Chiến Tùng Lâm nghe vậy thì bỗng thở dốc, đầu ngón tay vốn giữ ở trang sách cứng lại, quay đầu nhìn cô. 

"Ngươi là đang nói lời âu yếm với ta sao?" Chiến Tùng Lâm hơi nhướng mày. 

Ngụy Nhiếp Linh liếc mắt nhìn: "Đây mà là lời âu yếm gì chứ, ngài đợi ngày nào ta rảnh rỗi sẽ đặc biệt biên soạn bách khoa toàn thư lời âu yếm cho ngài, đảm bảo khiến nhịp đập trái tim ngài như hươu con chạy loạn." 

Nghe thấy Ngụy Nhiếp Linh nói lời này, Chiến Tùng Lâm không nhịn được cười, tiếng cười trầm thấp gợi cảm giống như trúc xanh trong núi, lại giống như cá bơi trong nước, vô cùng êm tai. 

Ngụy Nhiếp Linh cười nói: "Tiếng cười của ngài rất êm tai đấy, cớ sao cả ngày cứ phải dùng giọng điệu lạnh như băng nói chuyện. 

Tươi cười của Chiến Tùng Lâm chợt cứng lại, cau mày nói: "Láo xược. 

Ngụy Nhiếp Linh cũng không sợ hắn, cứ ngồi xổm bên cạnh hắn như vậy hơi tê chân, dứt khoát đan hai tay gối lên đùi người đàn ông, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn qua lớp mặt 

na. 

"Ta láo xược cái gì, ta cũng không làm gì ngài, chỉ nói là tiếng cười của ngài êm tai thôi, chẳng lẽ khen ngợi ngài cũng là chuyện xấu sao?" 

Chiến Tùng Lâm không ngờ người phụ nữ này lại to gan như vậy, lại dám nằm nhoài trên đùi hắn, loại cảm giác kỳ lạ này khiến hắn có phần không được tự nhiên. 

"Bản vương không cần khen ngợi" Chiến Tùng Lâm nói. 

"Vì sao?" Ngụy Nhiếp Linh không hề kiêng dè, nhìn thẳng vào mắt Chiến Tùng Lâm. 

Dường như vừa phát hiện, vậy mà khi trong đôi mắt này không mang theo lạnh lẽo lại mê người như vậy. 

Chiến Tùng Lâm thấy Ngụy Nhiếp Linh ngây ngẩn nhìn mình như vậy, lại cảm thấy máu nóng dần dần dâng trào, ánh nhìn hơi tránh né, lạnh lùng thốt lên: "Đi xuống, ngươi nặng quá" 

Lúc này Ngụy Nhiếp Linh mới nhớ ra hai chân của hắn bị thương, mình đè lên thế này, không biết có đè đau hắn hay không. 

"Ta đè ngài đau?" Ngụy Nhiếp Linh thuận miệng nói ra, trong lời nói mang theo quan tâm. 

Nhưng lời này rơi vào trong tai người đàn ông lại mang ý nghĩa khác, giọng điệu của Chiến Tùng Lâm càng lạnh hơn: "Đẩy bản vương trở về, nên dùng bữa rồi" 

Ngụy Nhiếp Linh nhướng mày: "Ngài vẫn chưa dùng bữa à?" 

Chiến Tùng Lâm sầm mặt lại: "Ngươi dùng rồi?" 

Ngụy Nhiếp Linh gật đầu, giơ ngón tay bắt đầu đếm: "Bên phố đông có rất nhiều đồ ăn, ta ăn hai chiếc bánh bao, một xâu hồ lô đường phèn, một phần bánh ngọt nhân táo, một phần thịt viên Tứ Hỉ, mì viên thịt dê kia cũng rất ngon" 

Chiến Tùng Lâm lạnh lùng liếc cô, không nói một lời đẩy xe lăn ra ngoài. 

Ngụy Nhiếp Linh rõ ràng cảm nhận được hơi thở xung quanh người đàn ông trở nên lạnh lẽo, thật không thể hiểu nổi, sao bỗng nhiên người này lại tức giận rồi. 

Giờ này rồi còn chưa ăn mới là lạ đấy, không phải bởi vì cô nghĩ thời gian đã không còn sớm, chắc chắn vương phủ sẽ không phần cơm cho cô, vì vậy mới ăn ở bên ngoài hay 

sao. 

Nghĩ như vậy, Ngụy Nhiếp Linh vừa chạy đuổi theo xe lăn của người đàn ông vừa nói: "Vương gia, mặc dù ta ăn nhiều như vậy, nhưng cưỡi ngựa trở về khiến lượng vận động quá lớn, giờ lại hơi đói rồi, ta có thể ăn thêm chút nữa với ngài hay không. 

Chỉ là, cho dù cô hô như thế nào, người đàn ông cũng không dừng lại đợi cô, kèm theo chuyển động của xe lăn, chuông kẹp trong trang sách và chuông trên người cô gái hợp thành tiếng vang lanh lảnh. 

Bầu không khí vốn âm trầm lạnh lẽo của vương phủ đột nhiên trở nên náo nhiệt khác thường. 

Cuối cùng Ngụy Nhiếp Linh vẫn ăn cơm cùng Chiến Tùng Lâm, sau khi ăn cơm xong, nhìn người đàn ông rõ ràng không muốn để ý đến mình, lấy lòng cười nói: "Vương gia đừng chê ta ăn nhiều, chủ yếu là bây giờ ta vẫn đang là tuổi ăn tuổi lớn. 

Chiến Tùng Lâm liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Quả thật nên lớn hơn. 

Ngụy Nhiếp Linh lập tức che ngực, tức giận nói: "Lớn lên ta nói là chiều cao, ngài lại nói gì đấy, lưu manh!" 

Chiến Tùng Lâm thăm thẳm nói ra: "Ta cũng nói đến chiều cao, ngươi cho rằng là cái gì" 

Ngụy Nhiếp Linh bĩu môi, quả nhiên người đàn ông này vẫn độc miệng chết được, thiệt thòi cô còn cảm thấy thái độ của người đàn ông này đã phần nào cải thiện sau bữa ăn tối qua. 

Chiến Tùng Lâm thấy Ngụy Nhiếp Linh còn ngồi ở nơi đây, không hề có ý định rời đi, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngươi không cần đến Tông Nhân phủ tra án sao?" Ngụy Nhiếp Linh bĩu môi: "Buổi sáng ta đã thẩm tra xử lý xong rồi, buổi chiều còn đi làm gì?" 

Chiến Tùng Lâm đang muốn hỏi, chợt nghe Ngụy Nhiếp Linh nói: "Ồ, đúng rồi, lát nữa ngài phái người đến Tông Nhân phủ nhắn một tiếng, nhắn rằng sức khỏe bản Vương phi không tốt, hôm nay không tra án nữa, thái tử điện hạ trở về đi" 

"Ngươi đùa bỡn hắn ta?" Đã nói là buổi chiều thẩm tra, kết quả mặc kệ hắn ta ở nơi đó? 

"Sao vậy, ngài đau lòng?" 

Đau lòng? 

Chiến Tùng Lâm lạnh lùng cong môi. 

eyJpdiI6InowcnlUVjZkZE9IUHhMcFRzeXA1NHc9PSIsInZhbHVlIjoiMW12ZVhXQmlKXC9xZk9OUFJxQVRDclhUT2NSZ0l1bklhczFLdmpuaGNkT1ZlTllOVFNuQlRETTJaeEtSQjY2aVhUWWJGWkFCZVorRnZkMEJzZlNiOE1yaTRzdDZvNEhITjlQRlBIcDRXQXhGWk5QdkdDTUNDN1RnM0xNaHRhcmk1bTF5TldTUzNOXC9sMHE4VStTRHp4ZG0zODF0Z2Q1TnNLQU9mMTdWc01XalhoU1crcG5ZaDR4d0pKNEJwR0FhS042TzgzNEVrRzc0WFEwcnlQdERCTjhYa2xQdmlqOTdJcXVmRWJtXC9WY1lvckQrTXEwN2pDV2hPVDZiUzV2TXBoMVp2aStqMHlTTHJpYk9BVnVubjJmck40b3BOSEZHQ1NoRDJISG15ZFlKb0Q4TUVLeXVVSWp5eCtlYW4xKzN1bXpDMjd0OFozd0J3bGZPeDZDbkxLMUVLZHFnRkFtZ1VoemJvaXdXREZ3Q3JRbTFcL3NoOXNpVyt3Mm4ya3lnYWJqZXRHN0U4dXo5MFdZcEZJaVBkc1d4dExOXC9EZ1pBXC80V2JmYitDS0c2ME1wUml4aVRRNkJrNXprM0grSHRLWWNwdiIsIm1hYyI6Ijg1MDk0ZWUwYzM1NTNmOTdkNTgxOTk3NzA3MTg3ZWQwNzZlOGFlNmE1ZjBkMjdlYTA0NjcxZTc2NWUwNGYyMmEifQ==
eyJpdiI6IlJSamhyQTlWXC9ZSndsbFNLMG5KK1d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9QNU5ZdU01T1VKbjdsZ1pWNWxwdzF3R2R0QkRDMHFmYUZtWHdCN0o5enVWdmZ2MzNXXC9BZnBOdkR1QjQwSEZBbm51cHJQbEZ0cmlzQ1BYRFAraVBUbjBlbmVQMDBvb0VhQjl0NFpDVGtWSENLTFwvdGs2UEdSQ3dvTzF1XC9nMU90VnR5V0w2anNRYkc0NmxTS3IwQTI1QzYwQkc0SVpYTDhKNm01UUxkR3A4VlNNeGtObTJ4UjBYVzRucU5BZ3JUeXFNcER1a0tndk9kYmVCdVZnb2ZTVGZEVERhSWphNDVJXC9SZkpJeGJUVCs3alZTWStKK1NcL2ZGdjQ0VlwvZkhqcFdlMENCOGo3d2Yrdk4wR2dud3ZQY3lUWEc2U1ZsWVErc3p3OHJPeVlJb3lod0o3YThZVU94YzFRYlp4akM0R01tUlNUWU50eVplbFZ4Tk1nVFlyRkZZeThwQlJPMXVycHRPd1ZWZGFMR1VUcz0iLCJtYWMiOiI4ZmQzYjFhZGU0NTM1ODZhNDBmYTg2NmY4ZTcwYTA2NmNlYzIzYmVjZTBhZGQ5NzJmNTQ3MGY0OTU4Y2QyYWE5In0=

Tâm trạng của Chiến Tùng Lâm tốt lên, hơi lạnh cũng tiêu tan, hiếm khi thay đổi suy nghĩ: "Ngày mai bản vương đi lại mặt cùng ngươi."

Ads
';
Advertisement