"Sao vậy? Không ai dám lên đài à? Đừng để mất mặt thế lực phía sau các ngươi đấy!"  

 

 

Nghịch Thương Thiên thản nhiên nói.  

 

"Để ta thử xem thực lực của Thống lĩnh Nghịch thế nào!"  

 

Lucia bay lên võ đài.  

 

Hai cường giả của Thần tộc không khách sáo, ngay lập tức đại chiến. Cả hai đánh gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không phân thắng bại, cuối cùng đành chấp nhận hòa.  

 

Có hai người làm gương, những thiên kiêu mang khí thế khác cũng lần lượt lên đài tỉ thí.  

 

Gần như ai cũng đánh rất mãnh liệt.  

 

Dù đã áp chế thực lực xuống Nguyên Anh cảnh, họ vẫn có thể bộc phát sức chiến đấu tương đương với cường giả Xuất Khiếu cảnh!  

 

Lâm Phong quan sát chiến trường.  

 

Anh nhận ra những người lên đài đánh trông có vẻ kịch liệt, nhưng thực chất đều đang âm thầm giấu bài, không ai dám bung hết sức, chứ đừng nói đến việc dùng đến sát chiêu hay át chủ bài.  

 

Chuyện này cũng là điều dễ hiểu.  

 

Ba ngày nữa là đến thử thách tháp Thiên Ma.  

 

Ai mà lúc này phô bày toàn bộ thực lực trước đối thủ, thì chẳng khác gì một thằng ngu chính hiệu!  

 

Ma Thiên dường như cũng thấy đánh thế này không còn gì hay, liền lập tức quay sang nhìn Lâm Phong, hỏi:  

 

"Inukawa Jiro, ngươi không định lên thử một trận sao?"  

 

"Không lên!"  

 

Lâm Phong từ chối thẳng thừng.  

 

"Nhưng vừa rồi ngươi chẳng phải đã đồng ý rồi sao?"  

 

Ma Thiên không cam tâm hỏi.  

 

"Mày ngốc à? Tao đồng ý với chuyện mọi người giao lưu tỉ thí, chứ đâu có nói là tao muốn lên."  

 

Lâm Phong nhìn hắn như thể đang nhìn một thằng đần.  

 

"Ngươi..."  

 

Nghe vậy, Ma Thiên chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Nhưng hắn ta cũng biết, nói về khoản mồm mép cay độc thì mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong, nên đành quay đầu sang chỗ khác, lựa chọn phớt lờ lời của Lâm Phong.  

 

……  

 

Ba tiếng sau, dưới vẻ mặt âm u của Ma Thiên, yến tiệc kết thúc.  

 

Lâm Phong một mình quay về chỗ ở, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường suy nghĩ về những kế hoạch sắp tới.  

 

Thân phận "Inukawa Jiro" e rằng tạm thời chưa thể vứt bỏ, ít nhất cũng phải giúp lão già tìm được hoa Thiên Ma trước đã.  

 

Nhưng điều khiến anh do dự là… có nên kể chuyện này cho Lục sư huynh và Triệu Sơn Hà biết không?  

 

Còn có cả Lý Tiểu Khả nữa!  

 

Thật ra trong buổi tiệc tối nay, khi nhìn thấy Tiểu Khả, trong lòng anh cũng có chút xúc động, nhưng vì thân phận, đành không thể nhận nhau…  

 

"Thôi kệ! Nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ đi từng bước!"  

 

Lâm Phong gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, định nghỉ ngơi thật tốt một chút thì chợt phát hiện ở góc giường có một bộ quần áo cũ.  

 

Đó là quần áo của cô nhóc ăn mày Jasmine!  

 

Trước khi vào thành Tây Hải, vì ngại trên người Jasmine bốc mùi hôi, Lâm Phong đã mua cho cô bé một chiếc váy liền màu hồng, còn bộ đồ cũ thì để lại ở đây.  

 

"Một nơi phức tạp như thành Tây Hải, không biết con bé Jasmine bây giờ ra sao rồi?"  

 

Lâm Phong có chút lo lắng trong lòng.  

 

Anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại quan tâm đến một cô bé chỉ tình cơ gặp gỡ như vậy. Có lẽ là do ảnh hưởng từ em gái mình?  

 

Vẻ ngây thơ trong sáng và dáng vẻ ngấu nghiến ăn gà của Jasmine thật quá giống với em gái Tiểu Dao!  

 

"Thôi thì… tìm thử xem sao. Đưa con bé trở về thế giới của người thường, cũng coi như cắt đứt một đoạn nhân quả cho bản thân!"  

 

Lâm Phong thở dài, ngồi dậy khỏi giường.  

eyJpdiI6IlZuTHFId1RTbXBWVGROTGVyUkJpUlE9PSIsInZhbHVlIjoiODg4UVRBR0dpZ1B6T3RFNUdIV3VSMTY2WWVGcDNUa0ZcL2NEN0xEUXlUMGdobm9SM1dPRTNlSW1QdGs4NWVWYkgiLCJtYWMiOiIzMDFmZTg1MjJlODE3OGRmMDk3YWY0MWYyODdkYmEzMDFmOTM5MDU1MWUxNWI3ZWJlMDc3NGI2NWRjZmQ2N2IxIn0=
eyJpdiI6ImhpcEVJMnR6QnlnaDFxMlJcLzNDSUl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdNUmtRdzNjOUgzaXRsR2gydk02VEVLRU9LeVkrUVV3aTdZMnVZeU0xcFVQOWVTTXN0U25KTU1mQlpNUU9tbm1vdkp2bHg4djBzNFpIeU4yVHdWR1lKc0F1eTNZTlJaSjY2RGEwTHZVTGpUNk5DU0NcL2hcLzQ1amF3dEJtNTIrZEljSDBWOVhPelV0eWVqVjh2NkVCWit3PT0iLCJtYWMiOiI5NzVjYjQ0ODg3ZWJmY2IwNDFiYzhlNDdhYjlkZTU4MzA5OWMyYzA4ZjNhZDY4ODAyMWFkNzViYzUxMzgyYTM1In0=

Ads
';
Advertisement