đến cả nàng còn cảm thấy vất vả thay cho hắn, vậy mà hắn vẫn có thể điềm nhiên như không. 

Lệ Tử Mặc đột nhiên quay lại xoa đầu nàng, nói: “Không sao. 

“Xem ra việc lấy viên Đông Hải Lệ minh châu cần phải tính toán kỹ càng hơn. Nghĩ đến những lời vừa rồi Tống Trắc phi nói, Tần Phong Hi không khỏi cảm thấy phiền não. Những người phụ nữ này, cho dù là thông minh hay ngu ngốc đều khiến người ta không an tâm được, không biết có phải vì thế giới này vốn đã phức tạp nên lòng người cũng phức tạp hay không. 

Cũng không biết vị Tống Trắc phi này có mưu đồ gì, rõ ràng Tống Trắc phi có địa vị trong phủ Hòa Khánh Vương, nhưng lại không đồng lòng với Hòa Khánh Vương. Bà ta còn muốn đưa một đứa ngốc nghếch như Phổ Minh Châu đến bên cạnh Lệ Tử Mặc, rốt cuộc là vì điều gì. 

Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy quả thật việc ở bên cạnh Lệ Tử Mặc quá hao tâm tốn sức, chênh lệch quá lớn với cuộc sống ẩn dật mà nàng từng mong muốn, không khỏi khiến lại nảy sinh ý định rút lui. 

Lúc này, nếu nói Tân Phong Hi không có chút tình cảm nào với Lệ Tử Mặc thì không đúng, nhưng tính cách nàng vốn lạnh lùng, dù đã trải qua nhiều lần sinh tử cùng hắn, có tình cảm, nhưng là người đến từ hiện đại, nàng vẫn khao khát tự do hơn. 

Lệ Tử Mặc dường như cảm nhận được cảm xúc của nàng thay đổi, khuôn mặt vốn lạnh lẽo đột nhiên tối sầm lại. Hắn dừng bước, nói: “Phong Hi, nàng trốn không thoát đâu” 

Tần Phong Hi không ngờ những suy nghĩ lòng vòng trong đầu mình lại bị hắn bắt gặp, thoáng chốc sợ run người đứng khựng lại, đến khi thấy hắn bước vào căn phòng, nàng mới không nhịn được mà trừng mắt bước theo vào. 

Khi ánh sáng bình minh đầu tiên ló rạng, cổ độc trong người Lệ Tử Mặc quả nhiên lại phát tác. Hắn chợt giật mình, toàn thân bắt đầu cứng đờ, chợt nhận ra Tần Phong Hi trong lòng đã biến mất. 

Cơn đau đớn quen thuộc lập tức ập đến, khiến hắn suýt nữa bật ra tiếng rên. 

Ngay lúc đó, có người tựa vào bên cạnh, cánh tay của Tần Phong Hi chủ động ôm lấy eo hắn, nàng tựa đầu lên ngực hắn, cơn đau đớn mới nhanh chóng rút đi như thủy triều, cơ thể hắn cũng dần thả lỏng ra. 

Lúc này, Lệ Tử Mặc mới phát hiện Tần Phong Hi không bỏ đi, chỉ là nàng ngủ hơi xa hắn một chút. 

Tần Phong Hi thở phào nhẹ nhõm, vào lúc bình minh thế này nàng thường ngủ rất say, không để ý mình đã rời khỏi vòng tay hắn, chỉ khi cơn cảnh báo bất ngờ vang lên trong 

lòng mới bừng tỉnh dậy. 

Lúc Lệ Tử Mặc hôn nàng, ôm nàng cũng có phản ứng, nhưng đến cuối cùng lại kiềm chế được, điều này đối với một người đàn ông không dễ dàng gì, cũng là lý do khiến Tần Phong Hi càng coi trọng hắn hơn. 

“Dậy thôi, chúng ta đi xem thử, liệu Hòa Khánh Vương có thật sự bị Phổ Minh Châu giữ chân không, và Tống Trắc phi định làm gì. Tần Phong Hi nhớ đến những gì Tống Trắc phi nói tối qua, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản, lần này nàng cảm thấy theo dõi Tống Trắc phi có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó. 

Nhưng họ còn chưa kịp chuẩn bị ra ngoài, bốn luồng hơi thở mạnh mẽ đã nhanh chóng bao phủ ngôi nhà, đồng thời, có tiếng xe ngựa nhanh chóng đến gần và dừng lại ngay ngoài cửa. 

“Xem ra chúng ta đã bị phát hiện rồi.” Tần Phong Hi nhíu mày: “Không ngờ thành Kim Châu lại có nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy, thật không đơn giản. 

Bốn cao thủ đã bao vây căn nhà, hai người họ có thể rời đi, nhưng đám người đi theo bọn họ như Trần Thập, Tân Nghĩa, Lệ Tử Mặc cũng không muốn hy sinh bất kỳ ai. Hơn nữa, mục đích của đối phương vẫn chưa rõ, nên hắn cũng không cần phải vội vã chạy trốn. 

“Đi thôi, cùng bổn Đế quân ra gặp khách đến thăm.” Lệ Tử Mặc ôm nàng ra ngoài cửa mới thả xuống, chỉ nắm tay nàng. Sau khi công lực của Tần Phong Hi tăng vọt, chỉ cần nắm tay cũng đủ để áp chế cổ độc trong người hắn. 

Đôi khi Tần Phong Hi nghĩ, có phải là những loại thuốc mà nàng ngâm từ nhỏ đã có tác dụng hay không. Nếu có thể, nàng muốn tìm đủ những loại thuốc đó cho Lệ Tử Mặc ngâm, nhưng nhiều thứ thế giới này có, hiện đại lại không có, và tương tự, nhiều thứ hiện đại có, nơi này lại không có, hơn nữa nhiều thứ còn là bảo vật lão đạo sĩ cất giữ, nghe nói là chỉ còn một phần cuối cùng trên đời, giờ đã không thể tìm thấy nữa, nên nàng chỉ đành từ bỏ suy nghĩ đó. 

Chủ nhân của ngôi nhà này là một gia đình ba người, ông lão cùng con trai và con dâu. Họ không ngờ sáng sớm thức dậy lại thấy trong nhà có thêm vài người, sợ hãi đến mức run rẩy. 

“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, không vội vàng không gấp gáp, còn có vẻ rất lịch sự nữa. 

Nguyệt gật đầu, Trần Thập liền bước ra mở cửa. 

Một cỗ xe ngựa lộng lẫy dừng lại trước cửa, thị nữ xinh đẹp đỡ Tống Trắc phi của phủ Hòa Khánh Vương xuống xe. Khi thấy cửa mở, Tống Trắc phi mỉm cười nói: “Ta là Tống thị, Trắc phi của phủ Hòa Khánh Vương, đến xin gặp chủ nhân nơi này 

“Xin mời. 

Trần Thập đón khách vào trong. 

Gia đình ba người trong nhà, nghe thấy người đến là Tống Trắc phi của phủ Hòa Khánh Vương, lập tức đồng loạt ngã quỵ xuống đất. Ai đó hãy nói cho họ biết, đây không phải là mơ đi. 

Tự nhiên đang êm đẹp trong nhà họ lại xuất hiện nhiều người như vậy, rồi Trắc phi của phủ Hòa Khánh Vương cũng đến nữa. Những người này cứ như là chủ nhà, lại còn tự 

nhiên đón khách vào nhà. 

Vị chủ nhân trẻ tuổi kia anh tuấn đến mức khó tin, nắm tay một cô nương đẹp tựa tiên nữ, Tống Trắc phi thì ung dung quý phái, nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến 

eyJpdiI6IllSeGFFY2ZLQTdDdlRrakczNlY0QkE9PSIsInZhbHVlIjoiUHlGSVhKeUp1R3JmNm9tQnRMZkgyT1dseUxpQ2t3WE03dk1zQkc3RmhQMmpNamVXK2pueHN2TmdKV0NFOU83a1U1RU9OZnpHNkgrQ3ZmWis5d0l0M2c9PSIsIm1hYyI6IjA1ZWEwNjQ4YjM3NDBlNTU2ZTYxYjRjYTNlMDljYWU2MmRkMWQyM2FkZTVkYjUxNTk5NzlmZTBlYTE2ZTlkZGIifQ==
eyJpdiI6IlwvaVdhY3QwYW5rWjVINU1pbFBkaU9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlN6MnNRVTlxOEYyN1VLck5sU1wvM2o5dG9xMm5CV0hMYVdNYnBqeXBUQVpuTGxJUjZSTk9FZEIyaGtrNmF5MW9KWFFaNUR6UWJMRDZaMVdSbEFHZVB3M2dcL0dySFgydFZ5bmg2YjVNMG90WmJZK1RQcktXUDZzUmwrUUVsYzJqOFlhcFdtS1dcLzBIMm45TmNvVHk5TXQ2cmp5UkNXcVdzRUg4U3lnOEFVYkh1bnBoR20rT3RTT29zbEY4R1B1ODNwOTVWUUIwcVVibURrXC92RGNzXC9Zbm5pR3o5OWkzMk4zcEw4UnpZZzg5TzJacjVXOWdiSFE0TVNLanZRS1F0Zmk5UjRWYmhYeTVOUGtDcGJ5RnVRWERFSjRuUFwvQTBNa0NOTkVwbGkrT2owMFBBPSIsIm1hYyI6IjRhZjZjMDgwMDc1ODA0MTZkMjA1ZTBlMzk2MTU4ZDVkNjY0OTZmOTIzMjdmNDY0M2RiNmRjMTE5MDQxNmNjNzUifQ==

“Đợi chúng ta đi rồi các người hãy ra. Làm như vậy cũng xem như đang bảo vệ họ, nếu để họ cứ lượn lờ trước mặt Tống Trắc phi, chưa biết chừng người ta sẽ nghĩ rằng gia đình này đã chủ động chứa chấp bọn họ. Khóa họ lại, đợi đến khi mọi người rời đi rồi, người của phủ Hòa Khánh Vương có lẽ cũng sẽ không làm khó những dân thường bị ép buộc này. 

Ads
';
Advertisement