Lời của bạn học khiến hai người Tần Lâm cau mày.
Tần Lâm không muốn ăn cơm với bọn họ là vì cảm thấy đã bao nhiêu năm không liên lạc rồi, cũng chẳng cần ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm làm gì.
Nhưng bọn họ lại cho rằng, Tần Lâm sợ tốn tiền, mấy người trông có vẻ quen thân lắm liền ngồi cùng bàn với bọn Tần Lâm.
“Phục vụ, tôi muốn gọi một trăm xiên thịt trong menu”.
“Ha ha, đã ăn mấy quán lề đường thế này thì đừng tiếc hai ba đồng bạc, đưa bạn gái đi ăn cơm cũng nên hào phòng một tý nhỉ? Đúng không Tần Lâm?”
Tần Lâm không đáp cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, đám người trông có vẻ thân quen lắm này đúng là khiến người khác phản cảm.
Tô Văn Kỳ cũng vùi đầu ăn cơm, sợ sẽ bị người khác nhận ra.
Vương Hưng Giai thấy vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
“Tần Lâm, anh không cần khó chịu, cứ coi tôi như người bình thường là được”.
Lời của Vương Hưng Giai khiến mọi người cảm thấy hài hước.
So với Tần Lâm bây giờ, Vương Hưng Giai cũng được coi là một phú bà giàu có, bởi vì chuyện lúc trước nên giữa hai người vẫn có chút lúng túng.
Vương Hưng Giai bảo Tần Lâm coi cô ta là người bình thường, trên thực tế cũng vì muốn nhắc nhở anh, bây giờ thân phận của hai người không giống nhau.
Mười năm trước, Vương Hưng Giai theo đuổi Tần Lâm, nhưng không được Tần Lâm đáp lại.
Mười năm sau, thân phận của hai người thay đổi nhiều đến vậy, đúng là thế sự xoay vần mà.
Dù sao Vương Hưng Giai đã muốn nhắc đến chuyện này, nên mấy người bạn học kia cũng rối rít phụ họa theo.
“Ha ha, Vương Hưng Giai đúng là giản dị dễ gần mà, đã trở thành một phú bà giàu có rồi vẫn thích đi chơi cùng lũ bạn học chúng tôi, nghe nói bạn trai cậu cũng là người trong giới giải trí nhỉ?”
Vương Hưng Giai nở nụ cười thần bí, gật đầu.
“Biết Tô Văn Kỳ phải không, bạn trai tôi và Tô Văn Kỳ làm cùng công ty”.
“Woa! Thật hay giả vậy, bạn trai cậu là đồng nghiệp của Thiên Hậu Tô à?”
“Là quản lý nghệ sĩ hay đạo diễn vậy?”
Tần Lâm quay đầu nhìn Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ nhún vai một cái, ý bảo cô ấy không biết.
Công ty Thiên Ngu là tập đoàn lớn, có hàng trăm nghệ sĩ, hàng nghìn nhân viên, sao cô ấy quen hết được.
Vương Hưng Giai nói: “Bạn trai tôi có thể coi là nhà sản xuất, đã làm việc với nhiều ngôi sao lớn”.
“Woa, giỏi thế, tôi nghe nói Tô Văn Kỳ tháng sau sẽ tổ chức buổi hòa nhạc, có thể xin vé không?”
“Tôi cũng muốn xin chữ ký! Nếu được gặp Tô Văn Kỳ thì tốt quá!”
Vương Hưng Giai lắc đầu: “Cái này tôi không biết, tôi chỉ là người ngoài ngành, chờ tý nữa bạn trai tôi đến đón, tôi hỏi anh ấy xem sao”.
Mấy người bạn học kia đều bắt đầu ngưỡng mộ cô ta.
“Vương Hưng Giai tốt số thật đấy, gả cho ông chồng giỏi giang đến vậy, sau này biết đâu cũng được làm ngôi sao!”
“Nói vớ vẩn gì thế, Vương Hưng Giai bây giờ là phú bà giàu có đó, việc gì phải ra ngoài làm lụng vất vả chứ!”
“May mà lúc đầu không có gì, Vương Hưng Giai với được gả vào nhà giàu”.
Cuối cùng mấy người bạn học mặc dù không nói toẹt ra, nhưng ba chữ 'không có gì' cũng đã nói lên tất cả.
Nó có nghĩa là lúc đầu Vương Hưng Giai không cặp với Tần Lâm, nếu không bây giờ cũng chỉ có thể làm một người bình thường, ngày ngày vắt óc lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.
Mặc dù bây giờ cô ta sống rất tốt, nhưng cô ta vẫn không hề quên mối thù năm đó Tần Lâm từ chối cô ta.
“May mà năm đó anh từ chối tôi, nếu không tôi cũng không thể gả cho một người tốt đến vậy, tôi có nên cảm ơn 'ơn cứu mạng' này của anh không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất