Hiện tại Tân Nghĩa coi lời của Tần Phong Hi như thánh chỉ, nghe vậy thì “vâng” một tiếng, sau đó dắt Đạp Tuyết rời đi. Tần Phong Hi nhìn Mộc Lan bị kéo ngã xuống đất, chỉ nói khẽ một câu: “Ngủ đi. 

Mộc Lan chậm rãi nhắm mắt lại, không giãy dụa chút nào. 

Lệ Tử Mặc cũng xuống xe ngựa, nhưng hắn chỉ nhìn về phía Tần Phong Hi một lần rồi xoay người đến chỗ Nguyệt, dù sao hắn sẽ không để ý, cũng tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của Mộc Lan, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. 

Tần Phong Hi nghĩ rằng phải lên đường gấp rút nên tạm thời không đụng vào Mộc Lan. Nhưng vừa rồi không biết vì sao, nàng chợt cảm thấy dù sao thí nghiệm của nàng cũng cần thời gian, cần gì phải lãng phí quãng thời gian đi đường? 

Vừa hay nàng mới nghĩ ra một giải pháp khả thi nhất, bây giờ thử xem sao. 

Bởi vì không thể làm khuôn mặt Mộc Lan bị thương nên nàng chỉ có thể nghĩ cách từ bên trong. Bí thuật đổi nhan thật sự rất thần kỳ, nếu nàng học được bí thuật này trở về hiện đại thì ngành nghề phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc làm gì còn đường kinh doanh nữa. 

Mấy ngày nay gương mặt của Mộc Lan vẫn luôn bị che lại, chỉ để lộ đôi mắt. Không chỉ mình Tân Phong Hi, mà mọi người ở đây đều không muốn thấy gương mặt giống y hệt Tân Phong Hi ấy. Gương mặt này đặt trên người Tần Phong Hi thì họ sẽ cảm thấy rất xinh đẹp thuận mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ chịu, nhưng một khi đặt trên người người khác, họ nhìn cách nào cũng chán ghét, sợ mình không nhịn được mà cứa lên gương mặt ấy, nên đành phải che đi. 

Tần Phong Hi kéo khăn xuống, lấy ra một chiếc lọ, mở nắp ra rồi đưa lại gần mũi để ngửi mùi, sau đó ghét bỏ nhíu mày. Loại thuốc nước này có mùi rất tanh, cứ như mùi của một đống cá biển bị vớt lên từ dưới biển sâu rồi phơi nắng cả buổi. 

Nàng bôi loại thuốc nước này lên mặt Mộc Lan, ngay cả các vị trí như sau tai, cổ đều bôi rất cẩn thận, sau đó ghét bỏ ném chiếc lọ xuống, rồi lại lấy ra một cây châm để châm lên sau tai, trán và đỉnh đầu của nàng ta. Cuối cùng bàn tay nàng kết quyết, khắc trên trán nàng ta. 

Dần dần có một lớp màu đen mỏng manh như một tấm mặt nạ bảo hộ vô hình đắp lên mặt Mộc Lan, sau đó chậm rãi nhập vào khuôn mặt của nàng ta. 

Hình như thành công rồi? 

Tần Phong Hi búng ngón tay, Mộc Lan tỉnh lại, nhưng động tác này chỉ giải thuật thôi miên nhỏ vừa rồi, còn thuật thôi miên chiều sâu ban đầu vẫn chưa được giải quyết. Cho nên Mộc Lan bò dậy, tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của Tần Phong Hi đi sang đứng yên bên cạnh. 

Lúc này Tần Phong Hi cảm thấy bụng căng phình không chịu được. Ở đây chỉ toàn là đàn ông, nàng muốn đi vệ sinh thì phải chạy xa một chút, thế là nàng chui vào rừng trúc. Lệ Tử Mặc liếc nhìn bóng lưng của nàng, chỉ thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ” 

Mọi người vốn đang chuẩn bị cắm trại nên liền nhanh chóng phân công nhiệm vụ. Có người dọn dẹp một bãi đất trống, loại bỏ những hòn sỏi sắc bén hoặc cỏ dại quá cao, có người đi nhặt củi khô để nhóm lửa, có người đi tìm nguồn nước, có người quan sát chung quanh xem có nguy hiểm hay không. Nhưng bây giờ Lệ Tử Mặc ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ nên tất cả mọi người đều không dám rời đi. 

Mọi người đều biết Tần Phong Hi chui vào rừng, cũng biết Đế quân sợ họ sẽ vô tình nhìn thấy Tần Phong Hi trong lúc đi qua đi lại. Cũng không ngẫm lại họ nào dám, cho họ mười lá gan thì họ cũng không dám. 

Nguyệt khẽ nhíu mày, nhạy bén phát hiện bây giờ chủ nhân của mình để ý Tần Phong Hi quá mức, nàng làm gì hắn cũng chú ý. 

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Lệ Tử Mặc vẫn đi vào rừng trúc, đi theo hướng mà lúc nãy Tần Phong Hi chạy đi. 

Tần Phong Hi vào rừng trúc, cảm thấy thính lực quá nhạy bén cũng không hẳn là chuyện tốt. Nàng đã chạy được một khoảng cách mà vẫn nghe được âm thanh của Lệ Tử Mặc, thế là nàng vội vàng chạy vào sâu hơn. 

Sau khi giải quyết nỗi buồn đằng sau một khóm trúc lớn, bởi vì thói quen vệ sinh cá nhân nên nàng muốn đi tìm nước để rửa tay. Vừa đứng dậy đi được mấy bước, nàng chợt cảm nhận được hơi nước, mắt nàng chợt sáng rực lên, cảm thấy thật trùng hợp, vừa nghĩ thì đã có ngay rồi. 

Dựa theo cảm nhận của mình, nàng đi theo hướng có hơi nước, chân đạp lên lá trúc trên mặt đất phát ra tiếng vang xào xạc. 

Lúc này nàng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh từ phía Lệ Tử Mặc nữa, quay đầu nhìn chung quanh toàn là bóng trúc đung đưa, không có bất cứ thứ gì khác. Mặt trời đã xuống sườn núi, chỉ còn lại màu đỏ au sót lại nơi chân trời, sắc trời mịt mù, đứng trong rừng trúc rậm rạp càng cảm thấy không khí tối tăm âm u. 

Ngoài bãi đất trống, đôi mắt vô hồn vì bị thôi miên của Mộc Lan bỗng chậm rãi nhúc nhích, sau đó nàng ta nhìn về phía rừng trúc, huyết sắc dần dần dâng lên dưới đáy mắt, mọi người đều tin tưởng vào bản lĩnh của Tần Phong Hi nên lúc này không ai chú ý đến nàng ta. Mộc Lan bước từng bước vào rừng, cứ như nghe thấy lời triệu hồi nào đó. 

Tuy có hơi nước, nhưng Tần Phong Hi đã đi một đoạn đường mà vẫn chưa thể bước ra rừng trúc, hơn nữa cũng không thấy nguồn nước ở đâu, thế là nàng liền dừng bước. Nếu 

nguồn nước vẫn cách xa thì nàng nên ra ngoài, để tránh Lệ Tử Mặc cảm thấy nàng tiến vào quá lâu lại muốn đi tìm nàng. Đang định xoay người trở về, thì chợt một giọng nói thấp thoáng truyền vào tai, có người đang gọi tên nàng. 

“Tần... Phong... Hi... 

“Tần... Phong... Hi... 

“Tần... Phong... Hi... 

Giọng nói khó phân biệt nam nữ, mang theo cảm giác đau thương thê lương nhạt nhẽo, khiến Tần Phong Hi không kìm lòng được mà đau xót, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ra. Nàng tiếp tục đi về phía trước từng bước một, nếu lúc này có người thấy thì sẽ phát hiện động tác của nàng rất giống Mộc Lan, mà lúc này Mộc Lan cũng đã tiến vào rừng trúc, nhưng lại đi ngược hướng với nàng. 

Đi thêm một đoạn đường, cuối cùng cũng rời khỏi rừng trúc. Dãy núi liên miên, giữa núi và rừng trúc có một khoảng trống, dây leo mọc um tùm khắp nơi, thoạt nhìn như vÔ SỐ con rắn đang vặn vẹo dưới lớp lá xanh. 

Ngoài ra không còn thứ gì khác, không có người, cũng không có nguồn nước. 

Tân Phong Hi dừng bước. Nàng cứ cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng trong lòng nàng đang vô cùng hốt hoảng, không có cách nào suy nghĩ rõ ràng, cứ như thể đầu óc vốn thông minh mà giờ tự nhiên lại không thể suy nghĩ. 

“Tần... Phong... Hi... 

“Tần... Phong... Hi... 

“Tần... Phong... Hi... 

Tiếng gọi ấy tiếp tục vang lên, vẫn giống hệt lúc nãy. 

Tần Phong Hi lại hoảng hốt, đang định cất bước ra ngoài, nhưng dưới lòng bàn chân của nàng lại có một sợi dây đẳng cứng cáp đang ngọ nguậy. 

“Phong Hi.” 

Giọng nam bình tĩnh quen thuộc vang lên bên tai, đồng thời có người giữ chặt cổ tay nàng, kéo nàng về đằng sau. Nàng ngã vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. 

“Có phải nàng bị ngốc không?” Giọng nói ẩn chứa lửa giận, bắt chước cách mắng chửi của nàng. Nhưng Tần Phong Hi giật mình tỉnh lại, đúng lúc nghe được giọng hắn hơi run rẩy. 

Không ngờ Lệ Tử Mặc lại đang sợ hãi. 

Tần Phong Hi cắn răng: “Ta trúng kế rồi. 

Thật lợi hại, một cao thủ thôi miên như nàng mà suýt nữa bị thôi miên! Tần Phong Hi bẻ gãy một cành trúc, dùng chút nội lực ném nó về phía trước. 

Sột soạt sột soạt! 

Dây đằng thoáng chốc vặn vẹo như thân rắn, tất cả quấn quanh cành trúc kia rồi siết thật mạnh, cứ siết mãi siết mãi cho đến khi một tiếng “Rắc” vang lên, cành trúc mảnh dẻ ấy bị bẻ gãy thành mười mấy đoạn ngắn, rơi xuống đống dây đằng kia. 

“Cành trúc đã là gì? Lệ Tử Mặc vung tay lên, một tảng đá nặng khoảng mười cân bị hắn ném vào giữa đống dây đằng. Cảnh tượng vừa rồi lại trình diễn một lần nữa, một tảng đá to như vậy mà lại bị nghiền nát thành mấy chục hòn đá nhỏ chỉ trong chớp mắt! 

Nếu lúc nãy nàng đặt chân vào thì bây giờ nàng chỉ còn là một đống thịt nát! 

Tần Phong Hi không khỏi ứa mồ hôi lạnh. 

Lệ Tử Mặc ôm nàng lùi về sau, Tần Phong Hi nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn tìm được kẻ này! Bị trúng cái bẫy như thế này, sao có thể bỏ mặc!” Nàng chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, hơn nữa một kẻ có thể gần như thôi miên nàng, nếu không giết hắn ta thì nàng sẽ khó chịu trong lòng! 

“Hung thủ đã chạy từ lâu rồi. Lệ Tử Mặc ôm nàng thật chặt. Nếu lúc nãy hắn không chạy đến kịp thời thì có lẽ hắn đã mất nàng rồi. Nghĩ đến đây, cả người Lệ Tử Mặc lạnh lẽo. 

Hai người đi lùi đến bên rừng trúc, sau đó tốc độ của Lệ Tử Mặc mới chậm lại. Tần Phong Hi đang định hỏi tại sao hắn phát hiện được nàng, đã thấy Lệ Tử Mặc phun ra một búng máu. 

“Lệ Tử Mặc!” 

Tần Phong Hi kinh hãi, lập tức đặt tay lên cổ tay hắn. 

“Không sao, chỉ bị nội thương nhẹ thôi” Lệ Tử Mặc lắc đầu, lau vết máu trên môi, sau đó nắm tay nàng: “Thuật cơ quan, nàng hoàn toàn không biết à?” 

Hắn còn tưởng cái gì Tân Phong Hi cũng biết một ít. 

“Đây là thuật cơ quan ư?” Tần Phong Hi trề môi tỏ vẻ oan ức. Đổi sang cơ quan công nghệ cao hiện đại thử xem, nàng bảo đảm sẽ tháo dỡ chỉ trong vòng mấy phút. Nhưng 

thuật cơ quan cổ đại, trước kia nàng cũng từng xem giới thiệu khái quát, nhưng vì lão đạo sĩ vốn không am hiểu thuật cơ quan, nên đương nhiên không thể dạy nàng được nhiều. Lĩnh vực này không phải ông ấy muốn dạy là dạy được. 

“Nhưng đã là thuật cơ quan mà còn kèm theo thôi miên nữa à?” 

“Thôi miên? Nàng đang nói thôi miên à?” Sắc mặt Lệ Tử Mặc nặng nề: “Có hiệu quả tương tự như thôi miên mà nàng nói, nhưng âm thanh được cường hóa bằng thuật cơ quan, nên khi nàng nghe thấy tiếng gọi ấy thì kẻ đó đã trốn ra rất xa rồi. 

“Không ngờ thuật cơ quan nơi này lại kỳ diệu đến thế.” Tần Phong Hi nghĩ lại mà sợ. Lần trước nàng tìm được lối ra trong sơn cốc Mê Chi là vì dù ở hiện đại hay cổ đại, cơ quan mật thất đều có chung một nguyên lý, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm là được. Có thể nói nàng biết chút ít, nhưng không tới mức tinh thông. Còn cơ quan hôm nay rõ ràng tinh vi hơn nhiều, thuật cơ quan kết hợp với thôi miên khiến sức mạnh thôi miên tăng lên gấp bội, thật sự khiến nàng sập bẫy. 

Tần Phong Hi quyết định, khi nào có thời gian nàng sẽ bảo Lệ Tử Mặc dạy cho nàng thuật cơ quan. Nàng hiểu biết nhiều thứ chính là vì tinh thần không bỏ cuộc, cho dù gặp phải lĩnh vực mà mình không biết, nàng cũng nhất định phải đi học để tìm hiểu đôi chút. 

“Lệ Vân Sơn.” 

Trong lúc Tần Phong Hi đang nghiến răng nghiến lợi, lại nghe Lệ Tử Mặc nói một câu đầy sát khí. Nàng chững lại một hồi mới nhớ ra, chẳng phải Lệ Vân Sơn là sư môn ban đầu của hắn sao? Sau này hắn bị đuổi ra ngoài, nhưng trong Lệ Vân Sơn vẫn có Lưu Vân tiên tử cuồng si hắn. Nàng nhất thời đen mặt: “Đây không phải là món nợ phong lưu mà chàng rước về đấy chứ?” 

Lệ Tử Mặc liếc nàng: “Sự việc không đơn giản như vậy đâu. 

“Chủ nhân! Tần Phong Hi!” 

Nguyệt ở bên ngoài gọi họ, nghe như định tiến vào tìm họ. 

“Nguyệt Vệ đại nhân, bọn ta ra ngay đây” 

Tới khi ra ngoài, sắc mặt của Nguyệt rất khó coi: “Mộc Lan biến mất rồi.” 

“Cái gì?” 

Lệ Tử Mặc nổi giận. Hắn không quan tâm người phụ nữ kia sống hay chết, nhưng hiện tại gương mặt của nàng ta có liên quan đến Tần Phong Hi, lỡ như liên lụy đến Tần Phong 

Hi... 

eyJpdiI6ImQwcVZqNms4SldNY2FlVStmMHhFVEE9PSIsInZhbHVlIjoiVFFBZEFUOXFuMWxcL2hlWGJ4SVZNOGhIQTFWRTh1bXFKME4rUVpqR1djZFdQQnpYdmxvblAxdU0wQjR2blpmVXRBbTVsN0UzaUVmZDNsd2NmWHp0ckdndHNlUm1FNWpiNGdzN0FtNGFQTE5RU1lQb1YzcjNKYzUraDBhYTZYOGZ1b21SaXlYK2V4Z3lDazh1UnBJMFwvNHUzNk04YStiMzRZaDNXQ0dNZVIwbFZSNXh3UlwveUdVS2s1ODVwRmJMVnlWTk1jZXY0RU13dk00M1BVWURrcVZSdz09IiwibWFjIjoiZjNkNjA4MWJlNzg0YjJhYzhkOTU3YWNiMDllYjI0NTQ0ZjJjYTQwMjI0YTNlNDNmNWFlYTYxN2U0ODA4NmY1OCJ9
eyJpdiI6Ik5VdHBvZG1oaEx4Ymk1TG9NbjZidHc9PSIsInZhbHVlIjoiSDk4UnZrN1JIelFRd09rbE42NmN5QjNSaU5Id1wvdmVad0dCV2VUOFpCYTFmaEQzZ0gwUnRzTGRKYjFBd0JZd1NZT2YzVHZKQ3ROYXhRbVFPdnRmT3BvRytBRVNRZ3ExdHdNbVdkeWE2bnhkTktaeWRVQXQ2SW4zekVMN2N4NzNoTWxjaVgrMTkwZitJeWVCaExaS285ZHZsTHBDdG9KOXJITzd5d2hkVUJ6cz0iLCJtYWMiOiJjMzc3MTBiM2U4ZTExZTMwNjIyOWZkYTA1MWRiNjBmNjI5MjNjYjc2ZGQwZjFjNDJmYzdiYWM3MzkwMTFiNzBjIn0=

Loại thuốc nước mà lúc nãy Tần Phong Hi bôi lên mặt Mộc Lan phát huy tác dụng, mùi tanh hôi của nó rất dễ phân biệt. Họ tìm thấy Mộc Lan ngã xuống mặt đất hôn mê ở bên kia rừng trúc.

Ads
';
Advertisement