Bên kia, hai người hai người Lâm Phong và Hàn Phi đã tới Dược Vương Cốc.
Lâm Phong kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra cho phó cốc chủ Dược Vương Cốc Dược Trần, cũng chôn cất thi thể của Dược Tư Mạc ở ngọn núi phía sau theo ý Dược Trần.
Lúc này, hàng chục đệ tử của Dược Vương Cốc tản ra đứng trước mộ phần, cúi đầu không nói lời nào.
Dược Trần nhìn ngôi mộ mới tinh, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, buồn khổ nói: "Lâm Phong, cám ơn cậu vì đã đưa thi thể lão Cốc chủ trở về."
"Sao lại cảm ơn tôi? Nếu không vì tôi, có lẽ lão Cốc chủ cũng sẽ không chết." Lâm Phong trả lời.
"Có lẽ đây chính là số mệnh..." Vẻ mặt Dược Trần đắng chát.
Trong khoảng thời gian này, Dược Vương Cốc đã liên tiếp đi rất nhiều người...
Bây giờ ngay cả lão Cốc chủ cũng chết thảm, điều này khiến ông ta có một loại cảm giác vô vọng, nản lòng thoái chí.
"Có vẻ như đệ tử trong cốc các ông cũng ít đi rất nhiều?" Lâm Phong nhìn quanh rồi hỏi.
Anh nhớ rằng trước kia khi anh đến đây, Dược Vương Cốc vẫn rất phồn thịnh, trong cốc đông đảo đệ tử, được mệnh danh là ba thế lực mạnh nhất ở Thập Vạn Đại Sơn.
Nhưng hôm nay, trong cốc chỉ còn lại mười mấy đệ tử?
"Ừm! Họ đi cả rồi!" Dược Trần cười khổ gật đầu.
"Ý ông là gì?" Lâm Phong ngẩn người.
"Trước đây không lâu, có một người rất giỏi luyện dược xuất hiện ở thành Vân Xuyên, người này xưng là Thần Dược Sư và dán thông cáo chiêu mộ đệ tử khắp nơi, lúc đầu chúng tôi cũng không coi trọng."
“Cho đến một ngày, người đó lại chủ động tìm tới Dược Vương Cốc chúng tôi. Dược Trần vừa nói vừa âm thầm nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên trong lòng cực kì tức giận.
"Thần Dược Sư?" Lâm Phong hơi nheo mắt lại.
Dùng mông suy nghĩ, anh cũng có thể đoán được Thần Dược Sư đột nhiên xuất hiện này cũng đến từ Linh giới.
"Đúng vậy! Thần Dược Sư này nghe nói y thuật của Dược Vương Cốc có một không hai trong Đại Hạ nên cố ý đến đây thỉnh giáo, tất nhiên chúng tôi sẽ không từ chối người đến luận bàn y thuật."
"Thế là hai bên lần lượt so tài các phương diện luyện đan, chữa bệnh, châm cứu, không ngờ y sư trong cốc lại bị nghiền nát hoàn toàn. Ngay cả y thuật của tôi và cốc chủ cũng không phải đối thủ của người này."
"Chuyện sau đó cậu cũng có thể đoán được. Sau một trận so tài như thế, cộng thêm người kia lại ra vẻ đạo mạo diễn thuyết một phen, rất nhiều đệ tử trong cốc đều lựa chọn làm phản, chỉ còn lại hơn chục đệ tử lớn lên trong cốc từ nhỏ như vậy."
Vẻ mặt Dược Trần đắng chát, ông ta vừa dứt lời, mười mấy đệ tử trên sân đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, chỉ hận mình quá gà.
"Ầy! Bây giờ lão Cốc chủ đã chết, Dược Vương Cốc to như vậy sợ là cũng phải giải tán. Đáng tiếc cho Dược Vương Cốc đã kéo dài mấy ngàn năm..." Dược Trần thở dài.
Lâm Phong khẽ lắc đầu.
Hiện thực chính là tàn khốc như thế!
Không có thực lực, có bị chèn ép cũng phải nhịn.
Huống hồ từ giọng điệu Dược Trần, không khó để đoán ra đối phương cũng không dùng vũ lực trấn áp mà đường đường chính chính dùng y thuật chèn ép Dược Vương Cốc...
Điều này đủ để chứng minh Thần Dược Sư này cũng là một người có nguyên tắc.
Đương nhiên, đối phương có nguyên tắc không có nghĩa là Lâm Phong cũng phải có nguyên tắc.
Lâm Phong anh là một người đàn ông thích phá vỡ nguyên tắc.
"Dược phó cốc chủ, ông muốn giải quyết việc này như thế nào? Nếu ông muốn trả thù, tôi có thể giúp ông..." Lâm Phong nói thẳng.
"Giúp? Giúp thế nào?" Dược Trần hỏi.
"Ông cũng biết tôi là một người thô lỗ. Thích đi thẳng về thẳng, không thích lằng nhà lằng nhằng..." Lâm Phong nói.
Dược Trần thấy thế có chút do dự…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất