Chốc lát sau có một bà tử trung niên mở cửa. Bà ta chỉ mở một khe hở nhỏ, quan sát họ thông qua khe cửa, khi thấy xe ngựa của họ, đôi mắt bà ta sáng lên, lúc này mới mở
cửa.
“Đại thẩm, bọn ta là người qua đường, đêm nay có thể ngủ nhờ ở đây một đêm không?” Lúc gọi đại thẩm, Trần Thập vô thức nhớ lại cảnh tượng Tần Phong Hi gọi Bách Hoa phu nhân là đại thẩm, thế là không nhịn được mà buồn cười. Nhưng cũng chính vì vậy nên vẻ mặt của hắn trông dễ gần hơn nhiều, ngược lại khiến bà tử kia bớt đề phòng.
“Các ngươi đông người thế này à? Trong xe là ai?”
“Trong xe là chủ nhân của bọn ta
“Thế thì chờ một lát, ta đi hỏi thăm tiểu thư nhà ta đã”
“Làm phiền rồi ạ.”
Bà tử đóng cửa, nhanh chóng vào nhà. Dưới mái hiên, một thiếu nữ xinh đẹp đang chỉ vào một thị nữ quỳ ở cửa mắng: “Ta nói cho ngươi biết, nếu tiểu thư nhà ngươi bị bắt gả cho một lão già làm vợ kế, ta sẽ cho ngươi làm thiếp hầu của lão ta!”
“Tiểu thư, nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ sẽ nghĩ cách khác ạ.
Bà tử tiến lên, thấp giọng nói với thiếu nữ mấy câu. Thiếu nữ chợt tỉnh táo tinh thần: “Hoa thẩm, bà nói có thật không?”
“Thật! Chẳng qua lão nô chưa thấy người trong xe ngựa. Có điều thị vệ đã tuấn tú cỡ này, chắc chủ nhân cũng không kém được đâu.
“Cho họ vào đi, đúng rồi, đừng làm ồn đánh thức đám dã man thô tục chân đất ở đằng sau. Thiếu nữ bĩu môi gọi thị nữ đứng lên. Có lẽ thị nữ quỳ lâu quá nên khi đứng dậy bị tê chân, suýt nữa thì ngã xuống mặt đất.
“Cút sang một bên đi, trông ngứa cả mắt.” Thiếu nữ xinh đẹp trừng nàng ta.
Nhận được mệnh lệnh, bà tử lập tức đi mở cửa, vẫy tay nói: “Mau vào đi. Tiểu thư nhà ta tốt bụng, các ngươi nhẹ tay thôi. Đám chân đất trong thôn trang này đều là lũ nịnh giàu chê nghèo, thấy tiểu thư nhà ta không được lão gia sủng ái nữa nên cứ rình rập nàng ấy. Đừng ồn ào đánh thức chúng”
Nguyệt đến bên xe ngựa, vén rèm xe lên. Lệ Tử Mặc nhảy xuống xe ngựa rồi xoay người vươn tay. Nguyệt bỗng cạn lời, thấy chưa thấy chưa, càng ngày càng không ra thể thống gì, không cần biết sau này Tần Phong Hi có thể trở thành Đế phi hay không, nhưng hiện tại thân phận của nàng vẫn là thị nữ, làm gì có chuyện thị nữ để Đế quân tự tay đỡ xuống xe ngựa?
Nhưng dù trong lòng hắn ta nghĩ thế nào thì Lệ Tử Mặc cũng không để ý, Tân Phong Hi thì càng không để bụng. Trong mắt nàng, đây là phong độ của đàn ông, một người lạnh lùng tàn bạo như Lệ Tử Mặc mà vẫn có phong độ như thế này thì quá tuyệt rồi. Nàng vươn tay, đang định xuống xe thì Lệ Tử Mặc đã ôm eo nàng bế xuống xe ngựa.
Bà tử kia khẽ hít sâu một hơi. Chàng trai mặc cẩm bào màu trắng này đã vừa có khí chất vừa có dung mạo, nhưng bà ta không ngờ lại có hai nhân vật cỡ này xuống xe, người nam đầu tiên không nhắc đến dung mạo, chỉ riêng khí phái toàn thân đã đủ khiến bà ta run rẩy trong lòng, người nữ thì lại càng xinh đẹp động lòng người, bà ta cho rằng tiểu thư nhà mình đã xinh đẹp tuyệt trần rồi, không ngờ vẫn có người xinh đẹp hơn tiểu thư nhà bà ta.
Chỉ có điều, chẳng lẽ hai người này là phu thê?
Đi theo sau mấy thị vệ còn có một người phụ nữ trùm đầu che mặt, không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng Hoa thẩm không để ý đến người phụ nữ đó, bà ta cảm thấy lực chú ý của mình đều bị thu hút bởi cặp nam nữ này rồi.
“Hai vị đại nhân đến từ đâu đấy ạ”
Ban đầu bà tử cho rằng mình cho họ tá túc nên thái độ rất cành cao, nói chuyện cũng ngạo mạn, nhưng khi thấy khí phái của hai người này, bà ta cũng coi như có mắt nhìn người nên nào dám khinh suất như trước? Lập tức khom lưng uốn gối.
“Chỉ là tá túc thôi, có cần hỏi nhiều như vậy không?” Lệ Tử Mặc không trả lời, Nguyệt Vệ lên tiếng thay hắn. Chẳng qua tuy giọng nói của hắn ta hơi ngạo mạn, nhưng thái độ cũng coi như ôn hòa, khiến bà tử không đến nỗi bất mãn trong lòng.
“Không cần, không cần ạ. Bà ta nở nụ cười nịnh nọt, dẫn họ đến phòng cho khách: “Đêm nay các vị ngụ lại ở đây vậy, nhưng chỉ có hai gian phòng cho khách, đại nhân xem..
Nguyệt đưa cho bà ta hai lá vàng: “Không sao, bọn ta sẽ tự phân phòng. Chỉ là có thể làm phiền bà nấu ít thức ăn cho bọn ta không? Đây là thù lao của bà, ngày mai trước khi rời đi bọn ta sẽ trả phí tá túc và thức ăn.
Bà tử sững người, dẫn đường nấu ít cơm cho họ thôi mà đã được thưởng hai lá vàng rồi ư?
Bà ta đi ra ngoài một đoạn, không nhịn được mà đưa hai lá vàng lên miệng cắn một phát, đôi mắt thoáng chốc sáng rực. Là vàng thật!
Hai gian phòng cho khách tuy hơi ít, nhưng may mà diện tích rất rộng, có giường có ghế nằm, còn có bàn.
Không cần nhiều lời, đương nhiên Lệ Tử Mặc một phòng, Tần Phong Hi cũng bị hắn kéo vào phòng theo. Trần Thập trông xe ngựa nên có thể ngủ trên xe ngựa một đêm. Còn một gian phòng khách, đám Tân Nghĩa nhường giường cho Nguyệt, họ có thể ngủ tạm một đêm trên ghế nằm và bàn.
Còn Mộc Lan thì cứ ném cho nàng ta một cái chăn để nàng ta nằm trên đất là được rồi. Họ đều cực kỳ chán ghét người phụ nữ này, đương nhiên không chuyện đối xử tốt với nàng ta. Bà tử nhanh chóng nấu nước ấm bưng đến, nhìn chung quanh thăm dò, định bụng bưng vào phòng của Lệ Tử Mặc, nhưng lại bị Tân Nghĩa cản lại.
“Tiểu ca, các ngươi đi đường cả ngày rồi, rửa mặt rửa tay trước đi. Ta đang nấu đồ ăn ở bếp rồi.” Nói rồi, bà tử lại định bước vào phòng.
“Đưa nước cho ta, bên này không cần bà hầu hạ. Tân Nghĩa nhận lấy chậu nước rồi bưng vào phòng.
