Tần Phong Hi buồn cười, đứng trong phòng nói vọng ra: “Chủ nhân nhà ta họ Lệ.” 

Nàng biết nói như vậy thì chắc chắn Hỉ Nhi kia sẽ nghe nhầm thành họ Lê. Họ Lệ rất hiếm, người bình thường sẽ không nghĩ là họ Lệ. 

Quả nhiên Hỉ Nhi nghe nhầm thành Lê thật, mặt mày hớn hở lui xuống. 

Thiếu nữ xinh đẹp vốn không tin lời Hoa thẩm, nhưng bây giờ ngay cả Hỉ Nhi cũng khẳng định chắc nịch vị công tử kia thật sự phong hoa tuyệt đại, khiến nàng ta không thể không tin. 

“Tiểu thư, nếu người hồi phủ thì chắc chắn sẽ bị phu nhân gả đến Tiền phủ, hôm nay xe ngựa bị hỏng, có lẽ ngay cả ông trời cũng can ngăn tiểu thư hồi phủ đấy ạ. 

Thiếu nữ xinh đẹp cụp mi mắt, không khỏi đau thương: “Sau khi phụ thân cưới vợ mới thì việc gì cũng nghe lời tiện nhân kia, thậm chí còn định gả ta cho một lão già, ta không về nhà làm ầm ĩ một trận thì không cam lòng.” 

“Nhưng bây giờ lão gia chỉ tin phu nhân thôi, có khi tiểu thư làm ầm ĩ cũng vô ích. Chẳng phải lúc trước tiểu thư nói sẽ đến Kim Châu tìm biểu tiểu thư sao? Hay là chúng ta đi Kim Châu đi. 

“Con tiện tỳ nhà ngươi nói thì dễ lắm, Kim Châu cách xa ngàn dặm, ta biết đi thế nào? Xe ngựa bị hỏng, ngay cả phu xe cũng bỏ trốn luôn rồi!” Thiếu nữ xinh đẹp nhéo nàng ta một cái. 

Hỉ Nhi cố nhịn đau, nói: “Tiểu thư, chẳng phải bây giờ đã có cơ hội rồi sao?” 

Nghe vậy, thiếu nữ xinh đẹp ngẩn ra. 

Sau bữa tối, Trần Thập dọn bàn rồi lui ra ngoài. Tần Phong Hi nghĩ đến Mộc Lan nên quyết định đi xem tình trạng của nàng ta, nhưng Lệ Tử Mặc lại kéo nàng lại. 

“Đi nghỉ sớm một chút, sáng mai còn phải lên đường” Nói xong, hắn ôm chầm nàng lên giường, đi ngủ. 

Tần Phong Hi cạn lời, mới ăn xong mà sao đã ngủ rồi? Nàng còn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ vừa nằm xuống không lâu đã ngủ thiếp đi, một giấc mãi đến bình minh. 

Khi Tần Phong Hi tỉnh lại thì nghe được giọng nói của nha đầu tên là Hỉ Nhi hôm qua, vẫn mềm mại nhu nhược, hình như đang trò chuyện với Nguyệt Vệ. 

“Công tử, bữa sáng là do tiểu thư nhà ta tự tay nấu, mời ngài đến tiền thính dùng bữa. 

Mới sáng ra đã dậy tự tay nấu bữa sáng cho họ à? Tần Phong Hi không khỏi nghiền ngẫm, tối qua họ nghe được giọng nói của tiểu thư nhà này, chỉ có điều không thấy mặt nàng ta, hôm nay ân cần như thế này không biết là định làm gì. 

Nàng cảm thấy trên đường về Phá Vực thật sự rất nhàm chán, nếu có người muốn bày trò cho nàng xem thì nàng cũng không ngại đâu. 

“Khụ khụ!” Nàng lên tiếng trước khi Nguyệt định từ chối: “Nguyệt Vệ đại nhân, không thể phụ tấm lòng chân thành của tiểu thư nhà người ta chứ.” 

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt thoáng chốc đen sì. Tần Phong Hi nói lời này nghe cứ như có ý khác, cứ như hắn ta và tiểu thư nhà người ta có gì đó với nhau không bằng. Hắn ta khịt mũi: “Tần Phong Hi, mau hầu hạ chủ nhân rửa mặt đi!” 

Trong lòng Hỉ Nhi vui vẻ, quả nhiên cô gái kia chỉ là thị nữ như mình thôi! Tên là Tần Phong Hi à? Tên còn dở hơn cả tên mình. 

Thế là Hỉ Nhi lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, rồi lại đỏ mặt nhìn Nguyệt. 

Nàng ta đã phát hiện địa vị của Nguyệt Vệ đại nhân không thấp. Hơn nữa tuy rằng khí thế của hắn ta không bằng Lê công tử kia, nhưng cũng rất tuấn tú. Nàng ta từng gặp không ít thanh niên tài tuấn ở Kinh Thành rồi, nhưng không một ai tuấn tú bằng hắn ta hết. 

Nếu hôm nay kế hoạch của tiểu thư thành công thì có phải nàng ta cũng có thể cùng Nguyệt Vệ đại nhân... 

Thấy thị nữ không thể che giấu vẻ mừng thầm, Nguyệt nhíu mày. 

Tuy rằng Nguyệt gọi Tần Phong Hi hầu hạ Lệ Tử Mặc rửa mặt, nhưng làm gì có chuyện nàng thật sự làm việc này. Một người đàn ông không cụt tay cụt chân, rửa mặt mà còn cần người khác hầu hạ à? Người khác hầu hạ nàng không quản được, nhưng gọi nàng thì nàng nhất định không làm. Lúc còn ở điệện Cửu Tiêu, Lệ Tử Mặc cũng biết không thể trông chờ nàng hầu hạ mình, nên Trần Thập bưng nước ấm vào phòng, hắn tự làm hết mọi chuyện. 

Tốc độ của Tần Phong Hi nhanh hơn hẳn, rửa mặt xong thì muốn kéo hắn đi ăn sáng. Nhớ lại lời nói của Hỉ Nhi, Lệ Tử Mặc nhíu mày. 

“Bưng đến đây cho bổn Đế quân. 

“Đừng mà, đến đó ăn thôi, chúng ta còn chưa gặp vị tiểu thư kia đâu. 

Tần Phong Hi kéo cánh tay hắn, cứ thế lôi hắn ra ngoài. 

Ngoài cửa tiền thính có hai bà tử khác mặc xiêm y vải thô, quấn khăn vải trên đầu, vóc dáng cao to, thoạt nhìn là kiểu phụ nữ thường xuyên làm việc đồng áng. Chỉ có điều gương mặt của họ không có nét chất phác của phụ nữ nông thôn mà lại là vẻ ngang ngược càn quấy, chỉ nhìn thoáng qua đã biết không dễ sống chung. 

Lúc này, hai người đang đứng hai bên cánh cửa, người đứng bên trái mỉa mai: “Thật không biết giáo dưỡng ở đâu ra, thật sự cho rằng mình là Đại tiểu thư chắc? Tranh thủ lúc mọi người ngủ thiếp đi vì làm việc mệt mỏi mà dám cho người khác vào đây. Con gái thời buổi này to gan thật, gian phu còn ngồi xe ngựa đến đây.” 

“Chát!” 

Một cái tát bất thình lình khiến bà tử kia ngã cắm mặt xuống đất, đúng lúc đụng vào ngưỡng cửa, khiến bà ta đau đớn kêu la oai oái. 

“Tên khốn khiếp nào đánh lão nương.. 

Bà ta lập tức bị kéo lên, lại là một cái tát giòn tan: “Chát!” 

Giờ thì bà ta không dám kêu gào nữa. Còn chưa thấy rõ người nào mà đã bị tát sưng cả mặt. Bà tử kia thì đã thấy có người đến ngay từ khi bà ta ăn cái tát đầu tiên, thế là lập tức há hốc miệng sững sờ tại chỗ, nào còn tâm trạng nhìn đồng bạn của mình 

Thiếu nữ trong sảnh đang định xông ra ngoài răn dạy khi nghe thấy những lời mỉa mai của bà tử kia, nhưng vừa xông ra cửa thì bắt gặp người đạp nắng sớm bước đến, vóc dáng cao lớn, khí chất lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng mang theo nét thanh hàn rõ rệt. 

Nàng ta sững sờ tại chỗ, trong mắt không còn nhìn thấy những người khác nữa, thậm chí nàng ta còn cảm thấy chung quanh như yên tĩnh, thế giới của nàng ta không còn tiếng động nào khác, vừa trống rỗng nhưng lại vừa tràn ngập, chỉ có một mình hắn. 

Tim nàng ta đập như trống trận. 

Nàng ta không ngờ trên đời này sẽ có một người đàn ông khiến mình rung động hơn Ngọc Thái tử. 

Đến khi cái tát thứ hai đánh thức nàng ta, nàng ta thấy một chàng trai áo trắng cũng tuấn tú phi phàm. Hắn ta cầm một tấm khăn lau tay mình, vẻ mặt chán ghét nhìn bà tử bị hắn ném xuống mặt đất, lạnh lùng nói: “Hai cái tát này thưởng cho ngươi, để ngươi biết cái gì không nên nói lung tung” 

Bà tử này không biết làm gì mà lại bôi son trát phấn dày cả tảng, làm hại hắn ta tát hai cái tát giờ tay cứ dính nhớp bẩn thỉu. 

Nhưng bà tử này cũng thật to gan, dám nói chủ nhân nhà họ là gian phu của cô tiểu thư vớ vẩn kia! 

Vừa thấy mấy thị vệ áo đen đi theo sau họ, hai bà tử kia nào dám lắm miệng nữa, run rẩy chạy trốn. Lệ Tử Mặc phớt lờ người chung quanh, bước chân vào thính. Thấy trên bàn bày cháo trắng ăn sáng, hắn lập tức đi tới ngồi trên chủ vị, sau đó ngước mắt nhìn Tần Phong Hi “Lại đây. 

Tân Phong Hi không nhịn được mà buồn cười. Người này hoàn toàn không nghĩ rằng mình đang ở trên địa bàn của người khác, bàn ăn của người khác, bữa sáng mà người khác nấu, người ta đang đứng nhìn, còn hắn lại tự nhiên như đúng rồi, thậm chí vẫn bá đạo khí phách như bao ngày. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng nghi ngờ Lệ Tử Mặc xuất thân bất phàm, bởi vì hắn có một loại khí phách trời sinh, tuyệt đối không có những thứ như lễ nghi, khiêm nhượng, bình đẳng, bác ái... mà nàng học được ở hiện đại. Cho dù tứ vệ vẫn luôn đi theo hắn, tình cảm rất sâu đậm, nhưng vào thời điểm nào đó vẫn không thể ngồi cùng bàn với hắn. 

Nói hắn lạnh lùng, chi bằng nói trong xương tủy của hắn là bản năng của thượng vị giả. 

Nàng nghĩ một thoáng, sau óó đi qua đứng sau Lệ Tử Mặc, hơi khom lưng thì thầm: “Để ta xem kịch vui” 

Lệ Tử Mặc liếc nhìn nàng, sau đó thực sự không để ý đến nàng nữa. Tần Phong Hi không khỏi cảm nhận được sự dung túng của hắn. 

“Vị đại nhân này” Hoa thẩm và Hỉ Nhi cũng ở trong sảnh, thấy tiểu thư ngày thường luôn miệng mắng chửi các nàng giờ lại ngại ngùng đến nỗi không dám tiến lên, thế là không nhịn được mà sốt ruột, tiến lên nói: “Đây là tiểu thư nhà ta, đến từ Phổ gia của Kinh Thành, khuê danh là Minh Châu. Đêm qua chính là tiểu thư nhà ta mời các ngài vào nhà đấy ạ.” 

Hỉ Nhi không chịu yếu thế, tuy rằng lúc trước đã truyền lời một lần, nhưng bây giờ nàng ta vẫn muốn nhiều lời: “Công tử, bữa sáng này là do tiểu thư nhà ta tự tay nấu, tiểu thư nhà ta dậy từ sáng sớm đấy... 

Phổ Minh Châu đứng tại chỗ cúi đầu, tay cầm một tấm khăn lụa, khuôn mặt đỏ ửng. 

"Da ta." 

Lệ Tử Mặc nói hai chữ, khiến Phổ Minh Châu vui sướng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, mềm giọng nói: “Lê công tử đừng khách khí” Tim nàng ta vẫn đập thình thịch, giọng nói của hắn trầm thấp hùng hậu, gần như khiến nàng ta say mê. 

Phổ Minh Châu không để ý đến Tần Phong Hi, ngay từ đầu ánh mắt của nàng ta vẫn bị một mình Lệ Tử Mặc thu hút, hơn nữa Hoa thẩm đã xác nhận Tần Phong Hi là thị nữ rồi, 

đương nhiên sẽ không đặc biệt nói rõ với nàng ta. 

“Nguyệt, trả thù lao cho Phổ tiểu thư” 

Lệ Tử Mặc nói câu này, Phổ Minh Châu còn chưa hiểu là ý gì, Nguyệt đã cầm một nắm vàng lá đưa cho Hỉ Nhi: “Đây là chủ nhân nhà ta thưởng cho Phổ tiểu thư” 

Hi Nhi: ".." 

Hoa thẩm: “ 

"1 

Phổ Minh Châu: “. ” Nàng ta lập tức rơm rớm nước mắt như sắp khóc. Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng ta cũng như Hoa thẩm? Đêm qua hắn ban thưởng cho Hoa thẩm, bây giờ nàng ta nấu bữa sáng cho hắn nên hắn cũng ban thưởng cho nàng ta? Thế thì khác nào coi nàng ta là người hầu? 

Tân Phong Hi cố nhịn cười, ai cũng thấy rõ bà tử và Hỉ Nhi đang ra sức giới thiệu tiểu thư nhà mình. Thế mà Lệ Tử Mặc lại chơi ác, thẳng thừng ban thưởng cho người ta luôn, thật là... quá sỉ nhục người ta! 

Trong mắt nhóm người Phổ Minh Châu, đây đúng là hành vi sỉ nhục người khác. Nhưng trong mắt Lệ Tử Mặc, hắn không quen biết đối phương, giờ ngủ nhờ trong nhà đối phương, ăn cơm của đối phương, đương nhiên phải trả tiền chứ, cũng như mua bán thôi, hoàn toàn là chuyện đúng đạo lý. Hắn không cho rằng mình làm sai ở đâu, bởi vì hắn không bị Phổ Minh Châu thu hút, càng không có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt gì với nàng ta cả. 

Cho nên hắn ra lệnh cho Nguyệt ban thưởng rồi kéo Tần Phong Hi ngồi xuống cạnh mình: “Hết kịch vui để xem rồi, ăn cơm đi 

Tân Phong Hi nguýt mắt nhìn hắn, đành phải ngồi xuống. 

“Nguyệt, ngồi xuống” 

Lệ Tử Mặc cũng gọi Nguyệt Vệ ngồi xuống. Nguyệt xoay người gọi đám người Trần Thập đến nhà bếp bưng đồ ăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lệ Tử Mặc. Không có ai bảo Phổ Minh Châu cũng ngồi vào bàn. Cả chủ nhân lẫn thị vệ đều cho rằng mình trả tiền tức là đã mua bữa sáng này, nên không cảm thấy có vấn đề gì. 

Nhưng Tần Phong Hi thì lại nhìn Phổ Minh Châu, cười hỏi: “Phổ tiểu thư ăn sáng chưa thế?” 

Nghe giọng nói của Tần Phong Hi, Phổ Minh Châu mới chú ý đến nàng, tầm mắt chuyển qua mặt nàng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là ghen tỵ, cuối cùng biến thành khinh thường bất mãn. 

eyJpdiI6IlRiWnRtcFwvdWIzdGFlZ2dLWVFZa1FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1SVXVlcVJrTjNTZkJkSTNBUU94OHh3bGl3Y2JvVU55UHo3a0FidWRYbXhDU2ZDY251b29FV2Mwenh1OVBvYzVjcllkdmZwdFwvRFVwUlllMjZkYldaXC9nUTczSFZFaWlSVis2a0F0VkFrV3drTitpNHlZMHVHVyttOThFM0g1cXlFN29KRzNldFEwaEVkTWE4QTVOWlJnTzYwXC9kUGNRSFJPSmlcL1lKM2toVVVIK1FzVlhHczhlZzVRN3U1UFJvc21wZkhYbVBkMVY2R2dJaDBvZ0x5a29NOHhnajNlQ05ZdG40ZFhqUGNPS2luSDh6WVwvXC9nT3I1OTlOeFwvcStoXC9aS2VTS0ExU2xrU3ZEY0hHN0ZBSk00MkFRd0FmbWx3YlFqb1pcL0tuY0tVZjI4b1k4VFhBeEtNNDhhRExIbGZiODZFMVYzb3B0WTVuRWZXbDc2NVlZVjM2Zz09IiwibWFjIjoiNGI0M2M1ZDNlNTgwNjQ1MDc0M2M4MDZiOGRjZmNiYzdjMjBjZTY1N2I5YWQ5MTdjZWEwYmQyNTE5MjNiNjE1MSJ9
eyJpdiI6Ik9EVGl6NW1OdWxKd2NRYWlwY3pKRHc9PSIsInZhbHVlIjoiYlVYTGViUDd0bmdjU29NR1pncE9kU2RmUGF1MXdOUTFDNk1pSVNGVW92TlI3RWNtemxNTjdIOE9aVTQydnNwOXFoR085cEYxSzNXeXFmNmh1RHRWQlB1a3FsclYxaDcxOW95b1pCdWVUbDdFYkIwSHBmbzJsRSsyMDQzZUdPeWZKNWhpSWtVXC9TYm9ibnRXQytDTjJmOGlqRW1HUk42bVVudDJXWjEwUmxrNzV1TXFFd29HNzA1bUR2REJLdjQyQlRscVI2bzFXTUI5a0dENEVVMkpxMWoxSThGYnkrbmFwV1hoWFdhWnVMZzBsUlVxWStiOXdINkplM0ZmOTdIaEZNYlYrVWk2NnVUVnIrazF6SmtKU3hTQ2ZZbXVGRWNNbTVuMUFOc0pSalQ0Z0R5U3liWXcrdnlSTlJ5K3hzSlFJIiwibWFjIjoiZWQ0YmI3YWFmOGZiYzE3ZWRmMmE2NDE3MmUzNmI2YzExOGM5NmRjNTYwZjAyYzZiN2VjMTcyNTRiYjNlYTMzMiJ9

Nghe xong như vậy thì vị công tử này cũng nên mời nàng ta ngồi xuống mới phải phép. Nàng ta tràn ngập hy vọng nhìn Lệ Tử Mặc.

Ads
';
Advertisement