Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Nét mặt của Tiết Nhất Khang chợt trở nên khó đoán, hắn ta sửng sốt mất một lúc mới nhìn về phía Sở Kiều Tịnh: "Ngươi có biết Phường chủ nơi này không?" 

Có vài người dáo dác nhìn qua, muốn nghe xem tiếp theo họ sẽ nói gì. Nhưng có mấy người khách quen thì lại rất biết điều làm như không nghe thấy, vội vàng kéo người mới rời đi, lắc đầu một cách thần bí, tỏ ý việc trái lễ đừng nhìn, việc không hợp lễ đừng nghe. 

Sở Kiều Tịnh khẽ đưa đầu, nhạy bén quan sát động tĩnh xung quanh: "Phường chủ của các ngươi là ai? Hắn ta bảo ta đi là ta phải đi chắc?" 

"Đương nhiên là Phường chủ của Hồi Hồn phường rồi. Tên đầu trâu vô cùng bình tĩnh, nói đến điểm này, hắn ta bỗng nhiên đến gần Sở Kiều Tịnh, tiếp tục nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Phường chủ của bọn ta thành tâm mời cô nương, nếu cô nương cảm thấy không ổn thì địa điểm gặp mặt sẽ do cô nương quyết định". 

Dư Bắc động đậy lỗ tai, nhìn hắn ta với nét mặt khiếp sợ. 

Hôm nay Sở Kiều Tịnh giả nam không chút sơ hở, sao bọn họ phát hiện ra được? 

Tim Sở Kiều Tịnh cũng hẫng một nhịp, nàng cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Vậy hẹn tại Túy Nguyệt lâu ở ngõ bên cạnh được chứ?" 

Tên đầu trâu lại cúi người, nhích sang bên cạnh, làm động tác "mời", như đã biết trước rằng nàng sẽ quyết định như thế. 

Nơi này thú vị hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều. 

Sở Kiều Tịnh cũng không phát hiện ra rằng, trên khoé môi của mình đã mang theo nụ cười xen lẫn chút căng thẳng và chờ mong. 

Nàng vừa bước ra một bước đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên ngoài. 

Mọi người đồng loạt thò đầu ra nhìn, khi thấy rõ cảnh tượng ở cửa thì đều vô thức hít sâu một hơi. 

Địa chủ khi nãy và mấy thuộc hạ bị người ta đè xuống bãi đất trống trước cửa, mấy phát đao sắc bén chém xuống đã dễ dàng chém rơi hai tay hai chân của mấy người kia. 

Một người trong đó bị chém hai chân là nổi bật nhất, chính là người mặc quần áo côn đồ của Hồi Hồn phường, mà người này chúng chính là người trước đó đạp nam tử áo trắng. 

Tên đầu trâu khẽ mỉm cười, như thể cảnh tượng này chỉ như "chuyện thường ở huyện", hắn ta cười nói với Sở Kiều Tịnh: "Tiểu công tử đừng trách, Phường chủ của bọn ta là người tính cách thay đổi thất thường, ngài ấy thích chặt mấy cái tay mấy cái chân cũng chỉ cần nói một câu thôi." 

Sự căng thẳng và chờ mong vừa hiện lên trong mắt Sở Kiều Tịnh thoáng chốc biến mất. 

Trong Túy Nguyệt lâu đang múa hát tưng bừng, Sở Kiều Tịnh ngồi trong phòng trên lầu hai, cầm nến thắp sáng mấy ngọn đèn bên trong. 

Tiếng cửa mở vang lên, một nam tử đeo nón lá rộng vành che kín mặt nhảy vào từ ngoài bậc cửa, tên mặt ngựa bên ngoài lập tức đóng cửa lại, canh gác bên ngoài nửa bước không rời. 

Sở Kiều Tịnh không nói câu nào, nhìn chằm chằm hắn ta đi về phía mình, cố gắng nhịn xuống suy nghĩ muốn vén mũ của hắn ta lên, đến khi hắn ta đi đến trước mặt, nàng mới phát hiện nam tử này rất cao, còn rất gầy. 

Trên người hắn ta có một mùi hương nồng nặc, Sở Kiều Tịnh nhíu mày nói: "Ngươi là Phường chủ thật hay giả?" 

Người kia cười đáp: "Hỏi hay lắm. Ta đoán cô cũng không muốn mất thời gian với một kẻ giả mạo, cô nương thông minh như thế nên ta cũng không dám sơ suất. Nói ra nguyên nhân cô đến chỗ của ta đi" 

"Đến sòng bạc đương nhiên là để kiếm tiền rồi" 

Trên mặt Sở Kiều Tịnh vẫn đang đeo mặt nạ, nhưng giọng nói lại rất trong trẻo: "Nhưng ta cũng muốn biết Phường chủ đến tìm ta vì mục đích gì." 

"Cô nương đúng là người vui vẻ nói lời sảng khoái, tài đánh cược của cô nương có thể nói là tuyệt vời, ta muốn cô nương trở thành bạn của ta" 

"Nói là bạn thì xa lạ quá, hay là ngươi nói giá đi, ta mua lại sòng bạc này, thấy sao?" 

Dường như Phường chủ thoáng sửng sốt, sau đó cười khẽ. 

Sở Kiều Tịnh cũng không nôn nóng, nàng đi tới ngồi xuống chỗ bàn bên cạnh, đợi câu trả lời của hắn ta. 

Phường chủ bước đi chậm rãi trong phòng, nói với giọng điệu đăm chiêu: "Hai chúng ta đều không rõ lai lịch của đối phương, sao cô lại dám mua sòng bạc này của ta, chẳng lẽ không sợ ta lén làm mấy việc xấu à?" 

Sở Kiều Tịnh tự mình châm một chung trà: "Dù ngươi kinh doanh cái gì cũng là để kiếm tiền, ta chỉ thích tiền thôi." 

Phường chủ cười phá lên: "Hay! Không hổ là người bạn mà ta xem trọng! Nhưng ta không chỉ mở một sòng bạc trong Quốc Thành này, hay là cô nương mua những sòng bạc khác trước, sau đó.." 

"Ta chỉ muốn Hồi Hồn phường của ngươi thôi, ngươi nói thẳng giá cả đi." 

Sở Kiều Tịnh nói chuyện rất dứt khoát, không dài dòng chút nào. 

Phường chủ bị chặn lời, đầu tiên là hơi khựng lại, sau đó gật đầu nói: "Được. Nhưng tại hạ thích cá cược, cô nương muốn cược với ta một ván không, nếu thắng ta sẽ cho không cô sòng bạc này" 

Sở Kiều Tịnh chớp mắt, không trả lời mà kiên nhẫn nghe hắn ta nói tiếp. 

"Còn nếu cô nương thua, thì sau này cô nương phải nghe theo lệnh của tại hạ." 

Sở Kiều Tịnh không ngờ điều kiện của hắn ta lại là như thế, đây là đang cược sự tự do cả đời nàng còn gì. 

Nhưng dù cược gì thì hắn ta cũng sẽ thua thôi: "Được!" 

"Thẳng thắn!" Phường chủ đập bàn một cái, gọi người lấy đạo cụ tới: "Lát nữa người cầm xúc xắc sẽ ngồi giữa nhạc công và vũ cơ. Chỉ cần cô đoán đúng số thì cô thắng, được chứ?" 

"Cách chơi này cũng khá mới lạ đấy, được thôi" 

Nghe thấy thế, người hầu bên cạnh Phường chủ bèn đi ra ngoài, quay lại đã dẫn theo một đám nhạc công và vũ cơ. 

Người cầm xúc xắc ngồi ở giữa, trước mặt có một cái bàn, mấy nhạc công ngồi vây bên ngoài, tay người cầm xúc xắc hơi động đậy, tiếng nhạc vang lên, tỳ bà, đàn cổ, tiếng sáo, đàn không... kết hợp với nhau cùng vang lên, nghe rất hay, nhưng cũng đã lấn át hết âm thanh của xúc xắc. 

Sở Kiều Tịnh ít nhiều cũng bị phân tâm, khi nàng đang định chú ý tới động tác của người này thì một đám vũ cơ đã múa tới, chắn tầm mắt của nàng. 

Thế này làm nàng hơi phiền, nhưng cũng nhanh chóng tập trung tinh thần. 

Kiếp trước có gió tanh mưa máu nào mà nàng chưa từng gặp đâu, chút vấn đề này nàng vẫn vượt qua được. 

Nghĩ thế, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay gõ trên mặt bàn theo tiết tấu. 

Nàng gần như đã xây dựng một bức tường, ngăn cách tiếng nhạc và tiếng bước chân, tiếng chuông trên người vũ cơ ở bên ngoài. 

Tiếng xúc xắc dần to hơn bên tai. 

Cuối cùng chung xúc xắc được đặt "cạch" một tiếng lên bàn. Nhạc công và vũ cơ đều lui xuống. 

Sở Kiều Tịnh cong môi, đôi mắt phượng chậm rãi mở ra, lóe lên ánh sáng tự tin. 

"Hai ba sáu, mười một điểm. 

Nghe thấy thế, Phường chủ ra hiệu mở chung. 

Chung bị mở ra, ba con xúc xắc thật sự là hai ba sáu. 

Trong mắt Phường chủ lộ vẻ khó tin, sau đó bắt đầu vỗ tay bôm bốp. 

"Kỹ năng của cô nương đúng là cao siêu, bây giờ Hồi Hồn phường chính là của cô nương, nhưng cô nương phải cho ta ba ngày" 

Sở Kiều Tịnh khẽ mỉm cười: "Không thành vấn đề, nhưng sòng bạc này ngoài kinh doanh ra thì còn làm chuyện gì khác không?" 

Lời nói này chứa đựng quá nhiều tầng ý nghĩa, nhưng Phường chủ vẫn ung dung nói: "Tại vì phải xử lý mấy thứ không phải kinh doanh nên mới cần ba ngày. 

"Được, đến lúc đó ta muốn một Hồi Hồn phường chỉ có kinh doanh thôi, quyết định thế đi" 

Dứt lời, nàng bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi. 

Phường chủ thoáng sửng sốt: "Cô không yêu cầu ta để lại giấy tờ, ký tên làm chứng sao?" 

Sở Kiều Tịnh nói mà không quay đầu lại: "Người không giữ lời sẽ không có năng lực phát triển một cái phường đến mức đó đâu." 

Nhìn bóng lưng của nàng biến mất ngoài cửa, Phường chủ khẽ cười, chậm rãi ngồi vào chỗ nàng vừa ngồi. 

Tên đầu trâu dẫn hai tên mặt ngựa đi vào, hơi kinh hãi hỏi: "Chủ nhân, chúng ta thật sự phải cho nữ nhân này Hồi Hồn phường ư?" 

Phường chủ chậm rãi tháo mũ che mặt, để lộ khuôn mặt của mình, cuối cùng lạnh lùng nói: "Đương nhiên! Chẳng phải ban đầu chúng ta thành lập phường này là vì thu thập tin tức ư? Bây giờ thám tử và nội gián đã phân bố khắp thành, mà phường này cũng bị người khác theo dõi từ lâu, bây giờ đưa phường này cho Thần Vương phi đó không phải vừa khéo hợp ý chúng ta sao?" 

"Đúng rồi, người kia đâu." Nói đến đây. Phường chủ như nghĩ tới điều gì đó, cất tiếng hỏi. 

"Bẩm chủ nhân, đã về rồi ạ" 

"Có bị thương không??" 

"Có khá nhiều vết thương ngoài da, nhưng cũng không đáng ngại." 

Nghe nói thế, Phường chủ tiếp tục động tác rửa trà, không nhìn ra cảm xúc. 

Sở Kiều Tịnh trở lại ca vũ phường tìm Dư Bắc, nàng nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng căn dặn: "Trở về nói với Dư Nam, bảo hắn ta bớt chạy nhảy lại, mấy ngày nay đừng đi tới những nơi không nên đi, ta không ăn mứt anh đào ở phố Đông một ngày cũng sẽ không chết được đâu. 

Dư Bắc cẩn thận đáp lời, nhưng cũng không khỏi bật cười. 

Tiếp xúc nhiều ngày như thế, hắn ta phát hiện Vương phi của mình đúng là kiểu khẩu xà tâm Phật, có lúc thậm chí còn cực kỳ đáng yêu, dù bản thân nàng gần như không hề nhận ra. 

Sở Kiều Tịnh kiểm tra lại thu hoạch đêm nay. Nhìn xấp ngân phiếu dày cộp, tâm trạng của nàng bỗng trở nên dễ chịu hơn, việc lớn đã thành, lúc hai người đang định trở về thì phía sau chợt có một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng lại trước cửa ca vũ phường. 

Một nam tử mặc đồ bình thường đeo mũ che mặt nhảy xuống từ trên xe ngựa. 

eyJpdiI6Ill2b3VTSktSYXZ5XC9uc2ZQcVA2TGVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU0VVwvdFJcL2d5a3V3d0JWUVVES2o5Y2E1eE1ES1lSZ1IzVDFTN2tXZlk5TXowbmdHM25KajJSUWNLYndIU3JnXC9mZXNcLzUzWkdHZE1iTVBNdmJrNmZzNTZsRytcLzJIcU1SbHVQTmZpTVJKXC9zdUZMNHRIUjRnSjN0RjhETDl6VzZDeFdCRlhaXC9RRklcLzl1Yll1aEZrd24ySFh3RWpJekc5NTZRajZjSEo1SHNqUGs1RmZcL1lwYkp1cjVvczdWYzhRdG0rZ0d1WjBYTG43cGhhY3lYaWIwNW9iT0tVUDJ1Y3d6alZvNFZGaU5wbU1ZWnlcLzVyWmZzek5yNXlvNm1QUW1FQUQ5dHJLT2g2c1wvSFwvXC9KWFBBYXNYY0E4TVNoVHJneUNDVEFGOFJSSUFqcTNqVlpGc3RrSUYyczBkQWx0Z0V5cm1iMjF1MUFmZGg1RTVzT3Vwcjh1K1RwZzlDekZnS2hsemwxRG9tTWNrZzRteXBXOE5GNmtyN3ZhSGg1c1lnZVUiLCJtYWMiOiIwYzE0NzBjNmRhMGY3MzEwNzQwNTA0M2E1ZTM0NjVhNjIwMDZkYTQ2NmZmOTcxZWU4ODIxY2EwODQ1ZWYyN2YyIn0=
eyJpdiI6InFMRllDRVkzMEszbkhHVVN0TUZEN1E9PSIsInZhbHVlIjoiMTIyYmJlWjdIclMrXC8zSENcL3pMdGRIV0NTK1o3eVNsYW5tSW5scnZ3UHcrT2VxRGxpOTVzaDZIMjRQK21aOW90VUE4Wkk3MUdWdEM4QVA5T3lLOFUxblI5WThlN3JtT1NyNmhRNGVQZWk3VUszQm1adjBRN2U5M3F2MjMxMVZYWHpsXC9cL1Z3SExmZEdcLzBGVWE0RlIxSUw0a1JvNmFtTFMzaVVUZVJZdG5SZmdqTWJ1M3FFaGw2anpra0N5ejVNTm1SZjE2RVI2dEp2ZkM3MEtuOFNCalZOaThrbGQrTExmYXZWdkJtR0p5TlVVM2lhbWNpY0xJeXJDK1pEa1NiUG9CdmJHV0orVW9cL0xCYXByMUhvYWxocXFWZ1IwNmlhcFBxTE9xYk1GK2hNUUc2QXo4aUY1T01QMXVIWlJMOTZRK1pRMWFUVTRCeGJFS0k4Z1hzQWtsWDRKSjZHWTZ5ZGpmT3lCd1wvYU1ubGE4N0IrVlJ6K2tQUWlrb05zVXRDaCtzcmd1YVoza2NnbklZXC9cL0o1MDNBSll3R1E1c3QyRWJwRUJuU3pqRnNhZjlkb1F5eTY4a08zbTV3UTliUXZRK2FNQiIsIm1hYyI6IjdlYTRiMzBmYjhjMzUxNjg5ZjdkZDk0YmQwNTk5NTE2Nzk3YjFjNTY1MTNhNzMzZDdkMjJhNTlhMWIxMGU1NjQifQ==

Dạ Chí Thần

Ads
';
Advertisement