Bà tử thở dài, còn định thăm dò xem cô gái kia là thị nữ hay là phu nhân, chỉ cần tiến vào nhìn thoáng qua là sẽ biết ngay, ai ngờ đám người này kiêu căng vô cùng, không cho bà ta bước chân vào cửa. Con mắt bà ta nhúc nhích, lập tức chạy ra sân sau.
Vừa thấy bà ta, thiếu nữ xinh đẹp lập tức mắng: “Mụ già này, ta bảo bà cho họ vào thôi, bà đi đâu mà nãy giờ không thấy hả?”
Bà tử nhanh chóng tiến lên, thấp giọng nói: “Tiểu thư, người không biết đâu, nhóm người kia ai nấy đều rất tuấn tú, nhất là chủ nhân của họ, vị công tử kia cứ phải gọi là quý phái vô cùng, người không biết ấy chứ, ánh mắt của hắn vừa lướt về phía lão nô, lão nô cũng sợ run cầm cập. Chắc công tử này không phải là người bình thường đâu!”
Thiếu nữ cười nhạt, nói: “Một kẻ kiến thức thiển cận như bà, thấy ai mặt mày đoan chính một chút cũng khen tuấn tú ấy chứ. Có phải ở chốn nghèo khổ này lâu ngày nên bà không còn nhớ vẻ khí phái của hoàng thân quốc thích trong Kinh Thành không?”
“Tiểu thư, lão nô thật sự không lừa tiểu thư đâu. Với sắc đẹp của tiểu thư thì lẽ ra nên xứng đôi với công tử như vậy!”
“Câm miệng!” Thiếu nữ quát lớn: “Bà nói vớ vẩn gì thế!”
Thị nữ lúc trước bị thiếu nữ phạt quỳ, mắng chửi nãy giờ lập tức nhìn bà tử bằng ánh mắt sung sướng. Bây giờ thấy thiếu nữ không nghe bà tử nói vớ vẩn, thị nữ lập tức chen miệng: “Trừ Ngọc Thái tử, nô tỳ chưa từng thấy ai thật sự xứng đôi với tiểu thư nhà chúng ta.
Nhắc đến Ngọc Thái tử, vẻ mặt thiếu nữ dịu đi, chỉ lườm thị nữ một phát chứ không phản bác.
Bà tử vốn định bảo thiếu nữ đi xem vị công tử kia, nhưng thấy nàng ta không tin nên không thể ép, bèn lui xuống chuẩn bị thức ăn cho đoàn người Lệ Tử Mặc. Được thưởng
hai lá vàng, bà ta làm việc rất tận tâm, nấu hết thức ăn ngon trong nhà bếp.
Nhưng không cần bà ta bưng đồ ăn đến tận nơi, đám thị vệ kia đích thân đến nhà bếp bưng thức ăn. Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thái một đĩa trái cây rồi bưng qua, lần này đúng lúc thấy chàng trai mặc cẩm bào màu trắng gọi cô gái kia.
“Tần Phong Hi, lại đây bưng canh của chủ nhân vào phòng.
Cô gái kia liền ra ngoài, bưng khay vào phòng.
Bà tử lập tức mừng rỡ, không ngờ cô gái kia lại thật sự là thị nữ! Nhưng vị công tử kia tốt với thị nữ quá rồi đấy, còn tự tay bế nàng ta xuống xe ngựa nữa chứ!
Con mắt bà ta nhúc nhích, sau đấy vỗ đùi một cái, có lẽ đây là thị nữ thông phòng của vị công tử kia, hoặc là thiếp hầu địa vị thấp, ỷ vào trẻ tuổi xinh đẹp nên được sủng ái nhất thời, chắc cũng chẳng thể trèo đầu cưỡi cổ chính thất được.
“Bà đang ở đây làm gì?” Trần Thập đang đi cắt cỏ khô cho ngựa ăn, vừa về đến nơi thì thấy bà ta thậm thụt ở đây, lập tức quát lên.
Bà tử giật mình, nhưng vừa xoay người lại thì chợt nghĩ ra một kế sách: “Tiểu ca, ta muốn hỏi thăm, công tử nhà các ngươi đã thành thân chưa?”
“Chuyện này thì liên quan gì đến bà?”
“Ừ thì... Ta thấy vị công tử này tuấn tú khôi ngô nên tò mò hỏi thăm ấy mà, không có ý gì khác.
ý
Thấy bà ta trông như thể không nghe được câu trả lời thì sẽ tiếp tục bám theo mình, Trần Thập không kiên nhẫn nói: “Chưa có!”
Bà tử mừng rỡ.
Sau khi bà ta chạy đi, Tân Phong Hi ở trong phòng cười vui vẻ: “Chủ nhân, chàng nói xem bà ta đang định làm trò gì nhỉ?”
Lệ Tử Mặc ngồi bên bàn cầm đũa gắp thức ăn, nghe vậy thì nói: “Kệ bà ta, ngồi xuống đi”
Bà tử quay về hậu viện. Thấy bà ta chạy tới chạy lui, thiếu nữ không nhịn được mắng: “Bà xớn xa xớn xác gì thế?”
“Tiểu thư, lần này tiểu thư cứ tin lão nô đi, đó thật sự là vị công tử rất tuấn tú, còn dẫn theo thị nữ, hơn nữa một lần thưởng cho lão nô hai mảnh lá vàng!” Để tiểu thư tin mình,
bà ta cắn răng lấy hai mảnh lá vàng ra. Thiếu nữ thấy thế thì mắt tròn xoe, đúng là thật! Ai ra tay hào phóng như vậy?
Thị nữ bên cạnh nàng ta thấy hai mảnh lá vàng thì ghen ghét, lập tức nhanh trí nói: “Tiểu thư, chi bằng để nô tỳ đến đó thăm dò xem có thật sự đúng như lời Hoa thẩm không!”
Thiếu nữ lưỡng lự một lát rồi gật đầu: “Được, ngươi đi đi.
Tần Phong Hi đang ăn rau, cảm thấy rau ở cổ đại ngon hơn hiện đại nhiều, có lẽ là vì rau trồng trong thôn trang này nên rất tươi, hương vị tươi mát trong trẻo. Nàng đang định trò chuyện với Lệ Tử Mặc thì một giọng nói mềm mại truyền vào từ ngoài cửa: “Đây là rượu mà tiểu thư nhà ta phái ta mang đến đây cho các vị đại ca xua khí lạnh.
Tần Phong Hi nghe vậy thì mắt sáng lên. Đã lâu rồi nàng không uống rượu, nếu lúc này được uống mấy ngụm rượu thì quá tuyệt.
Thấy nàng vừa nghe được rượu thì đôi mắt sáng ngời, Lệ Tử Mặc không nhịn được mà cong môi: “Đi lấy đi”
Tần Phong Hi bèn ra ngoài mở cửa, Trần Thập đang ngăn cản thị nữ kia, thấy nàng mở cửa thì quay đầu nhìn, thị nữ đã thừa dịp này chen vào phòng.
Thấy Tần Phong Hi, nàng ta thoáng sửng sốt, ánh mắt lập tức hiện lên sự ghen tỵ. Nghe Hoa thẩm nói đây là một thị nữ, có nghĩa là địa vị tương tự như nàng ta, không ngờ lại xinh đẹp nhường này, chẳng trách có thể trèo lên giường chủ nhân.
Thị nữ vừa suy diễn vừa không quên nhìn vào phòng, lập tức thấy Lệ Tử Mặc đang ngồi bên bàn dùng bữa.
Tóc đen áo đen, chỉ riêng bóng dáng ngồi bên ngọn đèn đã khiến thị nữ tim đập thình thịch.
Nàng ta nhất thời nóng vội, cao giọng nói: “Nô tỳ Hỉ Nhi, có thể hỏi tôn tính đại danh của công tử không ạ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất