Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Lực mạnh đến mức gần như làm ông ta gãy xương. 

Trong cơn đau đớn, ông ta sợ hãi nhìn người đó, nhưng lại phát hiện không biết từ bao giờ mà nam nhân áo đen ban nãy chỉ dùng vỏ kiếm đã đánh bại được cả một đám người giờ đang đứng ngay bên cạnh mình! 

Dư Bắc tăng thêm sức, vẻ mặt lạnh tanh, mặc cho địa chủ khóc lóc kêu đau. Hắn ta lấy mấy quân bài từ trong tay và trong túi áo ông ta ra, ném hết lên bàn! 

Người chơi gian chính là ông ta! 

Mọi người há hốc mồm nhìn nam tử áo trắng bị đánh vô cớ khi nãy. 

Nam tử chỉ cúi đầu, trông rất tủi thân uất ức. 

Sở Kiều Tịnh vịn bàn đứng lên, ung dung hỏi: "Quy định của Hồi Hồn phường thế nào ấy nhỉ? Người chơi gian thì xử lý ra sao?" 

Trong đám người có người nhịn đã lâu, lớn tiếng nói: "Đã nói rồi, chặt một tay của kẻ đó!" 

"Đúng! Không được nuốt lời! Chính tên này cũng đã nói như vậy rồi!" 

"May nhờ có tiểu huynh đệ ra tay cứu giúp để chúng ta nhìn rõ bộ mặt thật của lão già này!" 

Đám đông ríu rít một lúc lâu, Sở Kiều Tịnh đã nghe hiểu đại khái. 

Thì ra tên địa chủ này là ác ma có tiếng ở Đông Thành, làm không ít chuyện ức hiếp dân lành, oán hận tích tụ đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng có người tìm được hố cho mọi người trút giận. 

"Chuyện hôm nay do ngươi mà ra, cũng nên do ngươi quyết định, có chặt tay ông ta hay không đều do ngươi quyết" 

Sở Kiều Tịnh nhìn chằm chằm nam tử áo trắng. Nói xong, nàng nhìn Dư Bắc, hắn ta lập tức rút Phá Phong đao ra đưa cho nam tử. 

Trông hắn ta có vẻ là một thanh niên gầy yếu, Phá Phong đao trong tay Dư Bắc như không có sức nặng, vào tay hắn ta lại như nặng cả nghìn cân, nam tử cắn răng cầm lấy thanh đao, suýt nữa thì rơi xuống khiến cho mọi người xung quanh bật cười. 

Sở Kiều Tịnh cũng không vội, lẳng lặng chờ câu trả lời của hắn ta. 

Địa chủ đã sợ tè ra cả quần, quỳ rạp xuống tại chỗ. 

"Xin thần bài tha mạng! Thần bài tha mạng ạ! Cũng tại gần đây tiểu nhân không nhận được tiền địa tô, thật sự không đủ sống nên mới đánh liều làm bừa thôi... "Này, ta nói nè ông già, ông chọn nơi nào không chọn lại đi chọn Hồi Hồn phường. Chuyện hôm nay mà để Phường chủ biết, ngài ấy sẽ xử lý ông thế nào?" 

Trong đám người có người nhắc tới "Phường chủ", đầu dây thần kinh của Sở Kiều Tịnh giật giật, nàng dỏng tai lên nghe nhưng không có ai tiếp lời cả, cũng không có ai bàn tán tiếp nữa. 

Địa chủ run rẩy nằm bò dưới đất, mấy tên thuộc hạ vừa nãy còn gào thét cùng ông ta lúc này cũng đều khóc lóc cầu xin tha thứ, đinh tai nhức óc khiến hai tai người ta tê dại. 

Nam tử áo trắng trông có vẻ rất khó xử, ngập ngừng hồi lâu mới lắp bắp nói: "Thiếu hiệp, ta... chỉ là lang trung trong giang hồ, thật sự không nhìn nổi cảnh đánh đánh giết giết, hay là... hay là để chúng đi đi, sau này không cho vào sòng bạc nữa là được." 

Sở Kiều Tịnh giật mình, tò mò nhìn nam tử. 

Không ngờ trên đời này lại có người từ bi như vậy, hơn nữa còn là lang trung, bảo sao trên người lại có mùi thuốc nồng như thế. 

Thôi được rồi, nếu đương sự đã lên tiếng thì cứ cho qua đi. Sở Kiều Tịnh ra hiệu bằng ánh mắt cho Dư Bắc, hắn ta lấy lại Phá Phong đao, đá mạnh vào mông địa chủ: "Mau cút đi!" 

Thế là, mấy tên hề lập tức chạy thật nhanh ra ngoài cửa giữa đám đông đang cười lớn chỉ trỏ. 

Sở Kiều Tịnh bình tĩnh nhìn mấy người này, bỗng nhiên có người vỗ vai nàng. 

Nàng quay người lại theo phản xạ, nhanh nhạy nắm lấy cổ tay đối phương rồi quay gập lại, lập tức quặp chặt cùi chỏ của đối phương đẩy hắn ta vào tường! 

"Đau đau đau... Ngươi buông ra đi đã, là ta!" 

Lúc này Sở Kiều Tịnh mới phản ứng lại, nam tử áo trắng? Nàng vội buông hắn ta ra. 

Nam tử cử động vai: "Ta muốn cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi" 

"Chuyện nhỏ thôi mà." 

Nói xong nàng phất tay áo định quay người rời đi. Nhưng như nghĩ tới điều gì đó, nàng chợt dừng bước. "Ngươi tới đây để bán dược liệu à?" 

Sở Kiều Tịnh dò xét nhìn nam tử không chớp mắt. 

"Không phải" Nam tử nói mà không cần suy nghĩ. 

"Vậy sao mùi thuốc trên người ngươi lại nồng thế?" Sở Kiều Tịnh tưởng hắn ta nói dối, lại lên tiếng. 

Hiển nhiên nam tử sửng sốt, sau đó hiểu ra, cười đáp: "Ta là lang trung trong giang hồ, trên người có mùi thuốc là điều khó tránh khỏi thôi." 

"Đúng rồi ân nhân, ta vẫn chưa tự giới thiệu bản thân. Ta tên là Tiết Nhất Khang, là lang trung trong giang hồ, nhưng không có tiếng tăm gì cả nên thi thoảng tới đây đánh bạc coi như kiếm sống qua ngày. Cảm ơn hôm nay ngươi đã cứu ta" 

Nhìn thấy sự thẳng thắn trong mắt hắn ta, Sở Kiều Tịnh không khỏi hơi thất vọng, nàng còn tưởng hắn ta tới đây để bán dược liệu, không ngờ chỉ là lang trung trên người có mùi thuốc. 

"Ta nói rồi, cứu ngươi chỉ là chuyện nhỏ thôi." 

Nói xong, nàng không dừng lại thêm nữa, xoay người rời đi. 

Nhưng Tiết Nhất Khang lại như keo con voi, đi sát sau nàng, dường như hoàn toàn không bận tâm đến việc nàng phớt lờ mình. 

Cứ như thể bị ném vào đảo hoang nhiều năm cuối cùng cũng thoát ra được, mãi mới gặp được người, hắn ta thao thao bất tuyệt không ngừng. 

"Thời nay không có chiến tranh, làm lang trung ở thời thái bình thịnh thế không dễ chút nào, nếu không sao ta lại đến sòng bạc làm gì? Lắm lúc ta lang thang trên 

đường cả ngày cũng không thấy người nào bị bệnh, khắp phố toàn là người khỏe mạnh nhảy nhót tung tăng.. 

Sở Kiều Tịnh cảm thấy huyệt thái dương căng đau, nếu người này ở thời hiện đại thì sẽ là một ví dụ sống cho việc tam quan không ngay thẳng. 

Nàng chợt hối hận vì vừa rồi đã cứu hắn ta, đáng lẽ nên để cho tên địa chủ kia đánh chết tên này sau đó khâu miệng hắn ta lại! 

Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Nàng đi đến đâu hắn ta đi đến đó, đã thế trên bộ quần áo trắng của người này còn dính máu, cực kỳ dễ thấy trong sòng bạc thiếu sáng, mọi người vừa nhìn đã nhận ra chính là người vừa bị đánh và được cứu khi nãy. 

Tiết Nhất Khang cứ nói mãi nói hoài, quá thời gian một chén trà rồi mà hắn ta vẫn chưa dừng lại. 

eyJpdiI6Inh1a0Z4YWxBQ3JmZzQ0eUswNG9GaVE9PSIsInZhbHVlIjoiendRTUdQSU1tbU45RWRPVG1DU00yN3I5bFlPZjM2a0NsdHlwK1VudkxjbFdLM1hOSTFFc0FBam5Kd0M5YyszTFNOcmxDdTZ1WDVTU2JoMVpqNzZPWkFlalM0QVwvemtaUGJlRU9GVVd5dEJFQW91dDNMS09yZ3NCdEpuQUV6bU1GWHZrRk5sbjlMd0J4XC9zZENCXC9TZU51SUZmZlU4ZUVqcDBHY3NpVjFhQzRKRVlGQVgzNElzTjFiNTljWlZWMmZ6aXNQV2h4Y2FWXC9nMXRKZjZDNng5SkNnRFhsWjFoa3VLa2lYeE5wb3lvRmREZElXWkxnOGNPN1ZuQWdqbDZRb3dZem1FNjd6YWxTSDBXVStzSFRWMlZPZ2hXbE5sQVF1MEIwN29FQUhjYm0yZjB0c2hhVkdMOU5SMGszQzhDR3QxTVRzUXZtcldic2hZd0VCbnBvR0oxam1TOEJ0K3hEVDRyS2ROWlV3UU1taHptOE1ZQ2dhTmthZTF6RndGSzZCOG41RXFiOE9tR0tcLzdGZTJIa2Y0bVM1U3FoakxtYkFqRUxjeDJkZVpqUEhNPSIsIm1hYyI6ImU0NTAzMjU1MTI4NmFkMzQwNzQ2MDlmNDk5ODcxNGFlODYxZTYzODlhZDIzMjA1NjA2MTBlY2RhM2MwM2MxYTkifQ==
eyJpdiI6IjRydUxqRURRWTJGQ0Q2a1dWN2ZLWWc9PSIsInZhbHVlIjoid3A0dU1aSlhnMVVHcTB1azY1WUdKaEUwMDQ4UG1EXC9USWJ4RVludlZ0YVhueE56RTRPaHVObjhNVDlLWmszdHpBM3pIT3ZwSFwvYjQzYlNDaWx4XC9YQm1OSG9tYnBYSTM4eWJiOW9oTDhCZkEzZUhnSDJOU2Z1YkJ3U00ya2Jaa0hUQnJDR2NXeEtxTU5WTmhxbUlVcU8zcnI4ZjB0SFhJeHdDRjZoQ1JMNU1lb2c5RmhvcHNhN1IxdUFWN2o3TnFHTlNSYkN5MHhtamtmTmx1Wm4rZmx3akFNejJMNjhicjdlYWVGVzUrdDdvMkNob3M2NEMxN09xSTNwNVU1d2oxaW9FdW1ueXc1S2JSYkUxenJndnM1Q2R4eTZVUTdpQmdWYWcxUStiblpTOWVzMDFZOVNhVlJaMG5lYWpNWXZld09Cd3JLYTlTU1J0eHhISm52dW1aWW40NlZEZU9GeTM0OUU3M0hDN0RqTjAxYlBoWVVSVFBlY3hDZXU1MkJVaWNSRCtiVDgwXC9YTk5US2tKR3NmXC9KOGZ1aDFZc3hWNkRQUlhKYVRWMUNrb0lDcURkTXQ4K2Mwa0NKVk5YajNCZzhEb3J3dm50XC9JTWllQlFLcEY3TXF1dkdlSkdGMXlMSndYdUZtbTRhNnU5VXM3cXN5d1wvSXo2V2gxUjRmXC82clJvRCIsIm1hYyI6IjM1OWZhYjA1ZWIxNDc2YTdhYjAxNmZiYWU1NjBiZWJlNWI1OGIxZGNhMjQ1MGY0YTMzZjNlNTQ4Mzk3MDk3ZDUifQ==

Đúng lúc này, một tên đầu trâu ăn mặc kỳ lạ, tua rua khắp người đi tới, phía sau còn có hai người nữa ăn mặc giống thế. Còn tên hầu đeo mặt nạ hình đầu ngua thì lại đi thẳng tới trước mặt Sở Kiều Tịnh, cúi đầu nói: "Thưa tiểu công tử, Phường chủ của bọn ta mời công tử lên tầng nói chuyện"

Ads
';
Advertisement