Vài ngày nữa trôi qua, tiết trời tháng tám vẫn không chuyển lạnh, ngược lại còn càng ngày càng oi bức.
Lần đầu tiên Sở Kiều Tịnh trải nghiệm mùa hè không có điều hoà cũng không có quạt điện, ngày nào cũng phải mặc nhiều lớp quần áo, thế nên cả ngày nàng bị nhiệt độ cao làm mệt mỏi, thành ra chán ăn, cũng không muốn đi ra ngoài nhiều.
Có một lần Dạ Chí Thần còn nghi ngờ, không biết có phải nàng cũng trúng độc gì đó giống hắn không.
Sở Kiều Tịnh nghe vậy chỉ thầm trợn mắt, các ngươi không hiểu niềm hạnh phúc của người hiện đại đâu.
Bên phía sòng bạc đã dần dần thành hình, việc buôn bán thảo dược mà nàng bí mật điều tra cũng có tin tức mới mỗi ngày.
Hiện tại tất cả công việc buôn bán của Sở Kiều Tịnh đều đã đâu vào đấy.
Vốn dĩ nàng định ru rú trong đình nghỉ mát và bên bờ hồ suốt cả mùa hè.
Nhưng vài ngày trước, Sở Thừa tướng phái người đến thông báo chân của Đại ca Sở Kỳ Dương đã khôi phục hoàn toàn, hắn còn đảm nhiệm chức vị Triều Nghị đại phu Chính ngũ phẩm, ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc mừng ở Thừa tướng phủ, giấy mời đã được gửi tới cho Dạ Chí Thần.
Nghĩ đến việc lâu rồi chưa về Thừa tướng phủ, bây giờ chân của Đại ca cũng đã khỏi, Sở Kiều Tịnh cũng thật lòng mừng cho Sở Kỳ Dương.
Thế nên khi trở về Sở Tướng phủ cùng với Dạ Chí Thần, nét mặt nàng cũng trông có vẻ sinh động hơn biểu cảm luôn hờ hững thường ngày phần nào.
Lần này nàng không từ chối ngồi chung xe ngựa với Dạ Chí Thần và Thượng Quan Ý nữa.
Mặc dù cổng chính của Sở Thừa tướng phủ vẫn uy nghiêm và không thể khinh nhờn như mọi khi, nhưng khi Sở Kỳ Dương vấn tóc lên, đầu đội ngọc quan, thân mặc cẩm bào
đứng ở đó, trông hắn rất giống như một cái bảng hiệu sống. Quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, người người đều thích đã làm trung hoà sự uy nghiêm lạnh lẽo trên cổng chính của Thừa tướng phủ.
Hai chân Sở Kỳ Dương bị gãy cũng đã năm năm rồi.
Mọi người ở Quốc Thành cũng đã quen với dáng vẻ hắn ngồi xe lăn, mặc dù nghe nói Đại công tử của Thừa tướng phủ đã khỏi hẳn, nhưng trăm nghe không bằng một thấy.
Hầu như tất cả vương công quý tộc được mời đến đây, khi họ bước xuống xe ngựa và nhìn thấy Sở Kỳ Dương thì đều không khỏi thoáng sững sờ, có một số người phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, sau đó kinh ngạc tiến lên chúc mừng tâng bốc.
Tin tức này được quá nhiều người biết đến, sau khi toàn bộ khách khứa ngồi vào chỗ ngồi, Sở Kiều Tịnh vẫn có thể nghe thấy tiếng khen ngợi không dứt bên tai.
Nếu không phải vì Sở Kỳ Dương đã có gia đình thì có lẽ tất cả quý tộc có nữ nhi đến đây hôm nay đều sẽ âm thầm đưa nữ nhi của mình cho Sở Kỳ Dương làm thê tử, mà trong số đó còn có vài người to gan thật sự dám nhắc tới với Sở Thừa tướng gia, dù không phải chính thê thì làm thiếp thôi cũng được rồi.
Sở Kiều Tịnh mỉm cười gắp thức ăn, lắng nghe Sở Thừa tướng chậm rãi từ chối "ý tốt" của những người này.
Món ăn thứ hai vừa được bưng lên, Sở Kiều Tịnh chưa đặt đũa xuống đã thấy Triệu Mộng Dao bưng ly rượu đi tới, trên mặt là nụ cười ung dung chân thành.
"Kiều Tịnh, với tư cách là Đại tẩu, trước đây ta đã đắc tội với muội nhiều rồi. Nhưng chúng ta sống chung ở Thừa tướng phủ, ta biết mình nói nhiều cũng vô ích, cho nên... cho nên, tất cả mọi thứ đều nằm trong ly rượu này"
Sở Kiều Tịnh vội vàng nâng ly, nàng biết vị Đại tẩu trước mặt này khó xử nhường nào, bản thân nàng cũng không phải người nhỏ nhen nên cũng không nhiều lời, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó rót đầy ly rượu để bày tỏ thành ý của mình.
"Ai da khuê nữ ngoan nhà ta ơi, con làm ta tìm dễ quá đi mất!"
Không đợi Triệu Mộng Dao uống rượu xong, sau lưng đã vang lên một giọng nói ồn ào.
Mẫu thân Liễu Thị của Triệu Mộng Dao ăn mặc rất sang trọng, vội vã đi về phía này, bà ta kéo nàng ấy sang bên cạnh vài bước, nói với vẻ mặt hớn hở: "Cô nương nhà ta, rốt cuộc con đã tu luyện được phúc khí này từ đâu thế hả, đời này mẹ có nằm mơ cũng không ngờ được con rể của mình lại có một ngày có thể đứng lên!"
Giọng bà ta không nhỏ, xung quanh có rất nhiều người nghe vậy đều nhìn về phía này, Triệu Mộng Dao không chịu được, vội vàng ra hiệu cho bà ta nói nhỏ lại.
Nhưng Liễu Thị đang rất vui mừng, làm sao còn nhớ nhiều như thế được?
"Mau nói cho mẹ biết đi con, rốt cuộc vị thần tiên nào đang ở trong Thừa tướng phủ thế? Sao lại có thể chữa được chân cho con rể vậy?"
Dường như Liễu Thị chợt nghĩ tới điều gì đó, lập tức hạ thấp giọng: "Lúc trước ta có nghe nói các con mời thần y đến phải không? Vị thần y đó tên... tên là gì ấy nhỉ.." "Bẩm phu nhân, tên là Hạ Lan thần y.
Bỗng nhiên, Sở Mạn Nhu đứng sau lưng hai người không biết từ khi nào, bông hoa gắn trên búi tóc vô cùng tươi đẹp, làm cho nàng ta trông như đoá hoa sen vừa nổi lên mặt nước, khiến một số người chưa lập gia đình cạnh đó phải liên tục ghé mắt nhìn.
Sở Kiều Tịnh mỉm cười, sau đó bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Nghe vậy, Liễu Thị lập tức cười tươi như hoa, thân mật kéo tay Sở Mạn Nhu.
"Nha đầu, mau nói cho ta biết với, người của Thừa tướng phủ các ngươi ai cũng miệng kín như bưng, ta muốn báo ơn vị thần y này đã chữa khỏi chân cho con rể mình, có sai không? Thế mà cứ phòng ta như phòng cướp vậy!"
Triệu Mộng Dao nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Kiều Tịnh, sau đó kéo ống tay áo của Liễu Thị: "Mẹ, người đừng hỏi chuyện này nữa!"
Sở Kiều Tịnh đã ra lệnh cho tất cả người trong Thừa tướng phủ không được phép nhiều chuyện, không được tiết lộ tin tức gì về chuyện hai chân Sở Kỳ Dương đã được chữa khỏi.
Nhưng với tình hình bây giờ, có lẽ muốn giấu thì cũng hơi mất chút sức lực.
Liễu Thị hơn ha hớn hở, nào còn nhớ đến những việc khác: "Mạn Nhu cô nương, ngươi mau nói đi, nói cho ta nghe với.
Sở Mạn Nhu làm ra vẻ không nỡ chối từ, âm thầm liếc xéo để khiêu khích Sở Kiều Tịnh: "Đúng thật là Mạn Nhu đã may mắn mời được Hạ Lan thần y đến phủ, nhưng về những chuyện khác, Thần Vương phi là người biết rõ nhất, Mạn Nhu không tiện trả lời."
Những lời này của nàng ta rất khéo léo, vừa nói mình đã mời Hạ Lan thần y đến, rồi lại không nói cụ thể nguyên do, mà sự dè dặt trong giọng điệu lại khiến người ta cảm thấy như đang sợ hãi uy nghiêm của Sở Kiều Tịnh. Chỉ sau dăm ba câu, nàng ta đã thành công khiến mọi người hiểu lầm là Hạ Lan thần y chữa khỏi cho Sở Kỳ Dương.
Dạ Chí Thần nghịch ly rượu trong tay, không kìm được mà đưa mắt nhìn sang Sở Kiều Tịnh.
Nàng cụp mi xuống, giả vờ như đang chọn món nào ngon trên mâm, không thấy rõ nét mặt của nàng, cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Nhưng không ai phát hiện, bàn tay cầm đũa của nàng hơi có phần bất an.
Vừa rồi Sở Kiều Tịnh mới nhìn lướt qua danh sách khách khứa dự tiệc tại Thừa tướng phủ, thật ra nàng chỉ cần bẻ đầu ngón tay cũng có thể đoán được hơn một nửa, nhưng điều mà nàng không ngờ tới là Dạ Minh Hiên lại có tên ở dưới cùng danh sách. Rõ ràng lúc trước không có, về sau lại phát sinh nguyên nhân gì đó mà lại đột xuất được tham dự. Vậy nên là do ai đó cố tình thêm vào.
Sở Thừa tướng luôn giữ thái độ trung lập trong triều cục thay đổi thất thường này, không tham gia vào bất cứ phe phái nào. Tính ông ngay thẳng, lại rất có chừng mực, rất nhiều người trong triều đều biết muốn lôi kéo được Sở Thừa tướng thì chẳng khác gì mơ mộng hão huyền. Do đó, không riêng gì các đại thần khác, kể cả Dạ Minh Hiên cũng không có bất kỳ liên hệ nào với Thừa tướng phủ.
Sở Kiều Tịnh nắm chặt đôi đũa, não nhanh chóng hoạt động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất