Người bị Lâm Huyền cướp đi phi đao trong tay bị dọa một trận, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì thì cả người đã bay lên trên.  

             Lúc rơi xuống đất mới phát hiện phi đao màu đỏ trong tay đã không thấy đâu nữa.  

             Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Lâm Huyền, chỉ đành đi cướp một cái phi đao khác.  

             Nhưng hắn lại giật mình phát hiện, hai mươi tư chiếc phi đao đã có đến hai mươi ba chiếc rơi vào tay những người khác.  

             Chiếc phi đao màu tím cuối cùng cũng rơi xuống nền đất ở phía xa.  

             Hắn cực kỳ bất lực, chỉ đành đi qua đó, nhặt phi đao màu tím kia lên.  

             Lúc này, hai mươi tư cây phi đao đều đã rơi vào tay tất cả mọi người.  

             “Có những đội nào giành được phi đao màu tím? Không có ai đi cướp chiếc phi đao cuối cùng này, đừng nói đây là đội ngũ thứ tám giết người ở lần trước?”  

             Người nọ đưa mắt nhìn xung quanh, tìm thấy hai người cầm phi đao màu tím khác.  

             “Ấy?”  

             Hắn thốt ra một tiếng kinh ngạc, đội ngũ của hai người đại diện này... hình như không mạnh lắm.  

             Tuy rằng không thể nói là yếu nhất, nhưng so với những đội khác, thì vẫn là có chút khoảng cách.  

             “Châu chúng ta có hy vọng tiến vào hạng tám?”  

             “Đối thủ yếu như thế, sao người vừa nãy lại muốn tranh phi đao màu đỏ với ta?”  

             Hắn lại tìm những người cầm phi đao màu đỏ trên tay, suýt chút nữa thì ngạc nhiên đến cắn phải lưỡi.  

             Người cướp phi đao của hắn là Lâm Huyền, hắn không quen biết, nhưng hai người còn lại lại nhận ra.  

             Một người là người Phong Châu!  

             Một người là người Lôi Châu!  

             Hai châu này, thực lực vô cùng mạnh mẽ, đều có tư cách tranh đoạt vào hàng ngũ tám đội mạnh nhất!  

             Nếu như tay hắn vẫn nắm chặt phi đao màu đỏ, đội của hắn chỉ sợ sẽ bị loại một cách triệt để.  

             Bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy may mắn vì phi đao màu đỏ của mình đã bị cướp mất.  

             Chỉ có điều hắn không hiểu tại sao Lâm Huyền lại làm như vậy.  

             Đúng lúc này, hắn nhìn thấy người Phong Châu, ánh mắt nhìn sang hướng Lâm Huyền, đối phương đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó trong mắt toát ra sự phẫn nộ, gần như muốn phun ra lửa.  

             Không hề nghi ngờ, song phương có thù!  

             Lâm Huyền quay trở về đội ngũ, giao phi đao màu đỏ cho Đỗ Mục trưởng lão.  

             Sau khi chọn xong đội ngũ, còn phải quyết định thứ tự đối chiến.  

             Khiến Lâm Huyền không nghĩ tới chính là, Đỗ Mục trưởng lão rút được trận đầu.  

             Nói một cách khác, trận khai mạc đấu võ Liên Châu năm nay sẽ do bọn hắn mở màn.  

             Thân là người khai mạc, Càn Châu có tư cách chọn lựa giữa Lôi Châu và Phong Châu làm đối thủ trận đầu.  

             Đại hoàng tử nhìn về phía Đỗ Mục trưởng lão.  

             "Ngươi muốn lựa chọn đội ngũ của Châu nào?"  

             Đỗ Mục trưởng lão nhìn về phía Lộc Hoàng sắc mặt xanh lét, trong lòng cười lạnh liên tục.  

             Thời điểm báo thù đến rồi.  

             "Bẩm Đại hoàng tử, bọn ta chọn Phong Châu!"  

             Đại hoàng tử nhẹ gật đầu.  

             "Đội ngũ của các Châu còn lại trước hết về khán đài nghỉ ngơi."  

             Trong lúc nhất thời, trên lôi đài ngoại trừ Đại hoàng tử thì chỉ còn lại đội ngũ của Càn Châu và Phong Châu.  

             Song phương có thời gian nửa nén hương để lựa chọn người xuất chiến cho trận đầu tiên.  

             Hai đội đều có năm người, nhưng nếu một bên thắng 3 trận trước thì sẽ giành được thắng lợi.  

             Bởi vậy, bài binh bố trận là điều cực kỳ quan trọng.  

             Đỗ Mục trưởng lão từng tham gia đấu võ Liên Châu lần trước, hắn hết sức quen thuộc đối với tuyển thủ tham gia thi đấu của Phong Châu.  

             "Trong đội ngũ Phong Châu có ba người đã từng tham gia đấu võ kỳ trước."  

             "Viên Chính, ở kỳ trước hắn có Tụ Khí Cảnh tầng bảy, hắn am hiểu sử dụng song đao, kỹ xảo dùng đao rất hung hãn!"  

             Đỗ Mục trưởng lão vừa dứt lời, Lăng Phong mở miệng.  

             "Người này giao cho ta!"  

             Viên Chính, chính là nam tử mở miệng khiêu khích Lăng Phong lúc trước khi song phương gặp nhau trên không trung.  

             Lần đấu võ trước, Lăng Phong thực lực còn thấp, chính là thua ở trong tay của hắn.  

             Lăng Phong muốn tìm về mặt mũi, rửa sạch nhục nhã!  

             Đỗ Mục trưởng lão nhẹ gật đầu, Viên Chính thực lực mạnh mẽ, giao cho Lăng Phong xác thực tương đối ổn thỏa.  

             "Cung Duệ, lần đấu võ trước hắnta có Tụ Khí Cảnh tầng sáu, am hiểu quyền kỹ."  

             Quan Tử Ngạo mở miệng nói.  

             "Thực lực của ta và hắn tương đương, có thể đấu một trận!"  

             Đỗ Mục trưởng lão nhẹ gật đầu lần nữa.  

             "Mã Hội, kỳ đấu võ trước có Tụ Khí Cảnh tầng sáu."  

             Đỗ Mục trưởng lão nhìn về phía Lâm Huyền.  

             "Ngươi tới đối phó."  

             Lâm Huyền không biểu thị bất kỳ dị nghị gì, mặc kệ đối thủ là ai, hắn đều sẽ lấy tư thế sét đánh lôi đình đánh bại đối phương.  

             "Còn hai người còn lại, lúc xung đột trước đó đã bộc phát khí thế, thực lực đại khái đều là Tụ Khí tầng năm."  

             Đỗ Mục trưởng lão dừng một chút.  

             "Lúc phái người lên đài là song phương luân phiên phái ra một người trước, đối phương chọn người ra nghênh chiến."  

             "Ta đã rút được số một, cho nên, do chúng ta phái người ra sân trước."  

             Đỗ Mục trưởng lão liếc nhìn năm người trẻ tuổi đằng trước, rơi vào suy tư.  

             Phái ra Lăng Phong và Lâm Huyền mạnh nhất thì có chút không ổn, nếu đối phương phái ra hai tuyển thủ Tụ Khí tầng năm, liền uổng phí mất chiến lực bên mình.  

             Phái ra Béo Hổ và Dịch Thiên Vũ… Nói thật, mặc dù nhìn thấy biểu hiện kinh diễm của hai người lúc xuất quan, nhưng Đỗ Mục trưởng lão không đủ lòng tin như cũ.  

             Mỗi một châu đều có siêu cấp thiên tài, nếu trận đầu bại trận, sợ sẽ có chỗ đả kích đối với sĩ khí.  

             "Quan Tử Ngạo, ngươi lên!"  

             "Được!"  

             Quan Tử Ngạo đạp lên trước, nhìn về phía Phong Châu ở xa xa.  

             Hắn là công tử có thiên phú võ đạo mạnh nhất ở phủ Càn Châu, lại vừa nuốt xuống nội đan của Thiên Tằm Độc Thiềm vào mấy tháng trước, tu vi tăng lên một tầng.  

             Giờ phút này hắn tự tin mười phần, bất kể đối phương phái ra người nào đi chăng nữa, hắn đều có thể đánh một trận!  

             Dẫn đội Phong Châu Lộc Hoành, cánh tay duỗi thẳng, vẻ mặt lạnh lùng.  

             "Người Càn Châu đúng là không biết sống chết, lại dám cố ý chọn chúng ta làm đối thủ, thật sự là không biết chết như thế nào!"  

             "Thế nhưng người mà Càn Châu phái ra năm nay, ngược lại là mạnh hơn không ít so với những phế vật lần trước kia."  

             "Người được phái ra trận đầu tiên có Tụ Khí Cảnh tầng bảy, chắc là tuyển thủ mạnh nhất trong đội rồi?"  

             "Cung Duệ, ngươi lên!"  

             Võ giả bị Lộc Hoành điểm danh, từ trong đội ngũ đi ra.  

             Người này người mặc áo da, hai đầu tay áo bị xé rách xuống dưới, lộ ra bả vai dày rộng, cùng với bắp tay căng chặt.  

             Hai tay của hắn mang theo bao tay bằng da, trừ cái đó ra, ngay cả nguyên giới cũng đều không thấy.  

             Cung Duệ đi đến trước mặt Quan Tử Ngạo, đấm mấy cái vào ngực của mình.  

             "Người Càn Châu các ngươi đúng là trí nhớ ngắn hạn."  

             "Lần này trở về, ngươi có thể cùng sư huynh lần trước tham gia đấu võ trao đổi một chút xem bị ta nện nổ đầu như thế nào."  

             Quan Tử Ngạo đáp lễ nói.  

             "Ta ngược lại có thể trở về cùng sư huynh trao đổi một chút về việc ta báo thù cho hắn như thế nào!"  

             Tuyển thủ hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng, những người khác của hai đội lui xuống dưới đài quan sát.  

             Đại hoàng tử đi đến bên người hai người.  

             "Các ngươi dốc hết toàn lực để chiến đấu, nếu xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ ra tay ngăn lại."  

             Cung Duệ liếm môi mình, chân phải lùi về phía sau nửa bước, nghiêng người, hai tay nắm chặt đặt ở trước ngực, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.  

             Mà Quan Tử Ngạo thì lại gọi ra binh khí của hắn, một thanh đại đao thân rộng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.  

             Khí thế của song phương đồng thời bạo phát ra, va chạm vào nhau, phát ra tiếng thét.  

             Cảnh giới Tụ Khí tầng bảy!  

             Quan Tử Ngạo và Cung Duệ, đều là Tụ Khí Cảnh tầng bảy!  

             Lâm Huyền đang đứng ở khán đài, bỗng nhiên phát giác có người đi tới phía sau mình.  

eyJpdiI6IjlsSE1TYTh4ZVpNbHRwMk12eU5DU2c9PSIsInZhbHVlIjoiRXlITFFHMmRlbWdMY2dFa2xQeE5qYkxlMUViUnk0ZmFMa29ObURCVVI4MXNENVBoaXNTdnhZZTdmQmxTdmZORmpONWtXWU1PMnRMc0QrRTZBTDY4bUVxWHZWdEFETU13QlYydnJGdEY1SjArVDd6YWhoaE96bTI4YThJQkxGUWhTUkZWUUY4cWgxMGFlbEdkRStETnpZanNvRGJ0cENPc3VRWjdKTnNrajBLeFwvdVwvanFRNkVhSkV5eCtOWEJSQVlieVlOWnR1VG1nWDdJbHZFQnlGRTVMVXdUNEt5c1lVNFVuVm9YM1dTeXlLcnJ2SmhTZzVKWkwrS2tuV2Q0eHNVYzFpVWt4RE9iXC9MajFRVmhrZGI4d0E9PSIsIm1hYyI6IjFiYzUyODM3MTAxYjIxNTYxMGVkZTFiYzdjNzA1MTQwYTUzZmE1Mjg0ZmNmNmFmMTNkMWM4ZDI5MjlmYjJhNjQifQ==
eyJpdiI6Iit0WUxJRE43NGJMa01rVEVoTm9DOFE9PSIsInZhbHVlIjoieVJaWlRna0czRTB5aDkxbmJkbWxuMDlRZGFOekVvUFhqVnFiU3NjYVNVUjVPeWVrdEIydWVsWDJsRVF5N0I5UlhTaE8xVHBsdmhxK29vMUNNSjdsSkVCNGZlK3Zodm5jbmZkRElOMlwvSkxQVWlDV2tKQnlVUkwwUWNzTktcL0lPdnYyTVN2ditxaFwvZUNnc1pJd1hrTkp1XC92SXhQeHQ0clVyY3dvXC9jOUVjcFFQc25UcEwxU3hvWFdGaVhLaFZDVjYyUVFhZnVhRzE0clh3bFFtcVFyRjRGRCtBaEtqcWVkVG12MGJROUczdkRPMDh5eHZxaDZTdzN3aGlzSm9GSndvRyt6ZldIMEswVjVmZkNnOEFpcDFoWTV5b2VjVVdsOURCb2RVaEVnOCtwMD0iLCJtYWMiOiJhZDAwMGJmNWU0ZTQ0OTM0N2JiMWE2MDY2MGRkMzk2ODI3MDc2MTE1M2ZhODUyYmFhY2YxZWU5NjQyYzdmNmJiIn0=

             "Công tử, đặt cược không?"

Ads
';
Advertisement