Khi tìm được thì Mộc Lan đang ngã úp mặt xuống đất, nhưng từ trang phục và vóc dáng có thể phân biệt được người này là Mộc Lan.
Lệ Tử Mặc hơi bất ngờ. Hắn đã suy đoán mục đích của đối phương, nhưng đã bắt được Mộc Lan rồi thì tại sao lại không bắt đi luôn? “Lật ngửa nàng ta lên”
Trần Thập bước tới túm cổ áo sau gáy của nàng ta rồi xách nàng ta lên. Khi thấy gương mặt của nàng ta, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Đây có còn là Mộc Lan không? Có còn là Mộc Lan sở hữu khuôn mặt xinh đẹp vô song của Tần cô nương mà họ biết không?
“Thế này là thế nào?” Nguyệt không nhịn được mà bật cười.
Khuôn mặt của Mộc Lan dường như không bị tổn thương, nhưng làn da không còn màu trắng nõn ban đầu mà biến thành màu gỗ quái dị, trên da còn có đường vân trông giống hệt vân gỗ. Gương mặt vẫn là gương mặt ấy, dung nhan vẫn là dung nhan ấy, nhưng nhìn qua lại bóng loáng như gỗ, trông như một bức tượng được điêu khắc bằng gỗ, chỉ có lông mày và đôi mắt vẫn bình thường, nhưng cũng chính vì vậy mới khiến nàng ta trông rất quái dị, tựa như gương mặt được điêu khắc từ khúc gỗ mà lại gắn đôi mắt và lông mày của con người.
“Ta đoán là có người thấy gương mặt này bị sợ hãi, nên mới giận chó đánh mèo nàng ta. Dù sao mặt mũi xấu xí là một chuyện, nhưng chạy vào rừng trúc hù dọa người khác là sai lầm của nàng ta rồi.
Tần Phong Hi cười hì hì búng ngón tay, Mộc Lan lập tức tỉnh lại. Lúc này Tần Phong Hi đã giải thôi miên chiều sâu cho nàng ta, nhưng khi tỉnh lại nàng ta vẫn cảm thấy đầu óc xây xẩm, vô cùng đau đớn, cứ như có ai đó đâm vô số cây kim lên đầu nàng ta.
Cảm giác đau đớn này thực ra cũng không đau lắm, nhưng lại khiến người ta không thể chịu nổi, nàng ta còn chưa kịp quan sát chung quanh thì đã ôm đầu kêu đau. “Đau... Đau chết mất..”
Thấy thế, Tần Phong Hi thắc mắc: “Ta có làm gì nàng ta đâu, chẳng lẽ thật sự đau đến mức này sao?”
Lệ Tử Mặc phái người dẫn Mộc Lan về, còn mình dắt Tần Phong Hi lên xe ngựa. Nơi này có kẻ bày thuật cơ quan, tuy rằng kẻ ấy đã trốn thoát, nhưng họ cũng không muốn tiếp
tục cắm trại ở đây. Vẫn nên tiếp tục đi một đoạn đường để xem đằng trước có thành trì hay không.
Hơn nữa, họ vẫn chưa biết đối phương có tiếp tục đặt bẫy ở đằng trước hay không.
Sau khi lên xe, Lệ Tử Mặc ôm chầm Tần Phong Hi vào lòng. Nhìn bề ngoài thì trông hắn không có cảm xúc đặc biệt nào, nhưng Tần Phong Hi vẫn cảm nhận được hắn đang mất bình tĩnh.
“Sao nàng không nói gì?”
Lệ Tử Mặc cầm bàn tay của nàng. Ngón tay của nàng mảnh mai, có lẽ còn dài hơn ngón tay của các cô gái bình thường, đầu ngón tay mảnh dẻ, trông rất xinh đẹp.
Im lặng một lát, hắn bỗng hỏi: “Ta thường xuyên thấy ngón tay của nàng xoay thành hình dạng kỳ lạ, đó là cái gì thế?”
Đây là lần đầu tiên hắn hỏi về bản lĩnh của nàng. Tần Phong Hi cũng không có gì phải che giấu, thậm chí cũng chẳng sợ bị người khác nghe thấy. Vì cho dù nàng nói ra thì người khác chưa chắc đã học được.
“Chú quyết. Nàng nói, trí nhớ trở về mùa đông năm ba tuổi. Nàng có trí nhớ từ rất sớm, đến giờ vẫn nhớ chuyện xảy ra năm mình ba tuổi. Năm ấy lão đạo sĩ dụ dỗ rằng sẽ dạy bản lĩnh thú vị cho nàng, ban đầu nàng tưởng là trò chơi thú vị nào đó, hơn nữa còn cho rằng ông ấy thật sự muốn dạy mình, ai dè lão già chết tiệt ấy là chúa bịp bợm, ngẫu nhiên nổi hứng nghĩ ra một phương pháp nên muốn thử xem kết hợp thủ pháp giải chú của mình và khí công thì sẽ có tác dụng như thế nào.
Nhưng chính ông ấy chưa từng học khí công. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, khí công cũng tương tự như nội lực, ở hiện đại hầu như không có ai luyện thành nội lực, đó là vì linh khí trên địa cầu đã loãng đến nỗi không đủ để phụ trợ luyện công, nhưng vẫn có người tu luyện ra khí công.
Dưới sự lừa gạt dụ dỗ của ông ấy, Tân Phong Hi vừa học được nội lực lại vừa học được khí công, sau đó học chú thuật. Đương nhiên, đa số nàng chỉ học thủ pháp giải chú, còn phải kết hợp hai cái với nhau dựa theo suy nghĩ kỳ lạ của lão đạo sĩ.
May mà hai năm sau, Tần Phong Hi chợt phát hiện trong cơ thể mình có một loại năng lượng, có lẽ là do nội lực kết hợp với khí công sinh ra một loại năng lượng khác.
Loại năng lượng này phối hợp với một vài thủ pháp mà lão đạo sĩ dạy nàng, còn có một số thủ pháp do chính nàng ngộ ra, cuối cùng biến thành chú quyết của riêng nàng. Có lẽ là vì từ bé đã luyện tập thủ pháp kết quyết mỗi ngày, nên dần dà ngón tay của nàng dài hơn người bình thường rất nhiều.
“Chú quyết, nàng học từ ai?”
Đây cũng là lần đầu tiên Lệ Tử Mặc hỏi sư phụ của nàng.
Tần Phong Hi cười lắc đầu: “Ta có sư phụ, nhưng cũng có thể nói là không có sư phụ. Bản lĩnh của nàng, ngay cả lão đạo sĩ cũng không học được, huống chi người khác.
“Cha nuôi của ta, cũng chính là sư phụ ta, tên là Hiên Viên Khước, là bạn thân của Khổng Tu, Kim Lão cũng biết ông ấy” Tuy rằng lần trước đến sơn trang Vân Phong để cứu Khổng Tu, nàng đã kể sơ qua cho hắn nghe, nhưng chỉ nói tóm tắt bằng một câu chứ không nhắc đến tên của lão đạo sĩ.
Nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lệ Tử Mặc, nàng nhất thời bất đắc dĩ: “Chàng chưa từng nghe tên ông ấy à?”
Ban đầu nàng cho rằng lão đạo sĩ quen biết với rất nhiều người, đến giờ vẫn còn người nghĩ đến thì chí ít phải rất nổi tiếng trong thế giới này mới đúng. Ai ngờ tìm được bạn thân chí cốt của ông ấy, nhưng trên đời này hình như chưa từng có người nghe tên ông ấy, nàng cũng chưa từng nghe câu chuyện nào liên quan đến Hiên Viên Khước.
Nhưng với bản lĩnh của lão đạo sĩ thì ông ấy không thể là kẻ vô danh tiểu tốt được. Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà ông ấy lại đến hiện đại, có lẽ cũng gặp sự cố ngoài ý muốn như nàng nên xuyên không, nhưng chí ít bên này phải có chút lời đồn về ông ấy chứ.
“Không chỉ mình sư phụ của nàng, mà ngay cả Khổng Tu, ta cũng chưa từng nghe bao giờ” Lệ Tử Mặc lắc đầu, nói: “Khổng Tu bị nhốt mười mấy năm, trong thiên hạ chưa từng có ai nhắc đến ông ấy, nàng đã bao giờ nghĩ rằng, có lẽ họ không phải là người bên này không?”
Tần Phong Hi sững sờ: “Ý chàng là sao?”
“Ví dụ như Đoạn Trần tông.” Lệ Tử Mặc nói: “Ai cũng biết Đoạn Trần tông không tầm thường, cao thủ vô số kể, những người chấp chưởng trong Đoạn Trần tông có địa vị rất cao, nhưng ngoại trừ người của Đoạn Trần tông, người bên ngoài đều không ai biết tên họ.
Đôi mắt Tần Phong Hi sáng rực lên, rất có lý.
“Đoạn Trần tông biết rất nhiều chuyện trong thiên hạ, thậm chí nơi nào có cao thủ gì họ đều rõ như lòng bàn tay. Nếu thấy vừa mắt thì sẽ phái người đưa họ đến Đoạn Trần tông, nhưng người bên ngoài lại không biết bên trong Đoạn Trần tông như thế nào.” Lệ Tử Mặc nói tiếp: “Trên thực tế, không chỉ Đoạn Trần tông, mà trên đời này vẫn còn một vài thế gia ẩn thế, đã mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm cũng chưa từng xuất hiện trước mặt người đời.”
“Có nghĩa là, cha nuôi của ta và nhóm Khổng Tu, có khả năng là người trong gia tộc ẩn thế nào đó?” Tần Phong Hi chỉ cảm thấy sương mù trong lòng chợt tan biến, lúc này mới có chút manh mối.
"Ừ."
Cho nên Khổng Tu mới không tiện dẫn nàng trở về khi chưa thăm dò tình hình của gia tộc hoặc sư môn hiện nay. Có lẽ quy củ ở những nơi như vậy rất nhiều.
Tuy bây giờ vẫn chưa có phát hiện hữu ích nào, nhưng chỉ cần có một manh mối hoặc phương hướng, ít nhiều gì Tần Phong Hi cũng thấy thoải mái hơn, trong lòng không còn nặng nề như trước.
Nếu thật là vậy thì có lẽ sư môn hoặc gia tộc của lão đạo sĩ đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ. Nhưng lúc này nàng cũng không biết nên đi đâu hỏi thăm, đành phải chờ tin tức của Khổng Tu.
Khổng Tu từng kể, tuy rằng ông ấy và lão đạo sĩ là bạn thân, nhưng thực ra chưa từng hỏi han sư môn của nhau. Lúc ấy họ cho rằng không quan tâm bạn bè xuất thân thế nào, bây giờ ngẫm lại mới thấy quá vớ vẩn.
Tần Phong Hi nằm trong lòng Lệ Tử Mặc thầm nghĩ, nếu thật là vậy thì có phải nàng không cần giấu diếm nữa không? Nàng cứ tha hồ gây chuyện, làm ầm ĩ đến khi cả thiên hạ đều biết, có lẽ những người kia sẽ chú ý đến nàng, chủ động tìm đến chỗ nàng chăng?
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, nàng lập tức lắc đầu ném ra ngoài. Đừng đùa, là tự lão đạo sĩ không chịu nói rõ ràng mà, nàng không bao giờ hy sinh cuộc sống của mình để điều tra lai lịch của ông ấy đâu.
Thích nói hay không thì tùy.
Nguyện vọng ban đầu của nàng vẫn không thay đổi, nàng chỉ muốn sống những ngày tiêu dao!
Nhưng người bên cạnh nàng...
Xa xa có mấy ánh đèn lấp lóe trong bóng đêm. Gánh nặng trong lòng Nguyệt biến mất, có nhà dân rồi. Chỉ sợ là có kẻ âm thầm trốn trong bóng tối theo dõi họ rồi động tay động chân, nhưng có mảnh ngói che trên đầu vẫn đỡ hơn là đi ngoài đường uống gió đội tuyết.
“Đi sang bên kia, tăng tốc độ.
Hôm nay trời lạnh hơn nhiều. Nơi này là phương Bắc, cứ đến buổi tối là sẽ rất lạnh, mặc dù đã rời Băng Nguyên và Tuyết Sơn, bên này vẫn chưa đến lúc tuyết rơi, nhưng đến buổi tối trời rất lạnh, thắp một đống lửa cũng không đủ sưởi ấm. Phải cần có chút nước ấm ngâm chân mới có thể giải tỏa nỗi mệt nhọc suốt một ngày trời.
Nơi đó hầu như không thể coi là thôn xóm, chỉ có mấy tòa nhà rải rác, chung quanh là rừng trái cây, xem ra là thôn trang của nhà nào đó.
Có những gia đình nhà giàu sẽ có vườn trái cây riêng, xây dựng thôn trang bên cạnh để người hầu cư trú, quản lý bên này. Mấy tòa nhà này trông có vẻ là một nơi như vậy. Trước cổng thôn trang cách họ gần nhất có treo hai chiếc đèn lồng đỏ, cổng đóng kín, thi thoảng sẽ vang lên tiếng chó sủa từ bên trong.
Tiếng chó sủa khiến Nguyệt thả lỏng tinh thần, bởi vì nếu có người ghé qua nơi này trước, con chó chưa bị giết thì nó sẽ sủa to hơn, hung ác hơn. Nhưng bây giờ chỉ nghe được mấy tiếng chó sủa bình thường, khiến bóng đêm trở nên yên bình hơn hẳn.
Cảm giác này vừa dâng lên, họ bỗng nghe thấy tiếng mắng truyền đến từ bên trong: “Con tiện tỳ này, sống còn có ích lợi gì nữa? Bảo ngươi đi bàn bạc chuyện nhỏ mà cũng không làm được!” Kế tiếp là tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ.
Tân Nghĩa đang định gõ cửa thì chợt cứng ngắc, giờ có nên gõ cửa không đây?
Người mắng chửi có lẽ chỉ là một thiếu nữ, bởi vì giọng nàng ta mềm mại nũng nịu, cho dù mắng người cũng khiến người ta cảm thấy giọng nói rất êm tai, không khỏi mong chờ dung mạo của nàng ta.
“Nếu ta vẫn tiếp tục sống trong thôn trang này thì còn ai trong thành sẽ nhớ đến ta? Lỡ bị lãng quên, việc hôn nhân của ta phải làm sao đây? Tiện tỳ! Cơ hội tốt như vậy mà bị ngươi lãng phí mất, ngươi lấy gì đền bù cho ta đây?”
“Tiểu thư, không phải lỗi của nô tỳ ạ, có ai ngờ xe ngựa lại bị hỏng giữa đường đâu..” Thiếu nữ đang khóc không nhịn được kêu oan.
Tân Nghĩa lập tức gõ cửa. Cánh tay của hắn ta rất mạnh, tuy rằng hai chủ tớ trong nhà vẫn đang nói chuyện, hơn nữa hẳn là ở sân trong cùng, cánh cổng rất xa, nhưng họ vẫn nghe được tiếng gõ cửa. Bởi vì thiếu nữ mắng người kia kêu một tiếng: “Hoa thẩm, ra ngoài xem thử là ai đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất