“Phái toàn bộ nhân thủ ra ngoài tìm người, đừng để Hòa Khánh Vương tìm thấy trước.
“Tuân lệnh”
“Khoan đã, sau khi tìm được thì đưa người tên là Tần Phong Hi kia đến đây cho bổn phi. Nghĩ đến những lời của Phổ Minh Châu mà bà tử thuật lại, Tống Trắc phi nở nụ cười
nham hiểm.
Cô gái xinh đẹp hơn cả Phổ Minh Châu ư? Hôm nay lại khiến bà ta nhìn nhầm, không chú ý nhóm người kia, không thì sao có thể để họ chạy trốn.
“Tuân lệnh!”
Bóng người kia lại nhoáng lên, cứ như biến mất giữa không trung.
Đã đến giờ cấm đi lại trong thành Kim Châu. Đường phố bên ngoài vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh đèn lồng sáng ngời trước cổng những gia đình giàu có, chiếu sáng đường phố có vẻ âm u tĩnh mịch đến ma quái.
Mấy con ngựa được bọc vải bông dưới vó ngựa chạy băng băng trong đêm, rẽ qua từ con phố đẳng trước.
Khi thấy một nhà cao cửa rộng trước mặt, người đàn ông cầm đầu giơ tay lên ra hiệu dừng lại, mấy con ngựa đằng sau đều dừng chân.
“Chủ nhân” Tần Phong Hi nhìn lướt qua căn nhà đó, bỗng nở nụ cười: “Ở nhờ nơi này có lẽ sẽ bị tìm thấy rất nhanh. Ta có chỗ khác tốt hơn, chi bằng chúng ta đến đó.
Nguyệt gật đầu. Ở nhờ trong nhà cao cửa rộng này thì đông người lắm miệng, hơn nữa có khả năng sẽ là khu vực bị Hòa Khánh Vương phái binh lính đi điều tra kỹ càng, hắn ta cũng cảm thấy không ổn.
“Phong Hi dẫn đường. Lệ Tử Mặc không rối rắm.
Trong mắt Tần Phong Hi lóe lên tia sáng đùa dai.
Khi nàng dẫn người đến nơi, thấy chữ viết trên biển hiệu, sắc mặt Lệ Tử Mặc sa sầm, còn Nguyệt và những người khác đều co giật khóe miệng.
“Nơi mà nàng nói là nơi này à?” Giọng Lệ Tử Mặc rất bình tĩnh, nhưng đám người Nguyệt vẫn run lên, lần lượt giục ngựa lùi về sau.
Lầu xanh cũng đành chịu, nhưng không ngờ lại là tiểu quan quán.
Không ngờ nàng lại dẫn họ đến tiểu quan quán. Lá gan của Tần Phong Hi càng ngày càng lớn.
“Đúng vậy, nơi này hẳn là không tồi.” Tần Phong Hi lại ra vẻ như không biết gì hết.
Họ đều có nội lực thâm hậu, đứng ở bên ngoài vẫn nghe được tiếng dâm uế loáng thoáng truyền ra từ trong lầu. Thế mà nàng còn nói nơi này hẳn là không tồi.
Thực ra Tân Phong Hi suy xét cũng đúng. Đêm nay nghe ý của Hòa Khánh Vương thì ngày mai chắc chắn sẽ giới nghiêm toàn thành, lục soát tung tích của họ khắp nơi. Trong tình huống này, họ trốn ở đâu cũng rất nguy hiểm, Hòa Khánh Vương sẽ không tưởng tượng được Phá Vực Chi Vương kiêu ngạo như Lệ Tử Mặc sẽ ẩn náu trong tiểu quan quán.
Chẳng qua đối với đám người Lệ Tử Mặc mà nói, đàn ông phải đầu đội trời chân đạp đất, đổ máu không đổ lệ, đứng được thì tuyệt đối không nằm, đối với một nơi để đàn ông bán đứng thân thể cho ân khách mua vui như kỹ nữ này, họ đều cực kỳ khinh bỉ coi thường.
Thậm chí cảm thấy những người này còn không bằng thái giám trong hoàng cung. Bây giờ lại bắt họ phải ở chung với những người này, đương nhiên họ sẽ cảm thấy hoang đường.
Tần Phong Hi đến từ hiện đại, tuy rằng nàng cũng khinh thường những người này, nhưng tình huống cấp bách nên phải tùy theo hoàn cảnh mà hành động, nàng không cho rằng không thể làm như vậy.
"Á!”
Tần Phong Hi hô nhỏ một tiếng, bị Lệ Tử Mặc kéo lại gần ngồi xuống trước mặt hắn. Hắn ôm nàng vào lòng, giục ngựa rời khỏi nơi này, đám người Nguyệt vội đuổi theo.
Tần Phong Hi bị bắt đè xuống lưng ngựa, lúc đầu nàng không biết hắn định làm gì, nhưng khi bàn tay của hắn đánh lên mông của nàng mấy cái liên tiếp, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị đánh mông!
“Chàng... Chàng thế mà lại đánh ta...
Tần Phong Hi sững sờ trong chốc lát rồi gò má đỏ bừng như gấc chín, há miệng cắn lên cánh tay hắn.
“Nàng cầm tinh con chó à?”
Lệ Tử Mặc nhéo má nàng khiến nàng không thể không nhả miệng. Hắn kéo nàng lên, không nhịn được vỗ lên trán nàng: “Thật to gan, dám cắn bổn Đế quân.
“Ai bảo chàng đánh mông ta?” Nàng lườm hắn.
“Nàng dám bảo ta trốn vào nơi dơ bẩn ấy, sao ta không thể trừng phạt nàng?”
“Nơi dơ bẩn?” Lúc này Tần Phong Hi mới sửng sốt, sau đó không nhịn được phì cười, không tiếp tục giãy dụa nữa. Nàng không ngờ Lệ Tử Mặc thích sạch sẽ đến thế, nhưng nàng rất thích hắn như vậy. Đàn ông thì phải giữ thân trong sạch, hắn không thích nơi đó là chuyện tốt.
“Sau này nàng cũng không được đến những nơi như vậy. Hắn lạnh lùng nói.
Tần Phong Hi cười nham nhở: “Vâng”
Cuối cùng họ vào một căn nhà, không phải là nhà cao cửa rộng, nhưng cũng thuộc dạng thường thường tầm trung. Lựa chọn căn nhà này là vì người trong nhà này làm nghề muối dưa và ủ rượu, ngửi thấy mùi bay ra từ nhà họ, Tần Phong Hi tức khắc gọi mọi người dừng chân. Lần này nàng không đùa dai, trốn trong nhà này thì có mùi gì cũng rất dễ che giấu, hơn nữa những gia đình làm nghề này đều có hầm cất chứa, họ muốn ẩn náu cũng sẽ dễ dàng hơn.
Thực ra họ muốn xông ra cổng thành cũng không phải không được, nhưng chưa lấy được Đông Hải Lệ Minh Châu, sao họ chịu quay về với hai bàn tay trắng? Vừa lúc Hòa Khánh Vương muốn bắt họ, họ sẽ không cảm thấy áy náy vì trộm đồ vật của ông ta.
Nguyệt an bài Trần Thập dẫn ngựa đi chỗ khác, còn họ lẻn vào gia đình này. Họ nghe thấy ba tiếng hít thở rất nhẹ trong nhà, hiện tại trong nhà chỉ có ba người, trong sân chồng chất rất nhiều chum vại. Họ không đánh thức người trong nhà mà đều nhanh chóng tìm chỗ trốn.
Lệ Tử Mặc dẫn theo Tân Phong Hi đi vào một gian sương phòng, trong phòng có giường nhưng không có chăn nệm, coi như sạch sẽ. Hắn ôm nàng nằm lên giường ngủ: “Ngủ nửa canh giờ, nửa canh giờ sau đến phủ Hòa Khánh Vương đi dạo một vòng”
Nghe lời nói của hắn, Tần Phong Hi chỉ cảm thấy buồn cười.
Chốc lát sau, quả nhiên toàn bộ thành Kim Châu trở nên ầm ĩ, một nhóm binh lính gõ cửa từng nhà một, không nói một lời xông vào điều tra khắp nơi, khách trọ trong các khách sạn đều bị đánh thức, tập trung trong đại sảnh chờ phân biệt gương mặt. Không ít người thầm mắng chửi, lúc này đang là thời điểm ngủ sâu giấc nhất, bất cứ ai đang ngủ ngon giấc mà bị đánh thức đều sẽ không vui, nhưng mọi người chỉ giận mà không dám nói gì.
Lầu xanh là tiểu quan quán đương nhiên cũng không thoát khỏi số phận, thậm chí các ân khách đang sung sướng cũng bị lôi ra ngoài trong trạng thái trần như nhộng, mặt ai nấy đỏ gay gắt, chỉ cảm thấy lần này phủ Hòa Khánh Vương hành sự quá phách lối.
Nhưng nơi này là địa bàn của Hòa Khánh Vương, ai dám nói bậy nửa câu trước mặt ông ta? Tuy không dám nói bậy, nhưng phàn nàn mấy câu thì vẫn được. Thế là thành Kim Châu vốn yên tĩnh giờ đây đều thắp đèn sáng trưng, tiếng cãi cọ ầm ĩ vang lên khắp nơi.
Khi âm thanh truyền đến hộ gia đình này, không biết có phải là vì họ vốn cảnh giác sẵn hay không mà người trong phòng nhanh chóng thức giấc, thắp đèn đứng dậy. Một giọng nữ hỏi: “Phu quân, hay là ra ngoài kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Ừ, để ta ra ngoài thăm dò.
Chốc lát sau, một người đàn ông khoác áo ra ngoài, đi lòng vòng chung quanh mà không thấy có vấn đề gì nên quay về nhà: “Chắc là quan binh bên ngoài đang bắt bớ ai đó, nhưng nhà mình không có gì khác thường, lát nữa dù quan binh tiến vào lục soát cũng không sợ”
Người phụ nữ đáp lại một tiếng, sau đó ánh đèn trong phòng vẫn không dập tắt.
Họ không biết rằng trong mấy gian sương phòng của họ thực sự có người ẩn nấp trên xà ngang.
Trần Nghiệp nói nửa canh giờ, quả nhiên nửa canh giờ sau lập tức tỉnh giấc, đánh thức Tần Phong Hi, xoay người nhảy lên. Sương phòng này cách nhà chính hơi xa, vừa rồi người đàn ông kia căn bản là không tiến vào kiểm tra.
"Gru gru..."
Lệ Tử Mặc ra cửa, cất tiếng kêu vang như tiếng côn trùng ở bên ngoài, xem ra ám hiệu với đám người Nguyệt. Sau đó hắn kéo Tần Phong Hi, hai người bay ra ngoài nhẹ như một cơn gió.
Cả tòa phủ Kim Châu vốn đang rối loạn vì quan binh lục soát khắp nơi, không ai thấy bóng dáng của hai người bay vút qua những nóc nhà san sát. Tốc độ của họ quá nhanh, dù có người trùng hợp ngẩng đầu lên nhìn thấy cũng sẽ cho rằng mình bị hoa mắt. Đây cũng là nguyên nhân tại sao chỉ có hai người bọn họ đích thân ra ngoài chứ không dẫn thị vệ đi cùng.
Lúc này, phủ Hòa Khánh Vương cũng đèn đuốc sáng trưng, nhìn từ bên ngoài có vẻ đề phòng nghiêm ngặt.
Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi kề sát bên nhau, ẩn náu trên một thân cây lớn, nhìn đám thị vệ đi qua đi lại trong sân.
“Xem ra Hòa Khánh Vương rất cẩn thận. Thường thì người khác không cho rằng chúng ta sẽ quay lại, còn ông ta vẫn không lơi lỏng canh gác trong Vương phủ” Tần Phong Hi không khỏi bội phục tâm trí của Hòa Khánh Vương.
Lệ Tử Mặc khẽ hừ một tiếng: “Bổn Đế quân đã cho phép nàng khen ngợi người đàn ông khác chưa?”
Tần Phong Hi cạn lời: “Nói thế mà cũng không được à?”
Nàng ngậm miệng là được chứ gì. Lúc này, nàng chợt có cảm giác như lên thuyền giặc, có phải sau này sẽ bị hắn quản sát sao không nhỉ? Nàng muốn được tự do cơ!
Đúng lúc này, họ thấy Tống Trắc phi đang đi đến sân của Phổ Minh Châu.
“Đi theo bà ta, nói không chừng chúng ta sẽ nghe lén được tin tức nào đó” Tần Phong Hi chợt có linh cảm. Nàng cảm thấy Tống Trắc phi không đơn giản.
Lệ Tử Mặc ôm eo nàng, chờ hai đội thị vệ vừa thế chỗ nhau, họ lập tức bay lướt qua trên đầu thị vệ, không phát ra tiếng gió.
Sân của Phổ Minh Châu vốn rất yên tĩnh, nhưng bây giờ lại có hai thị vệ đứng gác hai bên cửa ra vào. Thấy Tống Trắc phi, họ cúi đầu hành lễ rồi cho bà ta tiến vào, điều này khiến Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc theo sát đằng sau càng lấy làm lạ. Rõ ràng hai thị vệ này nhìn nghe theo mệnh lệnh của Hòa Khánh Vương trông chừng Phổ Minh Châu, nhưng gặp Tống Trắc phi lại không có vẻ kinh ngạc, cứ như đã biết trước sẽ như vậy.
Vừa vào sân, họ lại thấy hai bà tử đứng gác ngoài cửa sương phòng.
“Bái kiến Trắc phi.
“Phổ tiểu thư đâu?”
“Phổ tiểu thư đang ở trong phòng ạ.
Nói xong, một bà tử đẩy cửa phòng thay bà ta. Phổ Minh Châu ở trong phòng như bị kinh hãi, hét lên một tiếng: “Đừng tiến vào!”
Hỉ Nhi cũng có trong phòng, còn Hoa thẩm không biết tung tích.
“Tiểu thư, là Trắc phi, Trắc phi đến đây!” Hỉ Nhi vừa dứt lời, Phổ Minh Châu đã vừa khóc vừa nhào về phía Tống Trắc phi. “Di mẫu, di mẫu cứu con!”
Tống Trắc phi đỡ thân thể của Phổ Minh Châu, trong mắt hiện lên sự căm hận, nhưng Phổ Minh Châu không hề nhìn thấy: “Con sao vậy? Có gì thì nói cho di mẫu nghe xem”
Giọng bà ta vẫn dịu dàng như xưa, khiến Phổ Minh Châu càng thương tâm đau khổ, ôm chầm bà ta gào khóc một trận.
“Minh Châu, con nói bậy gì vậy? Hòa Khánh Vương là Vương gia, đồng thời cũng là di phụ của con, sao con dám mắng ngài ấy như vậy?” Tống Trắc phi giả vờ vừa kinh ngạc vừa thương tâm: “Nếu để Vương phi biết thì ngay cả di mẫu cũng phải gánh tội”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất