CHƯƠNG 1150 

Nhưng ngay sau đó, vô số phân thân của Thiên Vĩnh Phúc tập trung lại làm một, hắn ta đứng im không di chuyển. Canh kình trên người Hàn Vĩnh Tường thì vỡ vụn, xuất hiện vô số vết chém. 

“Có phục hay chưa!” 

Thiên Vĩnh Phúc lạnh lùng nói. 

Hàn Vĩnh Tường ngã dưới đất, trong miệng phun ra máu tươi: “Không phục!” 

Thiên Vĩnh Phúc đi đến trước mặt Hàn Vĩnh Tường, chĩa kiếm Long Ngâm vào đan điền của hắn ta. 

“Tôi nghe nói đan điền của Cửu Hoa Võ Tôn từng bị người ta phá vỡ, sau đó dùng công pháp vô thượng để tu luyện lại. Không biết người nhận được truyền thừa là cậu có thể làm được không nhỉ?” 

Hàn Vĩnh Tường lập tức trợn to mắt, la lớn: “Thiên Vĩnh Phúc, tôi phải giết anh!” 

Thiên Vĩnh Phúc đâm mạnh kiếm vào bụng Hàn Vĩnh Tường, canh kình xông vào đan điền hắn ta, Hàn Vĩnh Tường lập tức run rẩy, cả người có máu tươi phun trào. 

Thiên Vĩnh Phúc rút kiếm, ghét bỏ đặt kiếm lên quần áo của Hàn Vĩnh Tường lau sạch sẽ. 

Hắn ta nhìn Hàn Vĩnh Tường đang nằm dưới đất, cất lời: “Từ nay về sau, anh không còn là võ giả nữa. 

Hàn Vĩnh Tường dưới đất yếu ớt nói: “Giết tôi đi, anh có giỏi thì giết tôi đi. 

Thiên Vĩnh Phúc nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, cười nói: “Giết anh làm bẩn kiếm của tôi. 

Dứt lời, Thiên Vĩnh Phúc đi xuống núi. 

Không lâu sau đó, hắn ta nhìn thấy một nhóm võ giả. 

Mấy võ giả này thấy người đi xuống là Thiên Vĩnh Phúc thì đều thay đổi sắc mặt, hơi khom người, trên mặt lộ vẻ cung kính. 

Thiên Vĩnh Phúc hài lòng trước thái độ của bọn họ, đi thẳng xuống núi Võ Đạo. 

Cùng lúc đó, mấy tia sáng chợt xuất hiện bên cạnh Hàn Vĩnh Tường. 

Bọn họ đứng cạnh Hàn Vĩnh Tường, im lặng đứng nhìn, nhưng không có ai đỡ hắn ta dậy cả. 

Thuỷ Thừa Vinh nhìn Hàn Vĩnh Tường nằm dưới đất, cất lời: “Đường đường là con cháu Hàn gia lại trở thành thế này, đáng thương quá!” 

Thạch Thần nói: “Hàn điên, anh cần gì phải khổ thế chứ, còn chưa khởi động Huyết Mạch Chi Lực đã chiến đấu với Thiên Vĩnh Phúc, rõ ràng là tự tìm đường chết. Xem ra cả đời này anh cũng không sử dụng được nữa rồi. 

Đàm Đài Vân che mũi nói: “Máu hôi quá. 

Liễu Phi phe phẩy quạt: “Thật đáng buồn, đáng tiếc. Hàn điên, xem ra anh không thể ở lại Đô Thành này nữa rồi” 

Hàn Vĩnh Tường nằm dưới đất nhìn Liễu Chân đứng bên cạnh mình, hơi động đậy môi. 

Liễu Phi cúi người xuống: “Anh nói gì? Bảo tôi giúp anh à? Ha ha, Hàn điên à Hàn điên. Anh và tôi cũng không còn là người cùng chiến tuyến nữa rồi, tại sao tôi phải giúp anh chứ. Bây giờ cả người anh đều dính máu, đừng làm bẩn tay tôi. 

Dứt lời, bốn người nhìn nhau cười khẽ, biến thành tia sáng rời đi. 

Hàn Vĩnh Tường vô cùng tuyệt vọng, lúc này hắn ta mới hiểu hiện thực tàn khốc thế nào. 

Hắn ta đường đường là Hàn Vĩnh Tường, xem ra bây giờ lại phải chết ở đây rồi. 

Vào lúc Hàn Vĩnh Tường định nhắm mắt chờ chết, một bóng người chống gậy đi tới trước mặt hắn ta. 

Lữ Âm 

Lữ Âm chống gậy, cẩn thận quan sát Hàn Vĩnh Tường: “Đúng là đáng thương, đan điền cũng bị phá vỡ rồi. Xem ra uy thế của Thiên Vĩnh Phúc đã không ai ngăn cản được nữa. Này, anh còn sống không? Còn sống thì chớp mắt mấy cái đi!” 

Hàn Vĩnh Tường chớp mắt, nhìn Lữ Âm. 

Lữ Âm nhếch miệng cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra hai lúm đồng tiền. 

eyJpdiI6ImlFbkNHWEwzcXRkT2tqS2QzM2ZcL2p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhHTFlcL3NDeWM4WjhYRHJ3a0dRSjJSMFJEU2tqZHZwVzFxMHN3T1hrOGFkOGhPZjY5TFJmY2xEa1MyVXhDUGdHK0Rja21mWlB5MXZuWjMrTnhkY1lkSkFFZ2VNMDUrZEF0Y25VRjV2VWR4UVNmWk1Oa2pvdDhzWG1DZ1ZScWVuV1wvc29ybERoQ2JQNHR4VjFWNGd3NUJ4UExtbTZuR21WVmQyaFZUVmN6WFZVdzFXTzZKZXNFMXZ4NlNVeWpaSmwyT1RGWmVRcHJOVEZrZGxUZEhFWXluVGQxbHAzN1lCa0sxeW54aTd3XC9sSTNkOWZodStXUkZwWkVBRjB1c3hjU0tudlJtT0xrUlJZV0xLYVh0Wm9zUVpsd2wrdWpMTWQzdWpaQUdacGppUjVTNlVEeXEyenIwdnJqMWdKZ2dsTkdqIiwibWFjIjoiZjA2YzM1MGYzN2Y1NjFkOGQzZDEyYWIzMWJjNGI4YzU1ZjU4OTRlZTI5OTg0YTY2ZjY3YzdlNjI0NGU0MzBjYiJ9
eyJpdiI6IkQyTFA5RmxWTEk4Q1BENlA4eVJsYXc9PSIsInZhbHVlIjoiVnR2UE9pZm9SMFA3RFJsazI0N0Vzd244cVEwZWhNOThWaW1aR1dIdXpwY29QWmU1bUx2Q0ZFcG5LUTc1ZDlyRkZLMDhCMHBWNDZSNTRJaTBFWk9RMUQ1c3oyUjdlbE80VUpzWnNsa1NVdVh5R09rTitGWWVTZTQ0bVllWVQyazRtNXNhdU5FQ1NmUTdQYlNuaG8wTFwvSjZVTTBqRDNYRzI1dmM0VkwrQ3JZc1V3UWsyWnRQbGc0bjdPM3FIOVwvUkhaZXZJUUtKXC9sM0NUWUs0akpMQnpPcVMwb2ZUd2g0b2t6YlwvUnVuSURIbldJcGtCZVdJYWdCQWV5cjFBdEtNRDB4VTJoakJSMDJwZjJ4a0NySVhyWmdETkRjcWxFd0RHVHpoRzl3SmJRRGVjRE0zZ2lPVk1WNkorbG1aRGdiQTROU3JPcXlTYmxhYm1iM0tRd2syeElrRTdhSTJZeHVvVmFFdUthK2tDVHdqcz0iLCJtYWMiOiI2ODRhYThiNTlhOTk3ODljZjJmMGIyOTJiOWJmMzIxMGQ1NTFkZDZiMDdiZGYzY2NmZDM5MzkyMjNiMGViMjM5In0=

Hàn Vĩnh Tường nhìn bóng lưng của Lữ Âm, nở một nụ cười khó coi, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ads
';
Advertisement